(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những ngày gần đây hắn không đến chính phòng, tất nhiên là sang chỗ hai thiếp thất.
Hắn không đến một ngày, ta liền gọi Tô thị và Liễu thị đến viện của ta đứng chầu, đứng suốt cả ngày, khiến cả hai mệt đến mức chân tay rã rời, lưng đau chân nhức.
Lúc hai người rời đi, ta nhàn nhạt nói:
“Các ngươi biết phải nói gì với đại gia chứ?”
Hai người thiếp tất nhiên hiểu, chỉ thầm kêu “Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chịu khổ.”
Thế nên, bất kể Triệu Ngọc Hoa đến chỗ ai, cả hai đều viện cớ từ chối, hoặc khuyên hắn làm lành với ta.
Triệu Ngọc Hoa tức đến phát điên, mắng “Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi dưỡng,” rồi dứt khoát không về nội viện, mà chuyển sang ngủ lại thư phòng.
Ta không thể làm gì được hắn, nhưng ta có thể gây rắc rối cho đám người hầu trong thư phòng của hắn.
Sau khoảng nửa tháng chỉnh đốn quyết liệt, đám người bên cạnh Triệu Ngọc Hoa đều bị ta trừng trị một lượt.
Cuối cùng, không biết hắn nghĩ thông suốt thế nào, lại quay về chính phòng dùng bữa sáng như trước.
Hai đứa trẻ thấy hắn thì rất vui mừng, còn ta cũng trở lại vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng như trước.
17
Đợi hai đứa trẻ rời đi, ta lập tức đặt chén trà xuống, ra hiệu tiễn khách.
Triệu Ngọc Hoa lạnh lùng nhìn ta một lúc, rồi nói:
“Thật không biết trái tim của nàng được tạo ra thế nào!”
Ta không thèm ngẩng mắt, lười biếng đáp:
“Lòng dạ đàn bà, như kim dưới đáy biển, chàng tự nhiên là không hiểu.”
Triệu Ngọc Hoa quay người đi, nhàn nhạt nói:
“Việt Vô Cữu, chiếc ngọc Như Ý đó… thật sự là vật do Hoàng thượng ban sao?”
Tim ta khẽ đập nhanh, chậm rãi đáp:
“Ngoại tổ phụ ta nhiều lần được thánh thượng khen thưởng, trong nhà không thiếu đồ do Hoàng thượng ban, hà tất phải nói dối?”
Triệu Ngọc Hoa cười lạnh:
“Quả đúng là vật của Nội Vụ Phủ, nhưng ta hiểu rõ tỷ tỷ nàng. Nếu thực sự là do ngoại tổ phụ nàng tặng, tỷ tỷ nàng tuyệt đối sẽ không tùy ý để Hựu ca nhi mang ra chơi đùa. Trừ khi, đó là do người khác tặng cho nàng ấy…”
Hắn bỏ lại một câu nói đầy ẩn ý rồi rời đi.
Ta thở ra một hơi dài, lấy chiếc ngọc Như Ý từ trong ngăn kéo ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nó ấm áp, mềm mại, nhỏ nhắn, xinh xắn. Khi còn ở Gia Dục Quan, ta thường lấy nó ra chơi.
Khi đó… Thôi, ta khẽ lắc đầu.
Chuyện cũ đã qua, giờ đây chỉ có thể tiến về phía trước.
Triệu Ngọc Hoa thông minh hơn ta tưởng, xem ra nhiều năm làm quan không phải vô ích.
Đang suy nghĩ, Hồng Yến với vẻ mặt nghiêm trọng bước vào, nhẹ nhàng nói vài câu bên tai ta.
“Thì ra là vậy.” Ta nói.
Hồng Yến giận dữ:
“Tiểu thư, có cần bắt bà ta lại tra hỏi không?”
Ta lắc đầu:
“Phải cẩn thận, tránh làm tổn hại đến người vô tội. Vì Yên Nhi, mọi chuyện phải hành sự thận trọng.”
Vài ngày sau, ta gọi Yên Nhi đến một mình, hỏi con bé:
“Con có muốn đến nữ học của Vương gia không?”
Nhà lễ bộ Thị lang họ Vương mời mấy vị nữ tiên sinh rất có danh vọng, mở nữ học ngay tại gia, chỉ nhận các tiểu thư danh giá của những nhà thân thiết.
Đây là mối ta đặc biệt tìm từ mẫu thân mình ở mẫu gia.
Yên Nhi không hiểu lắm, hỏi:
“Mẫu thân, đi học là làm gì? Có giống biểu ca bọn họ đến trường không?”
Ta cười, giải thích:
“Yên Nhi, nữ học có chút khác biệt. Sách ở đó phù hợp hơn cho nữ nhi, ngoài ra còn dạy nhạc lý, hội họa, thêu thùa.
Hơn nữa, đi học có thể đọc sách để hiểu lý lẽ, lại có thể kết bạn cùng trang lứa, chỉ có lợi, không có hại.”
Nghe ta giải thích, Yên Nhi liền hiểu ra, đỏ mặt gật đầu:
“Nữ nhi muốn đi học ạ.”
Ta mừng rỡ, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.
Trước khi xuất phát, ta tìm một cái cớ để giữ lại Trích thị, nhũ mẫu của Yên Nhi.
Từ trước đến nay, Yên Nhi rất quyến luyến Trích thị. Thấy bà ở lại, con bé quay đầu nhìn mấy lần rồi mới thôi.
Đợi đến khi xe ngựa đi xa, ta mới quay sang Trích thị, lạnh lùng nói:
“Yên Nhi đã đi rồi, bà nên khai thật đi!”
18
Trích thị ngẩn người, cười nịnh nói:
“Phu nhân đang nói chuyện gì vậy?”
Hồng Yến quát lớn:
“Còn dám cợt nhả sao?!”
Thấy ta lạnh lùng nhìn mình, Trích thị cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ra.
Bà ta đảo mắt, cứng đầu đáp:
“Nô tỳ không hiểu ý của phu nhân.”
Ta ngồi ở vị trí chủ nhân, nhìn bà ta ngẩng cao cổ, vẻ mặt như có chỗ dựa, trong lòng càng thêm chán ghét.
“Bà nghĩ rằng làm việc kín đáo thì không ai phát hiện sao? Bà đã nói gì với Yên Nhi, khiến con bé chán ghét Hựu ca nhi như vậy? Tỷ tỷ ta trước khi mất đã giao phó con bé cho bà, vậy mà bà lại dám phản bội lòng tin của chủ nhân, làm chuyện trái lương tâm!”
Trong thời gian ở chung, ta phát hiện Yên Nhi đối xử với Hựu ca nhi rất lạnh nhạt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");