Vĩnh An

Chương 71: Đồng căn tương tiễn (1)




Tháng ba khi hoa đào nở, Võ Tam Tư rốt cuộc bắt đầu hành động.

Đầu tiên là mua quan bán tước trắng trợn, bồi dưỡng tâm phúc, nội thị trong cung thăng vượt bảy cấp đã hơn ngàn người. Tuy nhiên đó chỉ là những động tác nhỏ, căn bản không lọt vào mắt Thái Bình và Lý Thành Khí, nhưng ngược lại việc ông ta đang từng bước chèn ép ngũ vương, thì ngay cả phụ vương (cha Vĩnh An) cũng không thể tiếp tục đứng nhìn.

"Hôm nay phụ vương đến đã nói chuyện ngũ vương", ta vừa cắn miếng hoa mai cao, Lý Thành Khí đã lập tức rót trà: "Lúc trước khi Thái Bình và Thái tử thực hiện cung biến, năm người này có thể xem như tận tâm tận lực. Nhưng tại sao mới phong vương chưa đầy một năm, lại bắt đầu tìm cớ quy chụp tội danh ‘có lẽ có’ [1] ?"

Nếu nói công lao Địch Nhân Kiệt bảo vệ nhà Lý Đường là không thể không kể đến, thì năm người Trương Giản Chi bọn họ dám phù trợ Thái tử giết chết nhị Trương, bức Hoàng tổ mẫu thoái vị, công trạng bậc này cũng là lưu danh thiên cổ, nhưng cuối cùng lại bị ép buộc đến mức như thế... Lý Thành Khí đưa chén trà tới bên miệng ta: "Võ Tam Tư là người của Võ gia, thiên hạ đổi họ, Lý gia xưng đế, đối vối ông ta không có nửa điểm lợi thế. Cho nên tất nhiên là ghi hận năm người này trong lòng."

Ta nghe câu được câu không ngẫm nghĩ, tới khi trước mắt lại đưa tới một miếng điểm tâm, mới có chút dở khóc dở cười: "Ăn không vô nữa." Chàng khẽ mỉm cười nhìn ta, ấm giọng dụ dỗ: "Thẩm Thu nói nàng rất gầy." Ta tức cười: "Bắt đầu từ khi nào thì hắn nói gì chàng nghe nấy ?" Lý Thành Khí thấy vẻ mặt ta đùa cợt, mới tạm thời buông đũa, nâng chung trà lên uống, thong thả thở dài: "Là lỗi bổn vương, nóng vội."

Chàng nói mịt mờ không rõ, mặt ta không tự giác nóng bừng lên, cầm lấy sách che mặt, không thèm để ý tới chàng.

Mang thai chỉ mới hai tháng, mà khẩu vị đã lớn hơn rất nhiều, không biết đến khi đủ tháng còn có thể bước đi được hay không.

Qua hồi lâu, Lý Thành Khí cũng không lên tiếng, ta không nhịn được nữa, đành phải buông sách trước nhận thua: "Ngày đó ta nghe chàng và Lý Thành Nghĩa nói, Trương Giản Chi là người của chàng ?" Chàng gật đầu: "Không chỉ ông ấy, Thôi Huyền Vĩ cũng vậy." Nghe như vậy, ta thật sự có hơi bất ngờ: "Ngày đó nếu không có năm người này ra mặt, phần thắng của trận cung biến sẽ giảm rất nhiều. Trương Giản Chi và Thôi Huyền Vĩ xem như là người dẫn đầu, vì sao chàng lại giấu mặt?"

Trận cung biến kia, tuy là mượn cớ phù trợ Thái tử, thật ra là có thế lực sau lưng chống đỡ. Ta vốn tưởng rằng chỉ có mình Thái Bình nắm quyền chi phối, nhưng không ngờ nhiều năm qua thế lực của Lý Thành Khí đã lớn mạnh tới mức đó. Nếu chàng lộ diện thì chắc chắn sẽ lập được đại công, sau này đoạt quyền nhất định có lợi.

Lý Thành Khí chỉ mỉm cười, có vẻ không quan tâm lắm: "Ta với Thái Bình cần duy trì quan hệ cân bằng, nếu thế lực ta quá mạnh, sẽ dễ khiến cô cô kiêng kị." Lời này nghe cũng có đạo lý, ta vừa gật đầu, chàng lại nhẹ nhàng bổ sung: "Huống hồ, Thẩm Thu sớm nói qua, mấy ngày này nàng có khả năng vỡ nước ối, tất nhiên ta phải một tấc không rời mới có thể an tâm."

Ta ngắm nhìn ý cười không giảm trong mắt chàng, nở nụ cười một lúc lâu, mới nói: "Ngốc ngếch."

Lý Thành Khí cũng nhoẻn miệng cười, muốn nói gì, bên ngoài đã có người thỉnh an.

Lý Thành Nghĩa rất nhanh đi vào, thấy ta ở thư phòng thì chợt khựng lại, đến gần hai bước: "Vĩnh An, ngọ thiện còn chưa ăn no ư ?" Ta thấy hắn có vẻ trêu đùa, lập tức liếc sang Lý Thành Khí một cái: "Đúng vậy, cho nên đến thư phòng nhìn xem, có cái gì có thể ăn no bụng." Hắn cười lắc đầu: "Tiểu tẩu tử thật đúng là trợn mắt nói mê, nhìn món này chắn chắn là chuẩn bị riêng cho tẩu rồi, ta chưa bao giờ thấy đại ca ăn qua cái gì gọi là hoa mai cao."

Hai ta cứ như vậy ngươi tới ta đi nói hai ba câu, Lý Thành Nghĩa mới bắt đầu bàn việc chính sự với Lý Thành Khí. Ta nghe xong hai câu, nhìn trên mặt Lý Thành Nghĩa mặc dù cười, nhưng lời nói là có ý né tránh, liền đứng dậy nói với họ ta đi xem Tự Cung, rời thư phòng.

Trong ngũ vương có hai người là người Lý Thành Khí, đến lúc này lại bị bắt, chàng thế nào cũng ít nhiều chịu tổn hại. Võ Tam Tư làm như thế, nhất định là muốn làm suy yếu thế lực của chàng và Thái Bình, vậy Lý Long Cơ thì sao ?

Đông Dương Hạ Chí theo giúp ta nói chuyện phiếm bên hồ, ước chừng đi một lát, ta mới nhớ ngày mai là sinh nhật Vĩnh Huệ.

Nghĩ vậy, dứt khoát ngừng bước: "Thừa dịp sắc trời còn sớm, đến Trân Dị Các một chút." Đông Dương lập tức tươi cười: "Nô tỳ chờ những lời này của trắc phi lâu lắm rồi." Ta khó hiểu nhìn nàng, nàng mới vui vẻ hành lễ nói: "Từ khi trắc phi người mang thai, nô tỳ đã có bốn mươi mấy ngày chưa ra khỏi cửa phủ, đợi từ lúc hoa đào nở rộ, cho tới lúc hoa rơi bay đầy thành."

Ta bị nàng chọc cười, vẫy tay bảo nàng đi chuẩn bị.

Lên đến xe ngựa, nàng vẫn lải nhải như trước, nói không biết hiện nay thành Trường An đang thịnh hành loại trang điểm nào, loại bội sức nào, không ngừng vén mành, quan sát dòng người qua lại bên ngoài.

Xe mới dừng lại, Vương Nguyên Bảo đã đi ra đón: "Khách quý đăng môn, vẻ vang cho kẻ hèn này."

Ta ngồi trong xe thăm dò, mắt nhìn bảng hiệu, cười nói: "Vương gia nay đã đứng đầu trong Trường An tứ phú, ngươi lại vẫn vất vả như thế, tự mình ở trong điếm kiểm tra ư ?" Hạ Chí xuống xe trước, từng ly từng tý đỡ ta vào cửa. Vương Nguyên Bảo đã cẩn thận dọn đường: "Hôm nay thật là khéo, tại hạ vốn đang ở phủ cùng chưởng quầy các nơi tính toán sổ sách, Lâm Tri quận vương sai người đến truyền lời, nói là muốn chọn quà sinh nhật cho Vĩnh Huệ quận chúa, tiểu nhân tất nhiên là phải đích thân đến hiến vật quý. Cũng may là tới, nếu không lấy thân mình trắc phi như vậy, nếu xảy ra sai lầm, tiểu nhân chết muôn lần không đủ."

Ta hỏi: "Tam quận vương đã đến ?" Vương Nguyên Bảo gật đầu, dẫn ta vào trong: "Đang ở nhã gian tên Nghệ, còn đặc biệt dẫn theo tiểu quận chúa đến, trắc phi là muốn tránh đi, hay là…?" Ta cười: "Mang ta đi đi, hôm nay ta đến cũng là làm chuyện giống hắn, vừa may tiểu nha đầu kia ở đây, để tự nàng chọn là tốt nhất."

Vương Nguyên Bảo gật đầu tuân lời, đưa ta đến trước cửa nhã gian, cách bức rèm che vừa định thông bẩm, đã bị ta ngăn cản. Ta lắc đầu ra hiệu ông ấy lui ra, lập tức vén rèm lên rồi đi vào, vừa bước hai bước, sau bình phong có người lạnh lùng lên tiếng: "Là người phương nào ?" Nghe ra là giọng Lý Thanh, ta đánh mắt với Hạ Chí, nàng lập tức ngầm hiểu trả lời: "Là trắc phi Thọ Xuân quận vương."

Bên trong yên tĩnh chốc lát, ta vừa muốn cất bước, chợt thấy vọt ra một thân ảnh, thẳng tắp nhào vào lòng ta: "Tỷ tỷ."

Hạ Chí sợ tới mức lập tức ngồi xổm xuống, chộp lấy Vĩnh Huệ: "Tiểu tổ tông, tỷ tỷ người thân mình quý giá, không thể đụng chạm như vậy." Vĩnh Huệ nàng nghe không hiểu, bĩu môi nhìn ta, ta cười xoay người, nhéo nhéo chóp mũi của nàng nói: "Chọn được cái gì tốt rồi ?"

"Tỷ tới xem", nàng dắt cánh tay ta, nửa lôi nửa kéo, vòng qua bình phong.

Đợi theo nàng qua bình phong, mới phát hiện ở đây không chỉ có Lý Thanh, còn có ba bốn thị vệ đứng ở bốn phía.

Lý Thanh thấy là ta, sắc mặt có chút cương cứng, ngẩng đầu liếc nhìn Lý Long Cơ.

Lý Long Cơ lại giống như không để ý, tựa vào cửa sổ như cũ, cười hỏi: "Bị bệnh ?" Ta lắc đầu nhìn hắn, hắn biếng nhác thay đổi tư thế, càng thoải mái tuỳ tiện: "Mấy tháng này ta cũng không ở Trường An, vừa rồi nghe Hạ Chí nói thân mình nàng quý giá, còn tưởng rằng nàng bị bệnh."

Ta cười cười, không trả lời.

Vĩnh Huệ quanh quẩn cạnh ta một vòng, mới chỉ vào một bàn đầy trân bảo: "Thật là nhiều, chọn đến hoa mắt." Ta đi qua, cầm lấy một cái xem: "Xem ra Vương Nguyên Bảo đem hết báu vật ra đây, đều là thứ tốt". Nói xong, mới cười nhìn Vĩnh Huệ loay hoay đứng đó: "Trăm món bắt muội chọn một món, khẳng định là khó xử, vậy chọn hai món thế nào?"

Nàng a lên, lập tức phấn khởi ra mặt: "Hoá ra cái này gọi là chuyện tốt thành đôi. Tỷ tỷ đến thật tốt, nếu tỷ phu phong lưu phóng khoáng kia của ta cũng đến đây, chẳng phải là có thể chọn tới ba món ?"

Nàng nói đến vui vẻ, ta nghe vào lại thấy xấu hổ.

Nếu không có khúc mắc giữa ta với Lý Long Cơ, nàng cũng sẽ không mới một tuổi đã bị tứ hôn, sớm định chung thân. Lúc này nàng chỉ là một tiểu nha đầu, không biết ân oán trong đó, còn sau này? Nếu nghe người khác nhắc đến chuyện năm đó, liệu nàng có thể oán ta?

Ta ngồi xuống một bên, Lý Thanh vừa định tiến lên châm trà, lại bị Hạ Chí ngăn lại: "Hiện tại trắc phi không thích hợp uống trà." Nói xong, nàng liền đi ra ngoài, thấp giọng hỏi người bên ngoài muốn một ít nước mát.

Lý Long Cơ chỉ cười nhìn chúng ta, qua một lát, mới nghiêng đầu lơ đãng nhìn dân chúng đánh nhau dưới lầu.

Vĩnh Huệ chỉ mới bảy tuổi, tất nhiên không phát hiện ra không khí khác thường, chỉ vui vẻ chọn lựa . Được món vừa ý liền chạy tới đưa ta xem, ta nói không tệ, mới lại hoan hoan hỉ hỉ đưa cho Lý Long Cơ, hỏi ý kiến của hắn.

Như thế hai ba lượt, Lý Long Cơ cuối cùng không nhịn được cười lớn: "Vĩnh Huệ, hôm nay rõ ràng là ta mang muội đến chọn quà sinh nhật, hiện tại xem ra lại như công lao của tỷ tỷ muội?" Hắn vừa nói vừa ngồi xuống cạnh ta.

Vĩnh Huệ bí quá, hàm hồ đáp: "Tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột, huynh bất quá là phu quân tương lai của ta, chung quy còn cách một tầng." Ta ngạc nhiên nhìn nàng, Lý Long Cơ tùy tay gắp một khối nghênh xuân cao, cắn non nửa miếng, khẽ thở dài: "Phu quân là người thân nhất trong thiên hạ, hiểu không ?". Vĩnh Huệ cái hiểu cái không gật đầu, đi đến bên người hắn, cười hì hì chỉ vào nửa khối cao trong tay hắn: "Ta cũng muốn ăn."

Tay hắn dừng lại, yên lặng một lúc, mới đút nửa khối còn lại vào miệng Vĩnh Huệ.

Tiểu nha đầu ăn đủ, cầm lấy chén trà của hắn uống cạn sạch.

Ta ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của Vĩnh Huệ, bỗng nhiên nói: "Ngày ấy đa tạ ngươi." Lý Long Cơ sửng sốt, mới giật mình cười: "Ta chẳng qua hợp ý với Tự Cung, hiện giờ nói cảm ơn quá sớm."

Hắn trả lời thờ ơ lãnh đạm, nhưng là trực tiếp rũ sạch quan hệ với Lý Thành Khí.

Vài năm nay các đệ muội của Lý Thành Khí thường đến phủ nói chuyện phiếm, lại chưa bao giờ thấy hắn xuất hiện. Ta không hỏi, Lý Thành Khí cũng sẽ không nhắc tới. Hai huynh đệ bọn họ đều tự mình có mưu tính riêng, tình hình hiện tại làm sao có thể kết giao hảo được ? Nay trong triều chỉ có hai thế lực lớn, Lý Thành Khí kết minh cùng Thái Bình, hắn tất nhiên sẽ đứng ở phe Võ Tam Tư, trợ giúp, mưu lợi từ ở giữa.

Ta ra hiệu Hạ Chí Đông Dương lui ra, Lý Long Cơ thấy ta như thế, cũng tùy tay vẫy lui thị vệ trong phòng, để lại mỗi Lý Thanh và Vĩnh Huệ.

Lý Long Cơ cười nhìn ta: "Có cái gì muốn hỏi ?" Ta liếc mắt nhìn Vĩnh Huệ, cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm: "Phụ vương ta từng nói, ngươi có liên quan tới việc vụ án định tội Trương Giản Chi ?" Ngược lại hắn cười càng thoải mái : "Quả thực là đến tận nơi hỏi tội ta. Vĩnh An, hôm nay nàng bằng lòng tiến vào đây, chịu gặp ta một mình, có phải là muốn hỏi rõ ràng chuyện này?"

Ta khẽ gật đầu: "Đúng."

Hắn lắc đầu cười, sau một lúc lâu không nói tiếp.

"Võ Tam Tư là loại người nào, ngươi so với ta rõ ràng hơn, ta chỉ là không muốn ngươi và ông ta lẫn lộn cùng một chỗ", ta nhẹ giọng nói: "Ta đối với ngươi, chưa bao giờ muốn mưu tính cái gì, chỉ thầm mong ngươi bình an."

Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt sâu không thấy đáy, qua một lát mới nói: "Không có mưu tính? Những lời này hẳn là ta nói mới đúng, thật sự nàng đã phản bội ta từ lâu. Lúc trước nàng còn ở trong phủ ta, đã bắt đầu ngầm giúp đỡ Vương Nguyên Bảo, có phải không?" Hắn nói rất chậm, trong mắt không hề còn ý cười.

Ta thẳng tắp nhìn lại hắn: "Việc này xác thực ta có tư tâm, năm đó lưu lại đường lui này, là vì muốn bảo trụ Võ gia ngày sau ——". Lý Long Cơ bật cười to, chặn ngang lời ta: "Nàng có lý lẽ của nàng, nếu nàng nói như vậy, hiện nay ta cùng với Võ Tam Tư giao hảo, đến lúc đó chẳng phải vì Võ gia các nàng?"

Ta đón ánh mắt của hắn, nói: "Ta là muốn khi Lý gia thắng thế, có thể bảo trụ huyết mạch còn sót lại của Võ gia, Võ Tam Tư làm gì cũng là nhóm lửa đốt người. Mà ngươi, là mượn ông ta đối phó với ca ca ruột của ngươi."

Lý Long Cơ cười đứng lên, chống tay hai bên sườn, nhẹ giọng nói: "Vĩnh An, mặc kệ ta làm cái gì, Vĩnh Huệ tứ hôn với ta chắc chắn không thể chối bỏ. Vì thế, phụ vương nàng sẽ phải dính dáng đến ta. Khi đó giữa ta và đại ca, nàng không thể lưỡng toàn hai bên, hiểu chưa ?" Ta nghe mà lạnh cả người, trầm mặc hồi lâu mới thở dài: "Sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau [2]."

"Nàng thấy đấy, từ mấy trăm năm trước, Tào Thực đã niệm ra nỗi bi ai của hoàng gia. Ngôi vị hoàng đế là độc nhất vô nhị, đằng sau nó có biết bao nhiêu cảnh huynh đệ tàn sát lẫn nhau? Khi thiên hạ họ Võ, hại chết hoàng tộc Lý gia chính là người Võ gia, nhưng hôm nay thiên hạ họ Lý, nàng nghĩ rằng ta và bọn họ sẽ tương thân tương ái, chia đều thiên hạ sao? Lý Thành Khí cũng hiểu được, chỉ một khi chết sạch sẽ, mới là thời điểm huynh ấy đi lên ngôi hoàng đế". Lý long Cơ từng bước ép tới gần, hô hấp có phần gấp gáp: "Thánh Thượng, Thái tử, cô cô, An Lạc, nhiều người như vậy đều họ Lý, huynh ấy liệu có nương tay?"

Lời còn chưa dứt, hắn đã đưa tay nắm lấy cằm ta. Ta trốn không thoát, chỉ có thể giữ lấy cổ tay hắn.

Muốn mở miệng nói lại, mới phát hiện từng câu từng chữ của hắn, đều là sự thật.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một tiếng vỡ, Vĩnh Huệ kinh hô lên: "Ai nha, xong rồi", giọng nói dừng lại một chút, mới tiếp tục vang lên: "Tỷ tỷ, các người đang làm gì vậy ?"

Lý Long Cơ thu liễm hô hấp, như là muốn ép sát hơn, cuối cùng nhắm mắt thở dài, buông lỏng tay: "Đừng nhìn ta như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.