[Việt Nam] Vô Cực Liên Minh

Chương 165 : Một bài hát




Cách đó không xa, Nhạc Tùng Sơn chứng kiến Lục Dạo lên sân khấu, trong mắt hiện lên tức giân, pha lẫn coi rẻ. Sau đó cười chẳng đáng, buồn bực:

“ Không nghĩ tới thằng này cũng lên biểu diện. Mịa, nếu không phải có Hội Phó ở đây, ta sẽ cho thằng này ăn mấy chục cân trứng thối với cà chua”

Nhạc Tùng Sơn vốn là định dùng vũ lực xử đẹp Lục Đạo, nhưng là việc xảy ra với Ngô Cẩu, lại để hắn không thể không cẩn thận

Thứ nhất, đó là thực lực của Lục Đạo.

Chục tên năm ba bị đối phương phang như con, một tay phá giải Chiến Kỹ thành danh của Hội Phó, cuối cùng là đơn giản chặn được một kiếm của Top 1 Thiên Bảng: Bùi viện trưởng

Bực này sức mạnh, để Nhạc Tùng Sơn phát khiếp. Thầm kêu may mắn vì hôm đó mình không có cùng Lục Đạo động thủ

Sau đó, chính là việc Lục Đạo vẫn bình yên tới tận bây giờ, vẫn được tham gia dạ hội mà không bị đuổi học.

Nhạc Tùng Sơn không ngu như Ngô Cẩu, hắn vẫn có chút tâm cơ, vẫn nhìn ra được điểm bất thường trong việc này. Cũng vì đó, hắn cũng chưa hành động

Tất nhiên, kiêng dè gì thì kiêng dè, nhưng Nhạc Tùng Sơn cũng không để yên. Dù sao, trước mặt bao nhiêu người bị Lục Đạo cướp gái, đây là sỉ nhục với Nhạc gia đại thiếu ah

Nếu không phải ở trên cửa sổ còn có Sở Dao Dao, trên bầu trời thì còn có Nhà Bay – Nơi Bùi Viện Trưởng cùng các thầy cô giáo đang ngồi xem thì chắc chắn Nhạc Tùng Sơn đã hành động rồi

*************

Lục Đạo đi lên sân khấu, lại khiến khán giả một phen hốt hoảng. Đơn giản vì, cách ăn mặc của hắn, thật sự quá bắt mắt

Áo vét trắng, quần âu trắng kết hợp lấy dáng người cao lớn mà không vạm vỡ của hắn quả thật là cực kì cân xứng

Tóc ngắn màu trắng bạc, tựa như ánh sáng lóe lên trong đêm tối, đầy chói lóa

Tuấn mỹ gương mặt cùng thần thái hờ hững, cước bộ trầm ổn mà bình thản, nhưng lại khiến người ta có cam giác ngột ngạt

Lục Đạo giờ, mang cho người ta một loại ảo tưởng, ảo tưởng một vị hoàng từ đang đi giữa đám con dân của mình.

Lục Đạo là hoàng tử, mà bọn họ, là con dân

Ngay cả như ghét cay ghét đắng Lục Đạo là Sở Dao Dao, ở thời điểm này, cũng bị khí thế của Lục Đạo chấn nhiếp, cứ thần người nhìn hắn

Cho đến Lục Đạo, thì lại không quan tâm cảm thụ của mọi người, vẫn chậm rãi bước lên sân khấu

Cầm lấy Micro, Lục Đạo hướng về phía khán đài, bình tĩnh nói

“ Thật sự mà nói, ta cũng chỉ muốn hát tặng một bài hát cho một người mà thôi. Bất quá, lại có người muốn ta phải đành piano, thế nên ta không còn cách nào khác”

Nói đến đây, Lục Đạo hơi liếc mắt nhìn về phía tầng ba dãy nhà H, nơi mà Sở Dao Dao đang đứng ở cửa sổ, nhìn xuống dưới này

Ánh mắt như vô tình lại cố ý của Lục Đạo, lại để Sở Dao Dao kinh hoàng. Tại sao thằng này lại nói vậy? chẳng lẽ hắn biết mình sửa đổi tiết mục!? không… không thể nào

Cũng không có quan tâm Sở Dao Dao đang tâm loạn ở trên phòng, Lục Đạo ngồi xuống bên cạnh bàn Piano

Lại quay đầu nhìn về phía Thúy Kiều, thấy nàng đang cười dịu dàng với mình. Trên khóe miệng hắn, không khỏi xuất hiện một nụ cười

Hắn thật bị tình ý của Thúy Kiều cảm động, rất muốn dùng tiếng đàn để đáp lại nàng. Nhưng hắn biết, tiết mục này, không phải dành cho chuyện tình cảm

Lại nói, tình cảm giữa hắn và Thúy Kiều, chẳng lẽ còn cần tiếng ca, tiếng đàn để bộc lộ sao?

Nghĩ thế, Lục Đạo tay chậm rãi lướt trên phím đàn, cũng không nhìn khán giả ở dưới, từ tốn nói

“ Bài hát này, là bài hát do ta vừa mới sáng tác. Bài hát là lời khuyên của ta dành cho một người bạn”

Thoại âm vừa dứt, chính là từng nốt nhạc trầm bổng xuất hiện.

Phía dưới yên tĩnh lạ thường, hơn ngàn tên học viên tại thời điểm này đều đồng loạt nhắm mắt, cho dù có là chán ghét Lục Đạo là Sở Dao Dao và Nhạc Tùng Sơn cũng đồng dạng

Không chỉ học viên, mà trên Nhà Bay, Bùi Ngọc Lan cùng tất cả thầy cô giáo cũng đều nhắm mắt lại, thần thái mê ly, đắm chìm trong giai điệu mỹ diệu mà Lục Đạo mang đến

Và đúng lúc này, Lục Đạo cất tiếng hát:

Có chàng trai viết lên cây

Lời yêu thương cô gái ấy

Mối tình như gió như mây

Nhiều năm trôi qua vẫn thấy

Giống như bức tranh vẽ bằng dịu êm ngày thơ

Có khi trong tiềm thức ngỡ là mơ.

Câu chuyện đã rất xa xôi

Niềm riêng không ai biết tới

Hai người sống ở hai nơi

Từ lâu không đi sát lối

Chỉ thương có người vẫn hoài gìn giữ nhiều luyến lưu

Mỗi khi nhớ đôi mắt biếc như Thời chưa biết buồn đau.

Từng tiếng ca cất lên, phẳng phất như một loại ma thuật thần bí lôi kéo khán giả vào một thế giới khác vậy

Ở đây, bọn họ thấy được một gốc cây cổ thụ cánh lá xum xuê, dưới tán cây là hai đứa trẻ nô đùa nghịch ngợm

Rồi, thời gian qua đi, cũng vẫn gốc cây đó, những đã xuất hiện những dấu vết của năm tháng. Cậu bé năm nào, nay đã lớn thành một người trưởng thành.

Mỗi ngày, cậu lại đến đây, nhưng không có cô bé đã từng đi cùng với cậu năm nào. Cậu đến, viết lên cây những điều ngọt ngào nhất dành cho cô…

Nhưng là, năm này qua năm khác, những lời đó, không có ai đọc được

Ngày cô ấy đi theo chân mẹ cha

Chàng trai bơ vơ từ xa trong tim hụt hẫng như mất một thứ gì

Không ai hiểu thấu vì

Tình yêu những đứa trẻ con thì

Vu vơ nhanh qua đâu nghĩ gieo Tương tư đến dài như thế.

Đời muôn ngả mang số kiếp đổi thay

Rồi khi tình cờ gặp lại hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy,

Có một người vẫn vậy

Thì ra xa nhau là mất thôi

Tay không chung đôi chỉ giấc mơ vẫn còn bồi hồi trọn đời.

Đột nhiệt, tiếng nhạc dồn dập cùng với đó là một đoạn điệp khúc khiến người ta phải rợn tóc gáy vì độ ma mị của nó.

Thời điểm điệp khúc vang lên, nó như một tiếng gõ mạnh vào tâm linh của từng khán giả ở đây. Bọn họ phẳng phất như hóa thành cậu bé, trải nghiệm qua từng năm tháng nhớ nhung.

Dù thời gian khiến mọi thứ dần nhạt nhòa, nhưng tình cảm của cậu bé dành cho người đó vẫn còn, cũng giống như những dòng chữ viết lên thân cây vậy, tồn tại vĩnh hằng

Mặc dù điệp khúc đã kết thúc, nhưng rất nhiều người vẫn không có từ trong đó thoát ra ngoài.

Nhiều người, thậm chí là lệ tràn khóe mi, có lẽ bọn họ hòa nhập quá sâu vào nhân vật chàng trai trong đó, hoặc có lẽ, bọn họ thấy được mình trong đó

Có chàng trai lúc xuân xanh

Ngược xuôi bọn chen đất khách

Mối tình cứ thế phai nhanh

Duờng như thôi không nghĩ đến

Ít lâu có cô gái làm dịu êm hồn đã khô

Dẫu không có đôi mắt giống mùa thu

Câu chuyện đáng lẽ xa xôi

Niềm riêng không ai nhắc tới

Nhưng rồi ngăn cách xa khơi

Một hôm cơn mưa dẫn lối.

Thấy cô gái năm ấy khiến thổn thức như lúc đầu

Vẫn nơi đó đôi mắt biếc nhưng giờ đã biết buồn đau.

Lời hai vang lên, tất cả mọi người phẳng phất như lần thứ hai trở thành chàng trai. Nhưng giờ

chàng trai đã lớn, đã có gia đình… Và hắn gặp lại cô gái năm nào

Một loại cảm xúc khó tả, không thốt thành lời

Ngày cô ấy đi theo chân mẹ cha

Chàng trai bơ vơ từ xa trong tim hụt hẫng như mất một thứ gì

Không ai hiểu thấu vì

Tình yêu những đứa trẻ con thì

Vu vơ nhanh qua đâu nghĩ gieo Tương tư đến dài như thế.

Đời muôn ngả mang số kiếp đổi thay

Rồi khi tình cờ gặp lại hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy,

Có một người vẫn vậy

Thì ra xa nhau là mất thôi

Tay không chung đôi chỉ giấc mơ vẫn còn bồi hồi trọn đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.