(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 6
Sau khi làm lễ nhận thân xong, Thái phu nhân dịu dàng bảo ta về viện nghỉ ngơi.
Ta thuận theo lời, tiện thể dẫn theo cả hai đứa trẻ.
Về đến viện, ta trước tiên phân phó gia nhân sắp xếp đồ cưới và người hầu ta mang từ Gia Dục Quan tới.
Sau đó, ta nói với Yên Nhi và Hựu ca nhi:
“Từ nay trở đi, mỗi sáng các con phải đến viện của ta dùng bữa sáng.”
Yên Nhi đã được nhũ mẫu dạy dỗ, ngoan ngoãn đáp:
“Vâng, thưa mẫu thân.”
Nhưng nhũ mẫu của Hựu ca nhi, Tống thị, lại khẽ nói:
“Phu nhân, đại công tử còn nhỏ… dậy sớm e rằng không tiện. Hay là để nô tỳ dẫn cậu qua vào bữa tối mỗi ngày?”
Ta ngẩng mắt nhìn Tống thị. Nghe nói bà ta tận tâm tận lực, coi Hựu ca nhi như con ruột, quả không sai.
Nhưng nếu cứ để đứa trẻ lớn lên dưới sự chăm sóc của một người nữ tử tầm nhìn hạn hẹp thế này, thì khó mà tồn tại được trong chốn nhà cao cửa rộng này.
Ta thản nhiên nói:
“Hựu ca nhi ba tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Bữa sáng của ta cũng không phải quá sớm, chỉ cần đi ngủ sớm, dậy sớm, chẳng có gì là không dậy được.”
Nhìn thẳng vào mắt Tống thị, ta chậm rãi nói:
“Cha của công tử bận rộn công vụ, chỉ có bữa sáng là thời gian duy nhất ở nhà. Hựu ca nhi đã không còn mẫu thân ruột, chẳng lẽ cả ngày cũng không gặp được mặt cha sao?”
Hựu ca nhi càng ít tiếp xúc với Triệu Ngọc Hoa, càng dễ nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Nhi tử không thể mãi ở bên cạnh nhũ mẫu mà lớn lên, càng cần có cha ở bên cạnh dạy dỗ, bồi dưỡng.
Tống thị cúi đầu đáp:
“Vâng, xin nghe theo lời phu nhân.”
Nhũ mẫu của Yên Nhi là Trích thị, thấy Tống thị bị ta làm cho bẽ mặt, trong mắt hiện lên chút đắc ý.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ta liền để bọn trẻ trở về nghỉ ngơi.
7
Cứ như vậy, ngày tháng trôi qua yên tĩnh và có trật tự.
Kể từ lần trước bị ta cắt ngang lời trước mặt mọi người, Triệu Ngọc Hoa không còn tìm cách giải thích với ta nữa, chỉ tập trung vào công vụ.
Ban đêm, hắn cũng không đến phòng ta, mà sang chỗ hai tiểu thiếp là Liễu thị và Tô thị.
Dần dà, trong phủ bắt đầu xuất hiện lời đồn rằng ta không được thế tử yêu thương.
Ta bỏ ngoài tai, dù sao hắn vẫn đến dùng bữa sáng với ta mỗi ngày, coi như cho ta chút “thể diện” cần có.
Ta hiểu, Triệu Ngọc Hoa đang “trừng phạt” ta, muốn hạ thấp nhuệ khí của ta.
Nhưng ta lại thấy cầu còn không được, vốn dĩ cũng chẳng có tâm tư để đối phó với hắn.
Mỗi ngày, ta đều cho nhà bếp nhỏ chuẩn bị những món ăn hợp khẩu vị cho Yên Nhi và Hựu ca nhi, cẩn thận hỏi han cuộc sống của bọn trẻ, đồng thời tạo cơ hội để chúng gần gũi với cha mình hơn.
Hựu ca nhi lúc đầu khi đối mặt với Triệu Ngọc Hoa thì căng thẳng đến mức không dám động đũa.
Vài ngày sau, thằng bé bắt đầu dám nói vài câu, như “Con muốn ăn bánh bao” hoặc “Con muốn uống cháo kê.”
Về sau, nó cũng không còn ấp úng như trước.
Trẻ con tuổi còn nhỏ, rất dễ chịu ảnh hưởng từ người lớn.
Hơn nữa, con cái thường luôn yêu quý phụ mẫu ruột, chẳng đứa trẻ nào ghét bỏ cha mình cả.
Chỉ khi có mặt hai đứa trẻ, ta mới tỏ ra dịu dàng, thân thiện.
Khi bọn chúng rời đi, sắc mặt ta lập tức trở nên lạnh nhạt, hoàn toàn không thèm để ý đến Triệu Ngọc Hoa.
Dù hắn có bình tĩnh đến mấy, cũng không khỏi khó xử trước sự thay đổi lớn trong thái độ của ta.
Có lần, Yên Nhi mang đến cho ta một chiếc túi thêu do con bé tự làm.
Dù còn vụng về và thô kệch, ta vẫn hết lời khen ngợi:
“Thật đẹp, thật khéo léo. Yên Nhi định tặng mẫu thân phải không?”
Con bé đỏ mặt đáp:
“Dạ.”
Ta đưa chiếc túi cho Triệu Ngọc Hoa, nói:
“Chàng xem, Yên Nhi của chúng ta thật khéo tay, quả nhiên giống y như tỷ tỷ hồi nhỏ!”
Triệu Ngọc Hoa vốn đã quen với việc ta chỉ trò chuyện với hắn khi có bọn trẻ, liền hờ hững “Ừm” một tiếng.
Ta liếc hắn, giọng nói thoáng chút uy hiếp:
“Phu quân, chàng nói có phải không?”
Hắn liếc nhìn ta, rồi đáp:
“Yên Nhi làm rất tốt.”
Yên Nhi vui vẻ cười nói:
“Con sẽ về làm thêm một cái tặng cha!”
Hựu ca nhi lập tức la lên:
“Tỷ, đệ cũng muốn! Đệ cũng muốn!”
Nhưng Yên Nhi không trả lời, chỉ lui về chỗ ngồi của mình.
8
Ta sớm phát hiện ra, Yên Nhi dường như có chút ghét bỏ Hựu ca nhi.
Theo lý mà nói, chúng là tỷ đệ ruột, lại mất mẫu thân từ nhỏ, lẽ ra phải càng thêm gắn bó thân thiết mới đúng.
Vì sao lại như vậy?
Trong lúc ta còn ngẩn người suy nghĩ, hai đứa trẻ đã được nhũ mẫu dẫn về.
Nhưng Triệu Ngọc Hoa không đi, mà lên tiếng gọi:
“Phu nhân?”
Ồ, hắn còn chưa đi?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");