(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bốn tháng sau.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong giao ước.
Cả ngày Giản Tiểu Tây đều đau khổ, cực kỳ mất mác. Bốn tháng qua vừa ngọt ngào lại thấp thỏm.
Ngọt ngào là vì, tuy rằng cô phải nghe theo mệnh lệnh của tổng giám đốc vô điều kiện, nhưng thực tế thì tổng giám đốc đối với cô rất tốt.
Không cần cô nấu cơm, không cần cô rửa bát, không cần cô quét tước dọn dẹp, chuyện đó đều có dì giúp việc làm.
Việc cô phải làm cơ bản là thỏa mãn các loại nhu cầu sinh lý vô tận của tổng giám đốc.
Mà thấp thỏm vì bốn tháng này cô đã yêu tổng giám đốc mất rồi.
Nếu như nói ban đầu là bị bề ngoài đẹp trai và giọng nói đầy truyền cảm của anh cuốn hút, vậy thì hiện tại, Giản Tiểu Tây đã yêu tất cả mọi thứ về anh.
Chỉ tiếc chênh lệch giữa bọn họ quá lớn…
Anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, trẻ tuổi, giàu có, còn cô? Chỉ là trợ lý nhỏ bình thường, gia cảnh phổ thông, diện mạo phổ thông.
Lúc ấy cảm thấy cuộc sống như vậy thật khó khăn, không ngờ chỉ chớp mắt đã trôi qua.
Vừa nghĩ tới chuyện sau đêm nay, quan hệ giữa cô và tổng giám đốc sắp trở về trạng thái ông chủ và nhân viên bình thường, cô cũng không thể ở lại nhà anh, mỗi ngày đi làm cùng anh nữa, cô lại cảm thấy đau lòng khó chịu.
Sắp đến giờ tan làm, tổng giám đốc nhắn wechat cho cô: “Buổi tối tôi có việc, em về trước đi.”
Giản Tiểu Tây sau khi nhận được, tâm trạng lại càng tệ.
Sau khi tan tầm, cô thu dọn đồ đạc, mất hồn mất vía đi vào thang máy của nhân viên.
Cô đang đứng ở góc cúi đầu ngẩn người thì nghe được đồng nghiệp bên cạnh nói: “Haizz, cậu có nghe nói không? Tổng giám đốc muốn kết hôn với tiểu thư Thẩm gia đấy.”
“Đã sớm nghe rồi. Hôm nay tớ lên weibo thấy tin tức nhan nhản.”
“Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng mà hai người họ xứng đôi thật! Gia thế nhà họ Thẩm rất tốt, Thẩm tiểu thư dáng dấp lại đẹp, bọn họ đúng là trời sinh một đôi!”
“Đúng thế đúng thế, đoán chừng không lâu nữa chúng ta được ăn kẹo mừng rồi.”
“…”
Kế tiếp hai người nói gì nữa, Giản Tiểu Tây hoàn toàn không nghe lọt tai.
Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại một giọng nói: “Anh ấy sắp kết hôn rồi.” Lần này, cô thật sự muốn khóc.
Cô ngơ ngơ ngác ngác đi lên xe buýt, cố nén thẳng đến khi về. Thật vất vả mới đến được nhà của tổng giám đốc, cô vừa vào cửa, đèn còn chưa kịp mở ra đã nhào lên sô pha khóc lớn.
555555555~
Cô thật sự không muốn rời xa tổng giám đốc.
Cô luyến tiếc sự dịu dàng của tổng giám đốc, luyến tiếc sự lạnh lùng bá đạo của anh, luyến tiếc khoái cảm và cao triều anh mang đến trên giường.
Mặc dù Giản Tiểu Tây chưa từng có người đàn ông nào khác nhưng cô cũng biết, mặc dù tổng giám đốc thích ra lệnh cho cô nhưng trên thực tế, anh đối xử với cô rất tốt, mỗi lần quan hệ đều làm đủ bước dạo đầu, chờ cô chuẩn bị xong mới tiến vào, cũng chưa bao giờ làm cô bị thương.
Tuy rằng ngoài miệng luôn kêu không muốn nhưng thật ra cô rất hưởng thụ.
Nhưng cuộc sống như vậy sắp phải kết thúc.
Giản Tiểu Tây khóc hơn một tiếng đồng hồ, nhìn thời gian đã qua tám giờ, tổng giám đốc vẫn chưa về.
Không chừng tối nay anh đi hẹn hò với vị Thẩm tiểu thư xinh đẹp kia, ăn cơm xong thì đi xem phim, yêu đương ngọt ngào, sao có thể trở về chứ?
Giản Tiểu Tây càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng khổ sở. Đến cuối cùng, cô cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa.
Thời gian ước hẹn giữa cô và tổng giám đốc đã đến, anh đã có vị hôn thê, mặc dù anh chưa nói nhưng chắc là cũng muốn cô rời đi nhanh hơn.
Vì vậy cô vẫn nên tự giác chút đi!
Nghĩ tới đây, cô liền đi tìm vali da của mình, sau đó thu dọn đồ đạc.
Lúc tới cô gần như tay không, không ngờ khi đi lại có nhiều đồ như vậy.
Quần áo, đồ lót, quần áo ngủ, giày, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, một ít thứ lặt vặt, đều là Long Thần mua cho cô. Có thứ là cô thích, anh trả tiền, có thứ hai người cùng đi dạo phố mua về.
Nhiều đồ như vậy đều chứa đầy ký ức của bọn họ. Giản Tiểu Tây vừa thu dọn vừa khóc.
Kéo dài mãi mới dọn xong, cô nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa, cơ bản đã không còn đồ vật thuộc về mình.
Trái tim cô hơi chua xót, nhưng cô ép mình không được nhìn nữa.
Vừa đi tới cửa định mở, đột nhiên cánh cửa đã bị kéo ra trước một bước. Giản Tiểu Tây không phòng bị trực tiếp đối mặt với Long Thần.
Anh mặc âu phục đen mới tinh thẳng thớm, cả người vô cùng đẹp trai.
Trên hành lang có ngọn gió thổi qua, Giản Tiểu Tây ngửi được mùi nước hoa trên người anh.
Đó không phải mùi hương của cô, cô không dùng nước hoa, là của một người phụ nữ khác.
Giản Tiểu Tây lại muốn khóc nhưng trước mặt Long Thần, cô không muốn mình trở nên vô dụng như vậy.
Cô nặn ra nụ cười, chào hỏi Long Thần: “Tổng giám đốc, anh đã về rồi?”
Long Thần đi vào, lúc này mới thấy tay cô đang xách một chiếc vali da nhỏ, giống như muốn ra ngoài.
Nháy mắt ánh mắt anh lạnh đi, anh tiến lên một bước nắm chặt tay cô, chất vấn: “Em muốn đi đâu?’
Rõ ràng anh đi cùng người phụ nữ khác trước, nhưng Giản Tiểu Tây không có tư cách chất vấn, ngược lại cô giống như làm sai, hơi rụt lại, cố nén nước mắt, cắn môi nhẹ giọng nói: “Về nhà.”
Lần này sắc mặt Long Thần càng thêm khó coi.
Anh đứng đó, chặn đường đi của cô, hỏi: “Về nhà làm gì?”
Giản Tiểu Tây vẫn cúi đầu như cũ, không ngẩng lên nhìn anh chỉ chăm chăm vào mũi chân mình, buồn rầu nói: “Giao ước bốn tháng đã đến, nợ của em trả xong rồi, em phải đi.”
Long Thần nghe vậy, cả người tản ra từng đợt hơi lạnh.
Anh bỗng tiến lên, nắm chặt cằm cô, lạnh lùng nói: “Em lặp lại lần nữa?!”
Cằm Giản Tiểu Tây bị anh dùng sức nắm lấy, cô khẽ “a” một tiếng, không thể không ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Cô còn chưa kịp tiếp lời, trong nháy mắt vẻ mặt Long Thần lại thay đổi.
Anh nhìn đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, lỗ mũi đỏ bừng của cô, cau mày: “Em khóc?”
“Không có.” Giản Tiểu Tây khẽ chối. “Nói dối!”
Dưới sự uy nghiêm vạch trần của tổng giám đốc, lần này Giản Tiểu Tây không giấu được nửa. Cô khịt khịt mũi, “dạ” một tiếng.
“Tại sao khóc?” Long Thần lại nhích tới gần hơn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.
Giọng của anh quá dịu dàng, động tác quá ôn nhu.
Thế nên Giản Tiểu Tây lập tức bật thốt một câu không suy nghĩ: “Bởi vì anh không cần em.”
Vừa dứt lời, cô chỉ hận không thể cắn lưỡi mình. Nhưng Long Thần đã nghe rõ.
Anh hơi cau mày, có chút bất lực, lại có chút không thể giải thích, hỏi cô: “Nói bừa gì thế? Lúc nào tôi nói không cần em?”
(@ ̄ー ̄ @)
Làm cũng đã làm rồi lại còn không dám thừa nhận!
Chuyện đã đến nước này, Giản Tiểu Tây cũng không quan tâm nữa.
Cô tố cáo thẳng: “Anh chưa nói nhưng anh sắp kết hôn với Thẩm tiểu thư rồi, dĩ nhiên sẽ không cần em nữa… Mặc dù em thích anh nhưng tuyệt đối sẽ không làm tình nhân của anh!”
Cô đánh bạo nói xong, ngoài dự đoán, tổng giám đốc không tức giận, thậm chí anh còn hơi có ý cười.
Môi mỏng hơi nhếch, anh xem nhẹ những lời phía trước của cô, chỉ hỏi: “Em vừa nói, em… thích tôi?”
Là anh dùng phương pháp bất chính chiếm đoạt thân thể cô, trói cô ở bên cạnh.
Mấy ngày nay tuy rằng cô rất biết điều rất nghe lời nhưng anh không dám nghĩ cô sẽ thích mình, rốt cuộc cô chỉ vì cái gọi là nợ kia. Nếu không có nó, Long Thần không biết cô có nguyện ý ở lại bên cạnh anh, làm ấm giường, cùng anh làm tình hay không.
Không ngờ rằng cô cũng thích anh.
Nếu đã thừa nhận, Giản Tiểu Tây cũng không xấu hổ nữa, dứt khoát gật đầu, “Đúng, em thích anh. Nhưng anh không thích em, không chỉ có thế
mà còn muốn cưới người khác. Hức hức, em phải đi, em không muốn ở chung với anh nữa…”
Vừa nói vừa khóc, cô lại khóc.
Haizz, con thỏ ngốc này. Long Thần vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Nói gì cũng vô dụng, dùng hành động nhanh hơn.
Long Thần dứt khoát cúi đầu, hôn xuống cái miệng nhỏ nói líu ríu không ngừng của cô.
Nụ hôn này anh hết sức dịu dàng, đầu tiên là nhẹ nhàng liếm hai bờ môi phấn nộn của cô, sau đó mới tiến vào, mạnh mẽ mút liếm lưỡi cô, trao đổi nước bọt, hôn thật sâu, hôn cho đến khi cô không thở nổi nữa, cả người mềm nhũn, mới buông người ra.
“Bây giờ em biết chưa?” Long Thần tì vào trán cô, trầm giọng hỏi.
Giản Tiểu Tây bị nụ hôn của anh làm choáng váng, tê dại khó đỡ, hai gò má cô ửng đỏ, hỏi: “Biết cái gì?”
“Thỏ ngốc! Em cho rằng tôi thật sự không yêu? Nếu không thích em, sao tôi lại muốn ở cùng em, ăn cơm, ngủ với em?” Thôi, con thỏ ngốc nghếch này, nếu không nói rõ ràng xem ra cái đầu nhỏ của cô nghĩ không ra. Nếu cô đã tỏ tình trước thì anh nói ra tình cảm của mình cũng không tính là thiệt.
Lần này, Giản Tiểu Tây cuối cùng cũng nghe hiểu rõ ràng!
Cô vừa mừng vừa sợ, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn anh: “Tổng giám đốc, anh nói là… Anh cũng thích em như em thích anh?”
Một câu đơn giản mà bị cô nói thành phức tạp như vậy, nhưng Long Thần đã quen với mạch suy nghĩ của cô, anh nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, lại cúi xuống hôn môi cô.
Theo hơi thở anh truyền đến còn có mùi nước hoa nồng đậm kia, Giản Tiểu Tây lập tức tỉnh táo lại. Cô đẩy anh ra, tiếp tục hỏi: “Nhưng mà tối nay anh hẹn với Thẩm tiểu thư có phải không? Trên người anh có mùi nước hoa, rất nồng!”
Con thỏ ngốc này! Nhìn ngốc nghếch mà không ngờ có lúc lại thật thông minh.
Long Thần cũng không nói dối cô, gật đầu nói thật: “Tôi cùng ăn cơm bên ngoài với Thẩm Sương Sương, nhưng giữa bọn tôi không có gì cả. Cô ấy thích Lãnh Phong, vệ sĩ nhà bọn họ, cái tên đó cũng thích cô ấy, nhưng vì thân phận nên luôn do dự không chấp nhận tình cảm của cô ấy. Tối nay cô ấy mượn cớ ăn cơm với tôi, cố ý chọc tức Lãnh Phong, muốn kích thích hắn một chút. Giờ đoán chừng hai người bọn họ đã trở về lăn lên giường rồi.”
Hóa ra là thế!
Giản Tiểu Tây cực kỳ vui vẻ!
Quả thực giống như trúng vé số năm trăm triệu vậy.
Cô mừng rỡ ôm lấy Long Thần, treo cả người trên người anh, cười nói: “Tốt quá! Thật là tốt quá! Hu hu hu~”
Tốt?
Long Thần bị cô ôm, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng xanh tà ác lạnh lẽo.
Anh bóp mạnh cái mông cô, hung dữ nói: “Giao ước của chúng ta còn chưa tới kỳ, đêm nay là đêm cuối cùng, từ ngày mai trở đi, em sẽ thăng cấp thành bạn gái tôi. Vì vậy cuộc yêu đêm nay, em sẽ phải trả giá đắt vì hành động chạy trốn của mình!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");