Vĩnh An

Chương 69: Tân sinh (2)




Thần Long nguyên niên, ngày hai mươi sáu tháng mười một, Hoàng cô tổ mẫu qua đời ở Thượng Dương cung thành Lạc Dương, hưởng thọ tám mươi hai.

Hoàng cô tổ mẫu cả đời này thăng trầm lên xuống, hai mươi mấy năm ta làm bạn bên cạnh, mắt nhìn thấy bà đi từ lúc quyền khuynh thiên hạ đến cuối cùng bị ép buộc thoái vị. Khi ta thay quần áo trắng cho Tự Cung, vẫn cảm thấy khó tin như cũ. Nữ nhân duy nhất trên thế gian này có thể xoay chuyển càn khôn, chẳng lẽ cứ như vậy mất đi ?

"Tự Cung", Lý Thành Khí bế con trai, ôn thanh nói: "Gọi phụ vương." Ta lấy lại tinh thần: "Nếu có thể mở miệng, cũng phải gọi mẫu thân trước mới đúng." Chàng khẽ nghiêng đầu nhìn ta, cười như gió xuân ấm áp, cười tới mức làm ta chột dạ, qua một lúc mới gọi bà vú, giao Tự Cung cho bà: "Mang tiểu công tử đi xuống."

Ta kinh ngạc nhìn Lý Thành Khí: "Ta vừa rồi chờ Tự Cung tỉnh ngủ, muốn chơi đùa một lát, sao lại muốn ôm đi rồi?" Lý Thành Khí tiếp nhận trà Hạ Chí dâng lên, uống hết phân nửa, mới nói: "Vĩnh An, nàng ước chừng đã chăm sóc con ba đêm rồi." Ta khó hiểu, trái lại Lý Thành Khí không nhanh không chậm, trả lại chén trà cho Hạ Chí: "Mấy ngày trước đây nói chuyện phiếm cùng phụ vương, nhắc đến Tự Cung, cảm thấy con cái nối dõi của ta quá mức đơn bạc."

Ta nhìn ánh mắt chàng không đổi, cân nhắc không ra ý tứ, nghĩ nghĩ mới nói: "Phụ vương muốn nạp thiếp cho chàng ư ?" Lý Thành Khí như có chút vô tình liếc nhìn ta, Hạ Chí lại phụt cười trước. Xưa nay nàng với ta thoải mái, ta cũng không xem nàng là người ngoài, đơn giản nhìn nàng một cái: "Ngươi cười cái gì?"

Hạ Chí thay ta thêm chén trà, mới khom mình hành lễ: "Nô tỳ không dám nói." Ta cười: "Ngươi còn có cái gì không dám nói ? Nói đi, quận vương sẽ không trách tội ngươi." Nàng giả bộ lén nhìn Lý Thành Khí, mới trả lời: "Chưa kể Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Hậu, hay là Thánh Thượng hiện tại ban tặng, tính ra trong phủ Trường An đã có hơn hai mươi cơ thiếp, quận chúa còn ngại không đủ nhiều sao?"

Nàng nói cũng không sai, riêng một năm ban tặng đã có ba năm người. Ta cầm chén trà, mắt nhìn Tự Cung. Mấy tháng nay gặp phụ vương, ông cũng vô tình hữu ý nhắc tới việc này... Lý Thành Khí đi tới, lấy chén trà trong tay ta đưa cho Hạ Chí: "Suy nghĩ cái gì ?" Ta lắc đầu: "Không có gì."

Chàng cười than một tiếng, không nói chuyện, chỉ vẫy tay bảo bà vú cùng Hạ Chí lui ra.

Ai ngờ bà vú mới đi tới cửa, Tự Cung liền huơ huơ hai cánh tay, ê a kêu một tiếng: "Phụ vương." Âm thanh trong trẻo mềm nhũn, ta giật mình nhảy dựng, vừa vui vừa oán.

Không nghĩ tới đứa nhỏ này mở miệng nói, lại học hai chữ ‘phụ vương’ đầu tiên.

Lý Thành Khí đi qua nắm bàn tay nhỏ bé của Tự Cung, rất vừa lòng gật đầu nói: "Không hổ là con bổn vương, trẻ nhỏ dễ dạy."

Ta tức cười nhìn vào hai phụ tử này, vừa định đón Tự Cung trong tay bà vú, đã bị chàng kéo lại: "Không vội, bảo bà vú chăm Tự Cung trước." Ta ngạc nhiên nhìn chàng, đến khi bọn họ lui ra ngoài khép cửa lại, chợt thấy trên lưng căng thẳng, bị chàng bế bổng ngang người: "Thân là trưởng tử, có lẽ nên vì huyết mạch truyền thừa mà cống hiến chút sức lực." Lúc này ta mới hiểu được ý tứ của Lý Thành Khí, dở khóc dở cười: "Con lần đầu tiên mở miệng đã gọi phụ vương, thế mà chàng vẫn bỏ mặc."

Khoé miệng chàng hàm chứa ý cười, đưa tay kéo màn trướng, đem ta đặt trên giường: "Vĩnh An, hôm nay ta đã thỉnh chỉ tứ hôn, ngày mai sẽ chính thức cùng phụ vương nàng định ra ngày tốt, cưới nàng làm vợ." Ta ngây ngẩn cả người, như là có gì đó từ đáy lòng lướt qua, nhất thời khó có thể tin, không chớp mắt nhìn Lý Thành Khí.

Chàng cũng cứ nhìn ta như vậy, qua một hồi lâu, mới cúi đầu khẽ hôn lên môi ta, dùng thanh âm rất thấp hỏi: "Sao không nói lời nào?" Ta cảm thấy trái tim như mềm nhũn đi, vòng tay qua cổ chàng, rưng rưng cười nói: "Từ lúc ta hơn mười tuổi, chàng mượn cớ tứ hôn đến lừa gạt ta, chớp mắt đã hơn mười năm, bảo ta làm sao tin chàng được nữa."

Trời vẫn còn sớm, trong phòng vẫn chưa thắp đèn, màn trướng buông xuống gần như che khuất hết ánh sáng.

Khoảng cách gần như thế, chỉ có khuôn mặt kia, rõ ràng như cũ.

"Còn nhớ năm đó trong đại lao của Lai Tuấn Thần, chàng từng bắt ta quên đi việc tứ hôn", ta nhắm mắt lại, đón lấy từng nụ hôn nhỏ vụn ôn nhu của Lý Thành Khí, lẩm bẩm nói: "Hiện tại đã quên rồi, làm sao cho phải ?". Giọng cười trầm thấp của chàng vang bên tai, mang theo sủng nịch vô hạn: "Được, thật đã quên sao, vậy ta đây sẽ hỏi lại một lần, nghe nói sinh nhật quận chúa là mùng tám tháng giêng?" Ta bất chợt không phản ứng kịp, mới nhớ lại đây chính là câu hỏi lúc năm xưa, không kìm được bật cười.

Ý cười Lý Thành Khí càng sâu: "Đến sang năm là tròn hai mươi ba ?"

Ta lại gật gật đầu, cảm thấy tay chàng xâm nhập từng chút, thừa dịp ta không chú ý chậm rãi kéo quần áo ta ra, khẽ thở dài: "Không còn nhỏ. Bổn vương cũng đã gần đứng tuổi, dưới còn có một đứa con chưa đầy một tuổi, không biết quận chúa đối với cửa hôn sự này cảm thấy như thế nào?" Ta nhịn không được cười ra tiếng: "Hôn nhân đại sự há có thể là trò đùa? Thong thả cho ta cân nhắc hai ngày."

Lý Thành Khí bỗng nhiên ngừng lại, ta tròn mắt nhìn chàng, da thịt ấm áp chạm lẫn nhau, tiếng tim đập dần trở nên rối loạn. Chàng lại chỉ yên tĩnh nhìn ta cười, ta bị nhìn tới mức lúng túng, nóng mặt muốn giãy dụa, lại bị chàng giữ lấy thắt lưng, ôm lại càng gần.

"Phụ vương lo lắng cũng có đạo lý, vương phủ lớn như thế, chỉ có mỗi một mình Tự Cung, có chút buồn tẻ", Lý Thành Khí rốt cuộc cúi đầu, ngậm lấy vành tai ta, nói giọng khàn khàn: "Quận chúa nghĩ như thế nào?". Cảm giác tê dại khó tả chạy dọc người, một đường nhập thẳng vào tim.

Tiếng than củi cháy lách tách ngoài màn trướng, rõ ràng đã vào đông, thế nhưng trên người đã lấm tấm mồ hôi. Lý Thành Khí thở ra hơi nóng, đôi môi chàng không ngừng hôn từ bên tai, rồi lướt xuống vai, mãi cho đến trước ngực... Ta cuối cùng không nhịn được rướn cong thân mình, vội nắm lấy vai chàng, rên rỉ ra tiếng. Xúc cảm mãnh liệt khiến cả người ta như mê muội đi, hoàn toàn chìm đắm. Đến khi Lý Thành Khí mạnh mẽ tiến vào, chàng liền dùng môi ngăn chận âm thanh của ta.

Vô cùng ôn nhu rút ra, rồi lại va chạm nặng nề, mỗi lần gần như dùng toàn bộ sức lực. Ta mơ mơ hồ hồ cắn vai chàng, ra sức thở gấp, ngay cả đầu ngón tay bắt lấy vai chàng đều bắt đầu phát run.

Lý Thành Khí kề sát mặt vào hai gò má ta, còn thở hổn hển hỏi: "Tháng sau như thế nào?"

...

Hai cơ thể không ngừng cọ xát lẫn nhau. Ta nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu đồng ý, dùng sức bấu chặt lưng Lý Thành Khí, cố đè nén từng trận khoái cảm đánh úp tới, mờ mịt cọ nhẹ vào mặt chàng, không tiếng động cầu xin tha thứ..

Sự chiếm giữ như kéo dài vô tận, tay chàng liên tục vuốt ve, vỗ về, chưa bao giờ ngừng lại, như muốn đem tất cả tình cảm ham muốn khắc sâu lên mỗi tấc da thịt. Ta từ từ nhắm hai mắt, bị chàng dày vò muốn khóc, lại nhịn không được nghênh đón hùa theo.

Mơ hồ nghe chàng gọi tên của ta, rất xa cũng rất gần...

Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, gối chăn lộn xộn rơi loạn, lông mi ướt đẫm, không thấy rõ được gì, ngoại trừ ánh mắt của chàng. Trong lúc ý loạn tình mê, cao trào bỗng đột ngột ùa tới. Ta không chịu được nữa, bám chặt vào thân thể chàng: "Thành Khí..."

Lý Thành Khí vững vàng ôm ta lại, nháy mắt toàn thân rút hết sức lực, cuối cùng chạm mạnh một cái, thong thả ngừng ở chỗ sâu nhất.

Tay chân quấn quít không rời, cảm giác bủn rủn mỏi nhừ bắt đầu lan khắp người. Ta ôm thắt lưng của chàng, đầu dụi vào bên cổ, ngay cả sức lực mở mắt cũng không còn.

Lúc mơ màng, bỗng nghe chàng trầm thấp cười nói: "Ngày mai lập tức đi gặp phụ vương nàng."

————————————————————————————————

Thần Long năm thứ hai, tháng giêng, Thái Bình, Trường Ninh, An Lạc, Nghi Thành, Tân Đô, Định An, Kim Thành công chúa cùng lúc khai phủ (dọn ra ở riêng). Cùng tháng, Lý Thành Khí rốt cuộc đã có thể thực hiện lời hứa tứ hôn hơn mười năm trước, ta chính thức bước chân vào Thọ Xuân vương phủ.

Tuy là bảy công chúa khai phủ, chỉ có một mình An Lạc gióng trống khua chiêng hoành tráng, nhưng cuối cùng trước phủ đông như trẩy hội cũng là Thái Bình công chúa. Từ lúc Thánh Thượng (Lý Hiển) đăng cơ tới nay, Lý Thành Khí và Thái Bình ngày càng thân cận, hôm nay Thái Bình mở tiệc mừng phủ mới, tất nhiên là chúng ta phải tới .

Đã nhiều ngày nay Tự Cung ăn ngủ không được tốt, ghé vào lòng ta nũng nịu gọi một tiếng mẫu thân. Ta nghe mà đau lòng, thấy chén dĩa xung quanh lần lượt thay mới, mới nhỏ giọng nói với Lý Thành Khí muốn qua phòng khác nghỉ ngơi, chàng gật đầu nói: "Nàng đi đi, lát nữa ta sẽ tới." Ta biết chàng phải bồi Thái Bình ứng đối với chúng thần trong triều, cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng bế Tự Cung rời tiệc.

Vừa đi ra hai bước, chợt nghe có người phía sau gọi tên ta, là tiếng của Uyển Nhi. Không đợi quay đầu, nàng đã đi tới, cười nhẹ nói: "Lý Thành Khí thật sự là một tấc cũng không rời muội, muốn nhìn Tự Cung một chút cũng khó." Nàng nói xong, ngắm nhìn Tự Cung trong lòng ta, kinh hỉ nói: "Đứa bé này bộ dáng giống hệt muội."

Ta cười nói: "Đúng vậy, phàm là ai gặp qua cũng đều nói như thế." Uyển Nhi càng thêm hứng thú nhìn kỹ hơn: "Biết mở miệng gọi người sao?" Ta gật đầu cười: "Lần đầu mở miệng lại gọi 'Phụ vương', qua nửa tháng mới học gọi mẫu thân, đợi qua mấy tháng chắc có thể gọi tỷ là dì ." Uyển Nhi nhíu mày, nói: "Thôi thôi, ta cũng không dám để trưởng tử của Thọ Xuân quận vương gọi ta là dì."

Lời của nàng phân nửa là có tâm, ta tất nhiên nghe ra được, chỉ cười cười, không nói tiếp.

Từ lúc Thánh Thượng đăng cơ tới nay, ngôi Thái tử vẫn chưa được quyết định, trong triều dần chia thành hai phái. Lý Thành Khí và Thái Bình cố ý nâng đỡ tam hoàng tử Lý Trọng Tuấn, thúc phụ Võ Tam Tư lại phụ họa theo Vi hậu, có ý đồ khuyên bệ hạ lập An Lạc làm Hoàng thái nữ. Giao tình giữa Uyển Nhi và Vi hậu, không cần phải nói, lúc này nàng thật sự đã đứng bên phía đối nghịch Lý Thành Khí.

Đáng tiếc, bất kể là Lý Trọng Tuấn hay là An Lạc, mặc dù làm công chúa hoàng tử vô cùng tôn quý, cuối cùng vẫn là con cờ trong tay người khác mà thôi. Ta bế Tự Cung cùng Uyển Nhi nhàn nhã đi dạo, thì gặp phải Lý Long Cơ đối diện đi tới, vội khom mình hành lễ: "Quận vương." Từ sau lần gặp mặt hôm ấy, con người hắn dường như đã thay đổi, nói năng thận trọng, lại thêm vài phần trầm ổn.

Hắn đến gần hai bước, nhìn đến Tự Cung, đầu tiên là ngẩn ra, mới lẩm bẩm nói: "Giống hệt nàng." Ta cười đáp: "Uyển Nhi mới vừa rồi cũng nói như thế." Hắn khẽ mỉm cười, khóe mắt hơi hơi nhếch lên: "Nếu ta có thể có đứa con xinh đẹp như thế, cuộc đời này cũng không hối tiếc." Ta cố ý tránh né ánh mắt của hắn, chỉ thuận miệng nói: "Cơ thiếp trong vương phủ quận vương ai nấy đều là tiên phẩm, sinh hạ đứa nhỏ nhất định sẽ không hề thua kém ai."

Lý Long Cơ mím môi cười như cũ, qua một lát mới nói: "Sắc mặt Tự Cung không tốt, có phải đang bị bệnh?" Ta gật đầu: "Đã nhiều ngày ăn ngủ không tốt, thái y đã xem qua, không đáng ngại."

Hắn lại hỏi vài câu, tâm trạng có vẻ rất lo lắng. Uyển Nhi đứng xem ở một bên, chỉ là cười, qua hồi lâu mới nhịn không được ngắt lời: "Quận vương đối xử với con nhà mình cũng không thấy để bụng như thế." Lý Long Cơ cười ha ha: "Uyển Nhi cô nương nói đùa."

Năm đó ta ở trong cung, hai người bọn họ không thân quen lắm, sau đó lại vì việc của Trương Xương Tông* lúc trước, cả hai càng như nước với lửa. Nhưng hôm nay thần sắc bọn họ đều như thường, chuyện trò vui vẻ. Ta đứng ngoài quan sát, vẫn thấy có chỗ không ổn, đang lúc suy nghĩ, Lý Long Cơ đã cúi đầu, dùng ngón trỏ chạm chạm vào mặt Tự Cung, vẻ mặt dịu dàng: "Tự Cung có nhũ danh không?"

*Sự kiện Uyển Nhi dan díu với Trương Xương Tông bị Võ Tắc Thiên phát hiện, Lý Long Cơ là người bày ra cái bẫy đó.

Ta lắc đầu, Lý Long Cơ lại nhìn chăm chú Tự Cung thêm một cái, nhẹ giọng nói: "Tự Cung giống nàng như thế, ngày sau nhất định là dung mạo nghiên mỹ*, kêu Hoa nô được không ?". Ta nhất thời khựng lại, đang do dự, Lý Thành Khí đã ở cách đó không xa đáp ‘Được’, cười nhạt nói với Lý Long Cơ: "Cô cô đợi đệ đã lâu, vào thỉnh an trước đi."

Lý Long Cơ nhướn mày nói: "Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.