Dương quang ngày đông chiếu trên mặt tuyết trắng xóa, sáng đến chói mắt.
Ta đứng đầu quần thần, nhìn ngự liễn của phụ hoàng ngày càng xa dần về phương bắc.
Nhớ đến mấy ngày trước, phụ hoàng lưu một mình ta lại nói chuyện một phen kia, ta chỉ có thể áp chế xúc động trong lòng xuống, áp chế lo lắng cho người nọ xuống, tự mình trấn định, xử lý thật tốt những sự tình mà phụ hoàng đã giao phó.
Trước lúc người kia hồi kinh, ta phải hoàn toàn thanh trừ tất thảy những ẩn hoạn này, đó là khảo nghiệm phụ hoàng để lại cho ta, cũng hợp với kế hoạch trước đó của ta.
“Nhị Hoàng huynh.” Thân Văn Úy hư tình giả ý cười với ta, nói “Thời gian phụ hoàng không có ở đây, phiền huynh khoan dung một chút.”
Ta chỉ lãnh đạm hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa mà xoay người tự hồi phủ đệ. Không cần phải quay đầu lại nhìn, ta cũng minh bạch được gương mặt tươi cười của Thân Văn Úy che giấu căm ghét đến mức nào.
Đối với những huynh đệ này, trước giờ ta chưa từng để vào mắt. Ở vị trí của chúng ta, không chỉ dơn thuần hiểu rõ quyền mưu thủ đoạn là đã đủ, càng phải có năng lực thấu suốt thẩm thì độ thế3.
Mà, Thân Văn Úy vĩnh viễn cũng không hiểu được, phụ hoàng tới bây giờ chưa từng coi trọng hắn.
Hoàn cảnh của Thân Văn Úy, ở một góc độ nào đó mà nói thì tương tự như Vinh Khô. Hoàng tử bị phụ hoàng vứt bỏ, vĩnh viễn không có khả năng kế thừa đại thống. Huống hồ, Thân Văn Úy cũng không có năng lực đó.
Nhưng mà, Vinh Khô lại không hề giống với Thân Văn Úy. Hắn không có dã tâm, không có dục vọng. Con người đạm bạc kia, cho tới tận bây giờ đều cố gắng ẩn mình trong đám đông.
Hắn thực im lặng, im lặng đến tựa hồ như tùy thời đều có thể bị phong xuy tán.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã không thể nhịn được mà lưu lại tâm tư.
Nhìn hắn bị phụ hoàng cùng những kẻ Tấn Hầu lợi dụng, ta vừa lo lắng lại vừa đau lòng, nhưng cũng rất cao hứng. Nếu như mọi người đều xa lánh hắn, có lẽ ta sẽ trở thành chỗ dựa duy nhất của hắn.
Đối với những thứ mình muốn, trước giờ ta đều không từ bất cứ thủ đoạn nào, tỷ như Vinh Khô, tỷ như hoàng vị.
Chỉ là, ta đã quá xem nhẹ nam nhân bá đạo kia, phụ hoàng của chúng ta.
Ta không hề hay biết, phụ hoàng lợi dụng Vinh Khô, phụ hoàng làm hại Vinh Khô trở nên mù lòa, nhưng lại ôm tâm tư giống hệt như ta.
Ta không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể ở trong tuyệt vọng mà nhìn bóng dáng Vinh Khô ngày một xa dần.
Dù bị phụ hoàng mập mờ ngầm cảnh cáo, ta cũng cố như không hiểu, chỉ kiệt tẫn khả năng phát triển thế lực của mình, chờ một ngày nào đó, ta có năng lực, có thể ôm người kia vào lòng, tuyệt không để người khác đoạt đi nữa.
Ta lại không ngờ, Thân Văn Úy so với dự liệu của ta còn ngu xuẩn hơn.
Phụ hoàng tuy lãnh khốc vô tình, nhưng đối với hài tử của mình vẫn còn bảo lưu vài phần, chỉ để mặc cho chúng ta tranh đoạt.
Lần này, Thân Văn Úy lại bức phụ hoàng thân chính, cấu kết với Thác Bạt Hoàn bắt cóc Vinh Khô. Lần đầu tiên ta nhìn thấy, phụ hoàng ở trước mặt kẻ khác không chút nào giấu diếm tâm tình của mình.
Ta biết, Thân Văn Úy lần này, chỉ có tử lộ.
Phụ hoàng đã sớm an bài hết thảy mọi thứ, chỉ là vì phân tình phụ tử nên mới không hề động thủ, để mặc Thân Văn Úy hồ tác phi vi4.
Mà hiện tại Vinh Khô lại bị bắt ở địch doanh, phụ hoàng không kềm được, cuối cùng trực tiếp giao quyền lợi trong tay người chuyển đến tay ta—— ta biết rõ, có lẽ đây một phần là vì tín nhiệm, phần nữa là vì chấn nhiếp5 cùng cảnh cáo.
Giờ khắc này, ta triệt để minh bạch, trước mặt người nam nhân này, ta hoàn toàn hoàn toàn chỉ là một kẻ thua cuộc.
Sau khi phụ hoàng xuất chinh, hết thảy mọi chuyện đều xảy ra như trong tiên liệu. Thân Văn Úy có ý mưu phản, đáng tiếc hắn chưa triển khai thế công, đã bị tam kỵ kiêu quân của phụ hoàng nhanh chóng trấn áp.
Nhìn thấy gương mặt thất bại không cam của đám người Thân Văn Úy, ta lại không có chút khoái cảm thắng lợi nào.
Hết thảy, đều là trong kế hoạch của nam nhân kia.
Ta chỉ có thể tự trào, vốn dĩ còn tưởng phải tranh một trận, hiện tại cũng là may mắn không có mạo muội hành động, bằng không, kết cuộc của ta e là còn thảm hơn so với Thân Văn Úy.
Cách ngày phụ hoàng xuất chinh cũng chỉ mới mấy tháng, ta thay mặt lâm triều, nghe các đại thần tấu khôn việc vặt, nhìn tấu chương buồn tẻ, tâm tư không thể khố chế mà bay đến biên thành ngàn dặm ngoài xa.
Nghe nói, hắn đã được cứu trở về thành công, nhưng Phó tương quân cứu hắn đã hi sinh. Nghe nói, hắn bị bệnh, cả ngày chỉ nằm trên sàng thượng, thang thủy bất tiến.
Ta mỗi ngày đều nghe tin tức ám vệ thăm dò được, vừa lo lắng, muốn ngay lập tức nhìn thấy hắn, lại vừa sợ hãi. . . một loại trực giác nào đó nói cho ta biết, lần này Vinh Khô trở về, có một số việc đã triệt để cải biến.
Đầu tháng tư, đại quân chiến thắng trở về.
Hôm đó là một ngày xuân quang minh mị6, ta đã sớm lên thành lâu, vừa chờ đợi vừa lộ ra gương mặt vui mừng tìm kiếm dung nhan quen thuộc của người kia.
Mãi đến khi nhật mộ tây sơn7, ta chợt thấy xa xa, nơi mù mịt bụi tung, nam nhân ôm lấy thanh niên đã gầy đi rất nhiều, cùng kỵ nhất mã, ung dung thản nhiên mà chạy về phía bên này. . .