Việt Vô Cữu - Yên Hoa Tam Nguyệt

Chương 18: (Hết)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 36

 

Đám ba trăm tên kia chẳng khác nào những cái bia rơm.

 

Ba mươi người chúng ta lao vào như vũ bão, không đầy một nén nhang, toàn bộ đã bị g.i.ế.c sạch.

 

Những kẻ còn lại thấy chúng ta chẳng khác nào sát thần, sợ đến mức run lẩy bẩy, khóc lóc, gào thét bỏ chạy.

 

Ta vội ra lệnh cho bọn tiểu đồng canh cửa:

 

“Đóng cửa lại! Đừng để chúng chạy thoát!”

 

Đã chọn xông vào thì đừng mong chạy thoát!

 

Mấy tên còn sống sợ hãi quỳ rạp dưới đất, vừa khóc vừa cầu xin tha mạng:

 

“Chúng ta sai rồi! Chúng ta bị người ta lừa! Chúng ta không dám nữa đâu ~”

 

Tử Hinh lạnh lùng nói:

 

“Nói nhảm nhiều làm gì, g.i.ế.c hết là xong!”

 

Lục Kỳ ngăn lại:

 

“Không được, cũng phải để lại một tên mà thẩm vấn, xem thử ai phái chúng tới!”

 

Tử Hinh ánh mắt lóe lên hàn quang, nhanh như chớp vung đao, c.ắ.t c.ổ mấy kẻ, chỉ chừa lại một tên.

 

“Để lại một mạng là đủ rồi.”

 

Lục Kỳ:

 

“...”

 

Ta ra lệnh cho người đem tất cả t.h.i t.h.ể chất thành đống ngay trước cổng Bá phủ, để làm lời cảnh cáo.

 

Thái phu nhân và những người trong chính đường không dám bước ra nhìn đống xác này. Lúc chúng ta c.h.é.m g.i.ế.c ở cửa chính, m.á.u thịt văng khắp nơi, tay chân vương vãi tứ tung, Lý thị đã nôn đến mật xanh mật vàng.

 

Triệu Ngọc Hoa lặng lẽ nhìn ta, nói:

 

“Đây... mới là con người thật của nàng sao?”

 

Ta ra lệnh dắt ngựa đến, phóng lên lưng ngựa, nói:

 

“Ta muốn ra ngoài xem tình hình!”

 

Triệu Ngọc Hoa nắm chặt dây cương của ta, nghiêm giọng:

 

“Nàng không được ra ngoài! Ở trong phủ mọi chuyện còn dễ nói, nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, nàng không thể đi!”

 

Ta nhìn về phía xa xăm, kiên định nói:

 

“Phủ chúng ta đã yên ổn, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đang chịu khổ.”

 

Phía xa, nơi hoàng cung, cũng đã rực lửa.

 

Ta tin tưởng A Tắc, hắn sẽ không làm chuyện gì mà không chuẩn bị kỹ lưỡng!

 

Thánh thượng sáng suốt, chuyện trong cung ta không nhúng tay vào nữa.

 

Nhưng ta muốn ra ngoài, dẹp loạn đám người có mưu đồ xấu, thừa cơ cướp bóc, để tránh cho dân chúng vô tội phải chịu liên lụy trong cuộc tranh đấu hoàng quyền này!

 

“Đi nào! Chúng ta g.i.ế.c ra ngoài!”

 

37

 

Đêm nay kinh thành định sẵn là một đêm không ngủ.

 

Ra khỏi phủ, ta dẫn theo người tiến thẳng đến Việt gia.

 

Cha ta là một lão cáo già, thù gia không phải nhiều nhất, thì cũng phải là nhiều hơn nữa.

 

Quả nhiên, bên đó giao tranh đang rất kịch liệt, gia đinh và thị vệ trong phủ đã c.h.ế.t hoặc bị thương quá nửa.

 

Thấy ta đến, cha ta tinh thần phấn chấn, lập tức lớn tiếng gào thét cổ vũ!

 

Ta phi ngựa dẫn đầu, c.h.é.m rơi nửa cái đầu của tên cầm đầu đám giặc.

 

Quả thật đúng như câu: “Bắn người trước b.ắ.n ngựa, bắt giặc trước bắt vua.”

 

Đám người đó ngay lập tức như rắn mất đầu, người của ta ào lên, chỉ trong chốc lát đã quét sạch không còn một mảnh.

 

Tiếp đó, ta đi từng nhà một, chỉ cần thấy có kẻ cướp bóc nhân lúc hỗn loạn, thì lập tức vung đao c.h.é.m chết.

 

Một đêm trôi qua, lưỡi đao ngang của ta không biết đã uống m.á.u của bao nhiêu người.

 

Giữa chừng, ta gặp được phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân, hắn cảm kích vì hành động trượng nghĩa của ta.

 

Chúng ta chia binh làm hai ngả, cứu được không ít dân chúng thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.

 

Đến khi mặt trời mọc, mọi việc cuối cùng đã hạ màn.

 

Tam hoàng tử bị giam vào lãnh cung, mẫu phi bị ban rượu độc, toàn bộ tướng lĩnh tham gia phản loạn đều đã bị bắt giữ.

 

Khi ta mang theo một thân đầy m.á.u quay về Bá phủ, mọi người không ai dám thở mạnh.

 

Chỉ có Triệu Ngọc Hoa và hai đứa trẻ chạy tới, lo lắng hỏi ta có bị thương không.

 

Thấy m.á.u đều là của người khác, họ mới yên tâm.

 

Lý thị và các tỷ muội dâu đi ngang qua ta đều không dám cất giọng lớn, Thái phu nhân nhìn ta một cái cũng sợ đến rùng mình.

 

Thật đúng là!

 

Ta đã cứu mạng bọn họ, vậy mà còn vô lễ như thế!

 

Sau sự việc, thánh thượng luận công ban thưởng, phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân đã tâu lại việc ta trượng nghĩa ra tay với triều đình.

 

Cha ta từ giữa đứng ra điều đình, đem công lao này tính lên đầu của Triệu Ngọc Hoa.

 

Triệu Ngọc Hoa ngỡ ngàng nói:

 

“Nàng vì sao lại làm như vậy?”

 

Ta đáp:

 

“Chàng chẳng phải đã nói chàng không nợ ta sao?”

 

Khi ta nói muốn rời đi, Triệu Ngọc Hoa sống c.h.ế.t không đồng ý.

 

Hiện tại, ta chính là muốn để hắn thiếu nợ ta.

 

(Hết)

 

Phiên ngoại: Tám năm sau.

 

Ta tiễn Yên Nhi lên kiệu hoa.

 

Nó cảm kích nói:

 

“Mẫu thân, nữ nhi sẽ sống thật tốt, tuyệt đối không phụ sự dạy bảo của người. Người có thể đi theo đuổi những điều mình thích rồi.”

 

Đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện.

 

Ta gật đầu, đang thu dọn hành trang thì Hựu ca nhi chạy ào tới, nói rằng dù thế nào cũng muốn theo ta đi.

 

Chuyện này thì không được!

 

“Phụ thân con là thế tử Bá phủ, con là trưởng tử của người, sao có thể đi theo ta được?”

 

Trong nhà còn có tước vị cần kế thừa mà!

 

Hựu ca nhi không chịu, suốt ngày lăn lộn quậy phá:

 

“Mẫu thân, mang con theo đi, con cầu xin người, chuyện gì con cũng đồng ý làm! Con cũng muốn nhìn thấy Gia Dục Quan mà người hằng mong nhớ!”

 

Lúc này, Triệu Ngọc Hoa đã điểm thêm tóc bạc hai bên mai, hắn nói với Hựu ca nhi:

 

“Con muốn đi cũng được, thi đỗ tú tài rồi hãy đi theo mẫu thân.”

 

Hựu ca nhi hân hoan kêu lên một tiếng:

 

“Nhi tử nhất định sẽ thi đỗ!”

 

Đợi nó đi rồi, ta không nhịn được cười khổ:

 

“Nó á? Có thi đỗ được mới lạ.”

 

Triệu Ngọc Hoa cười lắc đầu:

 

“Chỉ là kế hoãn binh mà thôi.”

 

Ta hỏi ngược lại:

 

“Vậy nếu nó thực sự thi đỗ, chàng định làm thế nào?”

 

Triệu Ngọc Hoa nói:

 

“Vậy nàng cứ mang nó đi, rèn luyện vài năm, nói không chừng còn có thể nên hình nên dạng.”

 

Ta sắp trở về rồi, còn phải mang theo một đứa nhi tử cao bảy thước?

 

Thật là vô lý!

 

Ta nghi ngờ nghiêm trọng rằng Triệu Ngọc Hoa không có ý tốt!

 

“Những năm qua, chàng cũng không dễ dàng gì. Sau khi ta đi rồi, chàng cứ tục huyền đi.”

 

Tâm trạng ta tốt, nên đặc biệt thông tình đạt lý.

 

Triệu Ngọc Hoa mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nói:

 

“Điều này không cần nàng bận tâm. Nàng chỉ cần nhớ, nếu nàng muốn trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”

 

Ta không biết phải nói gì.

 

Trước nay, ta rất ghét hắn.

 

Nhưng thói quen là một thứ đáng sợ, giờ đây khi đối mặt với hắn, ta cảm thấy giống như đối mặt với một người thân.

 

“Tỷ phu, đừng chờ ta nữa, ta sẽ không quay lại đâu.”

 

Nói xong, ta đi từ biệt phụ mẫu.

 

Lần gặp lại sau, không biết sẽ là khi nào!

 

Gia Dục Quan, ta đến đây!

 

( Hết )

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.