Do vội đến chỗ học, Vinh Khô nhận lấy thư tín trước.
Ở ngoại điện cùng hai thiếu niên chào hỏi xong, liền dẫn Lam Minh cùng hai thư đồng đi đến Tây thư viện.
Lúc trước ở Phó phủ đã được học không ít, hơn nữa hắn vốn thông minh lại cần cù học. Ngày đầu tiên học ở thư viện, cũng không cần cố gắng nhiều lắm.
Buổi học đầu tiên kéo dài quá ngọ, Liên Trứ Ngôn đối với tân sinh này rất vừa lòng.
Trong Tây thư viện, các hoàng tử vị thành niên đều được đến học. Có lẽ là do đố kị sự sủng ái của Hoàng đế, cũng có thể do xem thường Vinh Khô từng đã có dạo lưu lạc ở dân gian, các hoàng tử còn nhỏ không hiểu chuyện đều không tình nguyện tiếp cận hắn.
Ngoại trừ Thất Hoàng tử Thân Văn Nghĩa, vừa thấy Vinh Khô liền thân thiết gọi “Ngũ ca ca”.
● ● ●
Thượng ngọ học văn khóa, hạ ngọ luyện võ khóa. Vinh Khô thân thể hư nhược, nên Hoàng đế đặc biệt tạm miễn võ khóa của hắn, nên hiện tại hắn chỉ đứng ở một bên nhìn các Hoàng tử khác luyện tập.
Tiết trời giữa đông, bên ngoài giáo trường tuyết đóng một lớp rất dày, các Hoàng tử thành ra đều ở bên trong luyện tập võ công tiễn pháp.
“Ngũ ca ca thân thể đã khỏe chưa?”
Để mặc tùy tùng thay mình lau mồ hôi, Thân Văn Nghĩa nhìn Vinh Khô đứng quan sát một bên nói “Ta thấy ca ca sắc mặt có chút tái nhợt, dù sao phụ hoàng cũng đã chuẩn không cần tập võ, ngươi không bằng hồi cung trước đi.”
Nơi này tuy mang tiếng là bên trong, nhưng lại rất rộng rãi. Vinh Khô hơi híp mắt, nhìn về bia tập bắn ở phía xa, đạm thanh trả lời Thân Văn Nghĩa “Ta không sao”
Thân Văn Nghĩa theo tầm mắt Vinh Khô nhìn qua, cố làm vẻ tự nhiên cười hì hì bảo “Ngũ ca ca cũng thích bắn tiễn sao?” Nói xong, hắn hơi hơi rũ mí mắt “Trong các huynh đệ, ta bắn cung kém cỏi nhất, không bằng ca ca chỉ giáo ta một chút.”
Đương lúc nghỉ ngơi, lời nói Thân Văn Nghĩa vừa thốt ra, xung quanh nhất thời phóng đến vô số tầm mắt.
Vinh Khô thoáng hạ tầm mắt, nhẹ cười “Thất hoàng đệ, ta không biết bắn tiễn.”
Thân Văn Nghĩa tựa như lắp bắp kinh hãi, nét mặt cố gượng, ôm lấy tay Vinh Khô làm nũng “Ngũ ca ca đừng gạt ta, nghe nói ngươi ở Phó phủ mấy năm, đều đã từng võ sư tiên sinh học tập qua. Ta lần trước cùng mấy Hoàng huynh ở thảo trường ngoại thành có gặp Phó Hòa Cẩn, thấy hắn cưỡi ngựa bắn cung cực kỳ lợi hại, ngươi nhất định so với hắn không kém đâu.”
Nghe thế, Vinh Khô nâng ánh mắt, thản nhiên nhìn thần sắc khờ dại của hài tử trước mắt, khẽ đảo mắt, liền nhìn thấy tầm mắt tựa như có như không đang nhìn sang.
“Ta là nói thật.” hắn chậm rãi đứng lên, hướng tới phía bá tràng đi đến “Thất Hoàng đệ nếu thật muốn xem tiễn thuật của ta, ta đành cố thử một lần vậy.”
Thân Văn Nghĩa cao hứng ngẩng đầu, cố chạy theo đuổi kịp bước chân Vinh Khô, một bên líu ríu nói “Ta biết là Ngũ ca ca khiêm tốn mà.”
Khiêm tốn…
Trong ngoài hoàng cung, sợ là không ai không biết Ngũ hoàng tử bởi bì thân thể hư nhược nên chưa từng học qua võ. Lúc trước học kỵ mã đã là miễn cưỡng, vì dù sao thế giới này ngựa vẫn là phương tiện giao thông tối trọng yếu.
Những người vốn đang nghỉ đều nhìn sang bá tràng, đa phần là mang theo dọ xét.
Từ tay thị vệ tiếp nhận cung tiễn, Vinh Khô tuy chưa từng học bắn cung nhưng về mặt lý luận cơ bản cũng hiểu biết. Hắn nhìn mọi người một lượt rồi giương cung, một mũi tên lập tức lao ra, bắn về hướng về bia ngắm.
Toàn trường tĩnh lặng.
Vinh Khô híp mắt, phảng phất cảm giác như không khí có chút quái dị. Một mũi tên lại một mũi tên liên tiếp bắn ra, thẳng đến khi tên trong tay đều đã bắn hết mới buông tay xuống, thở dài nói
“Thất Hoàng đệ, vi huynh bêu xấu.”
Thân Văn Nghĩa sắc mặt cứng đờ.
Quả thật là… bêu xấu.
Y vốn chỉ muốn làm khó dễ một chút, cũng là nhân tiện thử xem, lại không ngờ vị Hoàng huynh này… tiễn pháp lại kém đến mức như thế. Ngay cả bản thân y cũng đều cảm thấy không còn mặt mũi.
Bia ngắm ở đây đều là bia cỏ phỏng theo dạng người lớn nhỏ có đủ cả. Lúc tập bắn, chỉ có trúng đầu hoặc giữa ngực mới coi như đủ tiêu chuẩn.
Người không biết bắn cung, chỉ cần có chút khí lực thì bắn mười phát, dù là bắn lung tung đi nữa cũng phải có một hai tên trúng bia. Hoàng huynh này lại trái ngược, dù là một bia cũng không trúng, ở Hạ Quốc sùng văn thượng võ này, quả thật đúng là việc đáng chê cười.
Vinh Khô lau mồ hôi hai bên thái dương, mắt nhìn về phía Thân Văn Nghĩa đang ngốc lăng, nhẹ hạ mi mắt, cước bộ không nhanh không chậm bước về nơi nghỉ ngơi.
● ● ●
“Thật sự là hảo nhi tử của trẫm!”
Một tiếng quát lạnh lùng phá vỡ im lặng, tất cả nghe thấy tiếng liền nhìn qua, cả kinh bật người quỳ xuống. Chỉ thấy Hoàng đế không biết từ khi nào bước vào, theo sau là ba vị Hoàng tử thành niên cùng mấy vị trọng thần.
“Tất cả miễn lễ.” Hoàng đế ngữ khí giận dữ vung tay áo, thẳng hướng Vinh Khô đi đến, ánh mắt đầy hàn ý “Bắn đến mười phát tiễn, vậy mà một lần cũng không trúng. Thân là hoàng tử Đại Hạ quốc ta mà tiễn pháp lại yếu kém đến như thế, thực sự là mất mặt hoàng thất!”
Đối với nộ khí ngập trời của Hoàng đế, Vinh Khô chỉ cúi đầu, có chút nhăn mày.
Tiễn pháp với hắn tốt xấu cũng có ý nghĩa gì đâu.
Bất quá nơi này có không ít ngoại thần, Hoàng đế đa phần là vì hắn đánh mất mặt mũi hoàng thất mới động khí đi…
“Thu Hãn Thăng” Hoàng đế nhìn Thống lĩnh thị vệ bên cạnh bảo “Trẫm lệnh ngươi từ hôm nay trở đi, cố gắng dạy Lý Quận vương tiễn thuật.”
Lời Thái y dặn dò Vinh Khô không được để thân thể lao nhọc lúc trước, hiện tại tựa hồ đã hoàn toàn bị ai đó xem nhẹ. Bất quá, Vinh Khô nghĩ nghĩ rồi cũng không lo lắng lắm, thân thể hắn vẫn chưa kém đến mức độ này… Huống chi bổ dược trong hoàng cung quả thật rất tốt, thể chất của hắn gần đây đã có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Nếu không phải đã xác thực vô pháp luyện tập tiễn thuật, trước kia hắn ở Phó phủ cũng sẽ cố mà học ít nhiều.
Nhưng trước mắt, hắn tựa hồ không có cách nào giải thích cho mình.
Mà… cũng không cần thiết lắm!
Sau ngày đầu tiên Vinh Khô đi học kể từ lúc hồi cung liền nổi lên lời đàm tiếu.
Hoàng đế nổi giận, liền hạ lệnh đợi đến lúc tuyết tan, ở ngoại ô lâm trường cử hành một cuộc kháo hạch kỵ xạ, hết thảy Hoàng tử cùng các Đại thần đều phải tham gia.
Nhìn sắc mặt Vinh Khô suốt từ đầu đến cuối đều là một vẻ nhàn nhạt, tâm Hoàng đế bỗng nhiên sinh ra cảm giác vô lực có chút hoang đường, lửa giận nộ khí trong nháy mắt liền bị dập tắt vình ổn.
Lạnh lùng dặn dò các Hoàng tử tiếp tục luyện tập xong, Hoàng đế liền phất tay áo bỏ đi.
“Ngũ hoàng đệ, phụ hoàng đã rời đi rồi, ngươi mau mau đứng dậy đi.”
Vinh Khô hơi ngẩng đầu lên, nhìn Thân Văn Úy cười có vài phần bí hiểm, nhẹ giọng gọi “Tam hoàng huynh” rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn sang người đứng cạnh Thân Văn Úy “Kiến quá Nhị hoàng huynh.”
Thân Văn Bân thản nhiên cười cười, ánh mắt đảo qua một lượt nhìn những kẻ đang nhìn sang bên này, đến khi tất cả đều hoảng sợ thu hồi tầm mắt, mới nhìn về phía Vinh Khô cười nói “Ngũ hoàng đệ không cần đa lễ. Võ khóa đã bắt đầu rồi, ngươi nên cố gắng luyện tập một chút tiễn pháp đi.”
Nghe vậy, Thân Văn Úy khẽ cười thành tiếng, nghiêng mắt nhìn Vinh Khô “Mới nãy ta thấy ngươi đều bắn tiễn cắm hết cả vào mộc bản sau bia bắn, nhìn thực không giống thể nhược vô lực cho lắm.”
“Tam hoàng đệ.” Thân Văn Bân trừng mắt nhìn Thân Văn Úy đang châm biếm, lại hướng Vinh Khô nói “Ngươi không phải là hoàn toàn không hiểu về tiễn pháp, chung quy chỉ là bắn không được chính xác, chốc nữa cùng Thu Thống lĩnh cố gắnghọc cách ngắm bia là được.”
Vinh Khô im lặng nghe hai hai vị hoàng huynh ngươi tới ta đi nói, nhất nhất đồng ý.
“Nếu có gì không hiểu, cứ việc đến hỏi ta.” lúc gần đi, Thân Văn Bân nói với Vinh Khô như thế.
“Đa tạ Nhị hoàng huynh.”
Thân Văn Úy nghe xong, ý cười càng sâu, nhìn về phía Thân Văn Bân ý vị thâm trường “Nhị hoàng huynh, Ngũ hoàng đệ chỉ sợ không tới phiên ngươi quan tâm… Đương kim Võ Trạng nguyên Thu Thống lĩnh cũng bị phụ hoàng hạ lệnh bảo hắn dạy dỗ Ngũ hoàng đệ đấy chứ.”
Đến khi hai vị hoàng tử rời đi, luyện võ khóa mới khôi phục lại bình thường. Vinh Khô vốn cũng không có việc để làm, liền tuân thánh mệnh, nghe Thu Hãn Thăng chỉ đạo tập luyện tiễn thuật.
Mãi cho đến lúc kết thúc, hắn cũng có lần xém bắn trúng bia cỏ.
Tiễn Vinh Khô hồi Thanh Thu cung, Thu Hãn Thăng mới thở một hơi thật dài : Cái bia ngắm lớn như vậy, Lý Quận vương này ngay cả ngắm cũng không chính xác!