Vinh Quang Trở Về

Chương 23: Văn phòng Chủ tịch




“Nhưng mà…”

Tô Mi lập tức cuống lên, nhưng lại không dám làm trái ý của bà cụ Tô, liền lạnh lùng nói với Dương Triết: “Vậy cậu nói xem cậu muốn thế nào, tôi đứng ngay đây này, xem đồ vô dụng như cậu có thể làm được gì tôi!”

Dương Triết khẽ xoa mũi, đột nhiên cầm cốc trà lên hất vào mặt Tô Mi.

A…

Tô Mi hét lên: “Đồ vô dụng này, tôi phải giết cậu!”

Dương Triết đẩy nhẹ một cái, khiến Tô Mi loạng choạng lùi lại phía sau mấy mét, rồi lạnh lùng nói: “Đây coi như là cái giá chị thua đi, nếu chị muốn coi thường quy định của nhà họ Tô mà trả thù tôi thì tôi sẵn lòng chào đón bất cứ lúc nào!”

Nói xong, anh kéo tay Tô Noãn, nhanh chân bước ra ngoài cửa.

Về đến nhà, Tô Noãn vẻ mặt mệt mỏi, uể oải dựa vào sô pha.

Dương Triết vắt một chiếc khăn lông ấm đưa cho cô, nhưng Tô Noãn không chìa tay ra cầm.

“Anh xin lỗi, lại khiến em tức giận rồi”.

Dương Triết ngại ngùng mỉm cười.

“Không liên quan gì đến anh cả”.

Tô Noãn chậm rãi ngoảnh đầu lại, nhìn Dương Triết thở dài: “Tôi biết những chuyện anh làm hôm nay đều là vì tôi, tôi cảm động lắm, chỉ là hơi quá đáng thôi. Anh có từng nghĩ chính chủ của những món quà hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó anh bảo tôi phải làm sao?”

Tô Noãn hoàn toàn không tin những món quà kia do Dương Triết chuẩn bị, cô nghĩ đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

Dương Triết gãi đầu: “Anh nghĩ chắc là không đâu… Nói không chừng những món quà đó đúng là có người dùng danh nghĩa của em tặng cho bà nội, nếu không, tặng món quà quý giá như vậy, không lý nào lại không xuất hiện”.

Tô Noãn khẽ thở dài, sau đó xua tay nói: “Tạm bỏ qua những chuyện này đã, chuyện tôi lo lắng nhất bây giờ chính là việc đàm phán hợp tác với tập đoàn Thiên Thành vào ngày mai. Tôi một là không có đường lối hai là không có mối quan hệ… Ngày mai tôi phải đàm phán kiểu gì đây?”

Nhìn dáng vẻ của cô, Dương Triết gãi đầu cười nói: “Anh xin lỗi, vừa nãy anh nhất thời kích động, không hỏi ý em đã đồng ý thay em luôn rồi…”

“Không liên quan đến anh”.

Tô Noãn thở dài: “Đã nói đến mức đó rồi, bất kể tôi có đồng ý hay không thì cuối cùng vẫn rơi vào đầu tôi thôi. Ôi, mặc kệ đi, sau này không biết bọn họ lại muốn đối phó với tôi thế nào nữa”.

“Em đừng mất lòng tin thế chứ”.

Dương Triết nhướng mày nói: “Chuyện vẫn chưa đến bước đó, sao em biết ngày mai sẽ thất bại chứ, nói không chừng lại thành công thì sao?”

Tô Noãn nhăn nhó cười: “Việc này không liên quan gì đến có hay không có lòng tin, mà chuyện này là bất khả thi, nói không chừng ngày mai tôi còn chẳng được bước qua cửa ấy”.

“Đừng thế chứ”.

Dương Triết nói: “Hay là thế này đi, hai chúng ta đánh cược, anh cược ngày mai em có thể thắng, nếu như đàm phán thành công, để anh nghĩ… em phải hôn anh một cái”.

“Anh…”

“Em nghe anh nói đã”.

Không chờ cô lên tiếng, Dương Triết đã vội vàng nói: “Chẳng phải em đã nói rồi sao, chuyện này cực kỳ khó, nếu em không dám cược thì tức là em vẫn có lòng tin. Hơn nữa, cho dù ngày mai đàm phán thành công, em hôn anh một cái cũng không thiệt thòi gì cả. Dù sao hai chúng ta cũng là vợ chồng mà, em nói có đúng không?”

Tô Noãn thấy anh ăn nói trơn tru, không biết tại sao, tâm trạng dần trở nên thoải mái hơn: “Cái anh này, hai ngày nay tôi cứ cảm thấy anh khang khác, ăn nói cũng bắt đầu dẻo mỏ hơn rồi… Được rồi, nếu như ngày mai có thể đàm phán thành công, thì tôi sẽ làm theo lời anh nói”.

Trưa hôm sau.

Tô Noãn nhíu chặt mày dựa vào sô pha.

“Em đói rồi sao? Muốn ăn gì để anh nấu?”

Dương Triết nhìn Tô Noãn mỉm cười, cô khẽ lắc đầu: “Không có hứng ăn, tôi vẫn cảm thấy có chút mất tự tin khi đàm phán với bên đó, tôi chẳng quen biết ai bên đó cả, nói không chừng còn chẳng được vào cửa, tôi phải làm sao bây giờ?”

Dương Triết mỉm cười đưa cho cô một cốc nước ấm, dịu dàng nói: “Em thả lỏng chút đi, cũng đâu phải chuyện gì to tát, em cứ đi thử xem thế nào, nhỡ có cơ hội xoay chuyển thì sao?”

Thấy Tô Noãn vẫn do dự, Dương Triết khẽ vỗ vai cô: “Hãy tin anh, thả lỏng đi, anh còn đang chờ em đàm phán thành công rồi hôn anh đây”.

Tô Noãn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Dương Triết, không biết vì sao, cô bỗng cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

“Vậy… lát nữa anh có thể đi cùng tôi không? Tôi vẫn thấy hơi sợ”.

Tô Noãn mở miệng nói.

Dương Triết sửng sốt, cười đáp: “Đương nhiên là được, nhưng ăn cơm trưa xong thì hãy đi, cũng không thể nhịn đói được. Em ngồi đây nghỉ đi, anh đi nấu cơm cho em”.

Hai người ăn cơm trưa xong liền xuất phát.

Trên đường đi, Dương Triết cố ý lái xe thật chậm, Tô Noãn ngồi ở ghế lái phụ, lẩm bẩm đọc đi đọc lại bản thảo đã kì công chuẩn bị, trên đó viết những lời lát nữa cô sẽ nói.

Dương Triết cũng không làm phiền cô, lái thẳng xe đến dưới tòa nhà Thiên Thành, cười nói với Tô Noãn: “Em vào đi, anh chờ em ở xe”.

Thấy Tô Noãn vẫn có chút lo lắng, Dương Triết liền chìa tay khẽ vỗ vai đối phương: “Tin anh đi, anh còn đang chờ lát nữa em hôn anh đây”.

Tô Noãn suy nghĩ một lúc, cắn răng, rồi lấy quyết tâm mở cửa xe bước xuống.

Dương Triết cũng lập tức lấy điện thoại ra gọi đến một số.

Tô Noãn bước đến cửa tập đoàn Thiên Thành, trong lòng đang do dự có nên vào hay không, thì bỗng nhìn thấy một người đàn ông cao ráo mặc đồ Trung Sơn, mỉm cười bước về phía này: “Chào cô, xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

Tô Noãn sửng sốt, vội vàng đáp: “Chào ông, tôi là Tô Noãn, đại diện của tập đoàn Tô Thị. Tôi muốn gặp người phụ trách của các ông, không biết liệu ông có thể…”

Trương Cao Bình cười nói: “Mời cô đi theo tôi”.

Dứt lời, ông ta cúi người làm động tác mời, Tô Noãn ngây ra, cảm thấy hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình và khách sáo của đối phương, nhưng vẫn vội vàng đi theo ông ta vào trong.

Vào thang máy chuyên dụng, Trương Cao Bình dùng thẻ chuyên dụng quẹt mở thang máy, bấm số tầng.

Dọc đường đi hai người không nói gì, trong lòng Tô Noãn cứ thầm cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, nhân viên tiếp tân đều là các cô gái trẻ trung, sao nhân viên tiếp tân của tập đoàn Thiên Thành lại là một người đàn ông trung niên chứ?

Đến tầng cao nhất, Trương Cao Bình dẫn Tô Noãn đến cuối hành lang. Tô Noãn cảm thấy ngày càng lo sợ bất an, tầng cao nhất thường là văn phòng của các quản lý cấp cao, không phải Phó chủ tịch thì cũng là Giám đốc, những người này không phải muốn gặp là gặp được, sao lại thuận lợi như vậy được chứ?

“Cô Tô, mời cô vào”.

Đến một văn phòng ở cuối, Trương Cao Bình đẩy cửa ra, lịch sự giơ tay làm động tác mời Tô Noãn.

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, lập tức kinh ngạc đến mức há hốc miệng: văn phòng Chủ tịch!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.