[Việt Nam] Vô Cực Liên Minh

Chương 176 :  Chương 176: Trời giáng dị bảo




Bầu trời đêm âm u, chợt lóe lên ánh sáng. Có điều, ánh sáng không có biến mất, mà gào thét rơi xuống mặt đất

"Oanh..."

Thanh âm thật lớn vang lên. Trên mặt đất cành khô lá héo úa bắn lửa, bốc cháy ngùn ngụt, độ ẩm không khí trong nháy mắt tăng, trở nên nóng nực như ngày hè

"Vèo... vèo"

Bỗng, có mấy bóng người chạy về hướng này, bọn hắn người thì nhảy trên những tán cây, người thì chạy trên mặt đất nhanh như liệp báo. Rất rõ ràng, những người này đều là Nguyên Sư

Nhìn kỹ, thì những người này chia thành hai phe. Trong đó mấy người ăn mặc thống nhất là đồng phục dạ hành che kín gương mặt. Những người còn lại, thì ăn mặc thường phục, cầm đầu là một thiếu nữ xinh đẹp

****************

Tại một nơi nào đó trong thành phố, bên trong một căn phòng tối om không thấy bất kì

Đột nhiên, trong không gian âm u đó chợt xuất hiện một đôi mắt. Một đôi mắt trắng giả với đầu tử đỏ như máu tươi. Kèm theo đó, là một tiếng trầm thấp, âm u đến cùng cực, phẳng phất như người nói là sinh vật đến cửu u địa ngục

" Ta... đã... trở.... lại"

******************

Rời khỏi nhà Mục Niệm Từ, Lục Đạo liền ngồi lên Suchet trở về nhà

“ Boss, đo lường tới một nguồn năng lượng khổng lồ” Đột nhiên, Suchet hướng Lục Đạo nói một câu

Để phát triển mạnh việc khai thác tài nguyên trong vũ trụ Mai Farovite, các Autobots ở đây đều có khả năng phát hiện năng lượng, các nguồn tài nguyên cực kì mạnh mẽ. Thế nên Suchet nói có nguồn năng lượng khổng lồ, tức ở đây tồn tại thứ gì đó đặc biệt

Cái này nhất thời để Lục Đạo nổi lên hứng thú. Bởi lẽ, vừa nãy hắn cũng lái Suchet đi qua đây, nhưng Suchet lại không có thông báo hắn. Chứng tỏ một điều, “ thứ” này vừa mới xuất hiện mà thôi

“ Có biết ở chỗ nào không?”

“ Biết”

“ Dẫn ta đến đó”

Sau đó, Suchet bẻ tay lại, mang theo Lục Đạo hướng về phía ngược lại với đường về nhà

Khoảng 15p sau, Suchet đưa Lục Đạo tới một nơi. Chỗ này là một nhà máy sản xuất ô tô, nhưng vì kinh doanh thất bại nên đã đóng cửa. Nhà mày cũng bị vứt bỏ rất nhiều năm, nhìn khắp nhà mày thì ngoại trừ một ít xác ô tô ra, thì khắp nơi đổ nát thê lương cùng sân cỏ bỏ hoang

“ Boss, nguồn năng lượng chính là từ bên trong đó phát ra”

Không cần Suchet nhắc nhở, Lục Đạo cũng biết. Bởi lẽ, hắn phát hiện nhà máy này đã bị một tầng kết giới bao phủ

Lấy nhãn lực của hắn, nhìn ra đây là một loại kết giới thấp cấp, chỉ dùng để ngăn chặn tất cả các nguồn tin tức từ nhà máy truyền ra ngoài.

Bất quá điều này cũng có thể khẳng định, trong nhà máy có vấn đề

“ Xem ra đêm nay có trò vui để xem ah” Lục Đạo vuốt cằm, một bộ hứng thú dạt dào thầm nói

Sau đó hắn dặn dò Suchet đứng đợi. Còn mình thì đeo lên “ vật phẩm đã bị hắn bỏ quên từ lâu” là Mắt Tím rồi lặng lẽ tiến vào bên trong nhà máy

Bởi vì kết giới chỉ có chặn tin tức truyền đi mà không chặn người, thế nên Lục Đạo không có khó khăn gì trong việc xâm nhạp

"Khặc… khặc..."

Còn không đi sâu vào, Lục Đạo trước hết nghe được một tiếng cười giả tạo, hắn không khỏi thả chậm thả chậm cước bộ, đi về phía phát ra âm thanh.

" Tiểu bối Việt tộc, ngươi đánh không lại ta, càng đứng mong thoát khỏi đây" Thanh âm khó nghe tùy theo vang lên: "Đem dị bảo giao ra đây, ta sẽ xem xét thả ngươi một con đường sống!"

"Nằm mơ!" Một tiếng thanh thoát, nghe biết là của nữ nhân vang lên: "Dị bảo đã rơi xuống Nguyên Việt Tinh, mà Nguyên Việt Tinh trực thuộc Đại Việt Đế Quốc, vậy Dị Bạo tựu thuộc về ta chúng ta, liên quan gì tới Viêm Tinh!” Nói tới đây, giọng nữ trở lên lạnh lùng, ngữ khí cảnh cáo

“ Ta đã liên lạc với thành chủ thành Hà Bắc, tin tưởng ít phút nữa ông ta sẽ mang người đến giúp đỡ. Các ngươi thức thời thì cút đi, bằng không đợi Trần thành chủ tới rồi, các ngươi chết không có chỗ chôn”

Nghe hai người đối thoại, Lục Đạo hơi nhíu mày, thầm nghĩ

“ Người của Viêm Tinh đến đây làm gì!? ”

Viêm Tinh!! hành tinh của Viêm Tộc

Trước là anh em thân thiết với Việt Tộc. Nhưng về sau phản bội Việt Tộc, gia nhập Liên Bang đô hộ con dân Việt Tộc. Đến khi Việt Tộc dành lại độc lập, lo sợ Việt Tộc trả thù, Viêm Tộc đã chạy khỏi Vô Cực Tinh, sinh sống trên một hành tinh được gọi là Viêm Tộc

Mặc dù Việt Tộc không có ý định trả thù Viêm Tộc, nhưng những gì Viêm Tộc làm với Việc Tộc, để cho có đến 90% con cháu Việt Tộc ghét người Viêm Tộc

“ Nghe hai người nói chuyện thì Viêm Tộc định cướp dị bảo trên đất Việt sao? Gan thật lớn ah” Lục Đạo khóe miệng xuất hiệ nụ cười lạnh, trong mắt hiện lên hàn mang

Đối với mối thù giữa hai tộc Viêm và Việt, Lục Đạo chỉ ôm thái độ của người đến từ dị giới, sẽ không can dự vào. Nhưng xuất phát từ việc mình hiện tại là thái tử đế quốc, Lục Đạo chắc chắn không cho phép người ngoại quốc đánh cắp thứ gì trên quốc thổ của mình

" Khặc… Khặc…”

Tiếng cười khó nghe lần nữa vang lên: " Việt Tộc tựu ưa thích phô trương thanh thế. Nơi này đã bị kết giới chặn lại, ngươi muốn truyền tin tức ra ngoài là chuyện viễn vông? Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, giao ra dị bảo, ta tha cho ngươi khỏi chết. Viêm Tộc chúng ta từ trước tới nay luôn giảng đạo lý, tuyệt đối nói được thì làm được!"

"Người tộc Viêm giảng đạo lý!? ha ha ha, thật sự là một câu chuyện cười!" Cô gái mặc áo đen cười lạnh.

Viêm Tộc mà giảng đạo lý!? Vậy thì bọn họ cũng không cầm dao đâm “ anh em mình”. Giảng đạo lý thì cũng sẽ không gia nhập Liên Bang đầy ải con dân Việt. Thế nên, trong lòng cô gái, Viêm Tộc toàn là một lũ dối trá, dơ bẩn cùng không đáng tin cậy

Có Mắt Tim che dấu, Lục Đạo bất động thanh sắc tiến lại gần. Đứng sau lươt sắt, hắn lấy thấy được cảnh tượng bên trong

Một người mặc bó sát người y phục dạ hành nữ tử. Đối diện là một người đàn ông dáng cao lớn, gương mặt che kín mít không nhìn thấy gương mặt.

Cái để Lục Đạo để ý nhất là cô gái

Cô gái mặc một bộ màu đen quần áo nịt, thân cao vượt qua một mét bảy, trước sau lồi lõm có đủ, dáng người thật đúng hoàn mỹ, đầu đội mũ màu chùm, chỉ lộ ra hai cái mắt to tròn lấp lánh, đang dùng ánh mắt hằm hằm nhìn hắc y nhân trước mặt

"Tiểu bối cuồng vọng, không biết trời cao đất rộng!" Hắc y nhân nói chuyện, cũng là thủ lĩnh ở dây cười lạnh. Sau đó làm ra động tác cổ quái, dùng giọng có âm điệu như là kết hợp giữ vịt và ếch nói

"Đã chính ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho người. Nhớ kỹ, ngươi chết dưới tay của Tà Kiếm Lưu Cầu"

Nói xong, Lưu Cầu dơ lên trường kiếm. Trong nháy mắt, một cái lưỡi kiếm bỗng từ hư không hiện ra, công kích về phía cô gái

Cách đó không xa, thấy một chiêu này, Lục Đạo hơi nhíu mày

“ Kiếm Không Thuật!? tên này là đệ tử Phần Hương Cốc sao?”

Có lẽ sớm biết được Lưu Cầu ra chiêu này, Cô gái mặc áo đen chỉ hơi đảo người, mũi đao cơ hồ là xẹt qua chóp mũi nàng. Ngay sau đó, cô gái nâng lên đùi phải thon dài, hướng ngực của Lưu Cầu đá một cước đầy mạnh mẽ

Lưu Cầu không có thu kiếm, mà là giơ lên chân trái của mình.

"Bành..."

Hai chân phát ra một tiếng trầm đục. Cô gái áo đen lùi lại phía sau, còn Lưu Cầu thì vẫn bình tĩnh đứng đó, thậm chí còn cười trào phúng nhìn nàng.

Bằng một lần giao thủ này, đã có thấy được sự chênh lệch giữa cô gái áo đen và Lưu Cầu

Thấy cảnh này, Lục Đạo không khỏi lắc đầu thầm nói

“ Luyện Tinh Cảnh cấp 15 đấu với Luyện Tinh Cảnh cấp 19. Kết cục tất bại”

***************

Chỗ dị bảo rơi xuống, lúc này đã xuất hiện chục cổ thi thể, từ tướng mạo, đa phần đều là người Việt. Hiển nhiên, cuộc chiến tranh cướp dị bảo, bên Việt Tộc tổn thương nghiêm trọng

Lúc này, ngón tay một cỗ thi thể giật giật. Chỉ giây lát sau, thi thể liền mở trừng mắt.

Nếu là có người sống ở đây, rất có thể sẽ bị cảnh tượng “ xác chết vùng dậy” dọa sợ vãi đái ra quần

“ Móa!! May mà ta có học qua Quy Tức Công từ Quy Lão Tiên Sinh, nếu không thật chết cmn rồi ah” người này mở miệng chửi thề một câu. Sau đó lấy ra điện thoại

Vài giây đồng hồ, bên kia vang lên một giọng đàn ông mười phần trung khí: "Yamcha, tình hình thế nào rồi. Dị bảo có hay không rơi vào tay người ngoại bang?”

Yamcha hầu kết giật giật, rất đơn giản nói qua tình hình "Trưởng phòng... Dị bảo có lẽ vẫn còn... trong tay chúng ta... Thiếu tá Trinh mang theo... nó chạy về phía thành Hà Bắc rồi..."

"Cái gì!? hướng thành Hà Bắc!? đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Thanh âm trong điện thoại trở nên dồn dập.

"... Trưởng phòng... tiểu đổi của chúng tôi có tám người... Sáu người chết trận, tôi thì trọng thương... Chúng tôi đem hết toàn lực mới đem dị bảo đoạt trở lại..."

"Cái gì!! Chẳng lẽ các cậu không báo thân phận!? Nói ra thân phận rồi mà bọn họ vẫn động thủ?”

"Đối phương là đệ tử Phần Hương Cốc đến từ Viêm Tinh, hơn nữa còn có Người Biến Dị của…”Nói chưa hết câu, Yamcha đầu nghiêng một cái, điện thoại cũng theo đó rơi xuống trên mặt đất.

" Phần Hương Cốc!? Người Biến Dị!? Ta đã biết, ta sẽ lập tức thông tri cho Trần thành chủ điều động quân đội tới cứu viện. Các cậu nhất định phải đứng vững... Alo…Alo, Yamcha cậu nói chuyện ah... Alo…Alo…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.