[Việt Nam] Trùng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Chương 45 : Sử lý gọn lẹ




" Chuyện gì vậy! ảo giác chắc chắn là ảo giác. Mọi người đều không tin vào mắt của mình nữa, một người bình thường có thể chạy nhanh như vậy sao?. Mọi người đều trố mắt lên nhìn theo Dương Phàm, duy nhất chỉ có cô nàng Anh My là không mấy ngạc nhiên.

- Anh Mỹ! nhìn bồ rất vô tư, chắc là bồ biết trước rồi phải không?. Thải Vi nói. Thấy cô bạn của mình vô tư như vậy chắc chắn là vẫn còn điều dấu mình." Ảnh Mỹ! chúng ta có phải là bạn thân không?.

- Vi Vi! bồ nói vậy là sao?. Thấy cô bạn của mình hỏi vậy nàng không vui chút nào.

- Chẳng phải chuyện của anh ấy sao.. Á..

Chưa nói hết câu thì nàng đã thấy Dương Phàm đứng ngay sau Anh My, nàng có hơi hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột này của hắn.

- Anh ấy! nga..

Nàng quay đầu lại thì cũng giật mình sắp ngất, lúc cô nàng quay đầu lại thì Dương Phàm đang làm bộ mặt của quỷ để hù cô nàng, không ngờ cô nàng này lại sợ đến như vậy. Thấy cô bạn bị hù đến sắp ngất Thải Vi được một trận cười ôm bụng, suýt chút nữa là nàng lăn ra sân mà cười.

- Vi Vi! bà còn cười được sao? tui mặc kệ bà luôn đó." Dương Phàm anh muốn hù chết em mới vui hay sao? Hứ. Cô nàng dậm chân quay mặt rời khỏi sân trường không quan tâm đến hai người nữa.

- Dương Phàm! anh mau đuổi theo Anh My đi, cổ chắc chắn đang khóc đó. Thái Vi nói, nàng rất hiểu tính của bạn mình.

- Được rồi! ta sẽ đuổi theo ngay, gặp lại sau. Dương Phàm nói xong hắn đuổi theo cô nàng.

Chạy được nửa đường Dương Phàm thấy cô nàng bị một chiếc xe dừng lại bắt vào trong rồi phóng đi, Dương Phàm lấy xe phóng đuổi theo, hắn giữ khoảng cách an toàn với chiếc xe đã bắt cô nàng.

Bên trong xe." Các người là ai thả ta ra, nếu không các ngươi chết chắc.

Đét." Câm miệng. Tên áo đen tát vào mặt của cô nàng không thương tiếc.

Hức hức.. Nàng ngồi khóc, từ nhỏ tới lớn nàng chưa bị ai tát bao giờ, cho dù là Trương Hạo đến một câu mắng nàng cũng không có, nhưng lúc này nàng lại bị người ta tát một cái.

Chiếc xe dừng lại hai tên áo đen bắt nàng lên một căn phòng, bên trong có một gã khoảng bốn mươi năm tuổi miệng ngậm điếu xì gà, còn có khoảng năm sáu tên khác đang đứng.

Anh Vũ đã bắt được người rồi, có cần gọi điện cho lão già kia hay không?. Một tên đứng lên nói.

- Không cần vội! để ta thử qua con gái của lão già đó rồi để cho các anh em hưởng thụ, rồi chúng ta sẽ gọi cho hắn.

" Không.. không.. không.. Nàng hốt hoảng lùi lại thì cũng đã hết đường lui, nàng tuyệt vọng." Dương Phàm anh mau tới cứu em. Hức.. Hức.. nàng gần như đã gào thét trong vô vọng, nếu biết trước nàng sẽ không rời khỏi hắn nửa bước.

Pàng... tiếng của cánh cửa bị đạp bung ra, một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn bước vào khuôn mặt rất bình thản.

" Kẻ nào! mấy cái thằng ăn hại ở ngoài tại sao lại để cho cái thằng tiểu tử này vào được đây. Gã được gọi là anh Vũ nói.

- Đừng nóng, mấy cái tên phế vật đó ta đã chăm sóc cho chúng rồi. Dương Phàm vẫn bình thản nói.

" Dương Phàm! Cô nàng chạy lại ôm lấy hắn như kẻ chết đuối vớ được phao cứu hộ.

- Anh My! mặt của em. Dương Phàm lúc này mới để ý thấy một bên khuôn mặt của nàng sưng tấy lên.

" Là hắn đã đánh em. Cô nàng chỉ vào gã đã tát nàng một bạt tay." Còn nữa nếu anh không đến, hắn sẽ làm nhục em, còn muốn để bọn chúng... Nói đến đây nàng càng bật khóc ôm lấy hắn chặt hơn.

Dương Phàm dùng chân cũng biết chuyện sẽ như thế nào nếu không có hắn." Anh My! em đừng ôm anh nữa, nếu em ôm như vậy thì anh làm sao có thể giúp em xả cơn giận này. Dương Phàm vừa nói vừa dỗ dành nàng giống như một đứa trẻ đang đòi ăn. Cô nàng buông hắn ra đứng ở sau lưng của hắn, chỉ cần có câu nói này của hắn nàng đã yên tâm hơn rồi.

" Mày là người đã đánh nàng. Dương Phàm chỉ vào tên mà cô nàng đã chỉ.

" Pha... AA..... Chưa nói hết câu cánh tay của hắn chỉ vào Dương Phàm đã lìa khỏi cơ thể hắn.

" A... Cô nàng hét lên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh này.

Máu từ cánh tay của tên kia bắn tung tóe ra sàn nhà, một ít đã bắn lên khuôn mặt của Dương Phàm. Lúc này con mắt hắn trở nên sắc bén dị thường." Tiếp theo sẽ mà mày. Dương Phàm nhìn lên tên cầm đầu. Tên này theo phản xạ mở ngăn kéo rút súng ra, tên này còn chưa biết chuyện gì thì phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn dị thường. Những tên còn lại thấy vậy thì cũng rút súng của mình ra mà chĩa vào Dương Phàm.

" Chúng mày biết không, những kẻ chĩa súng vào tao trên đời này còn chưa tồn tại. pằng... păng... pằng... những tên này còn chưa hiểu chuyện gì thì trên trán đã có một lỗ, máu chảy xuống.

" A....... Cô nàng thật sự không chịu nổi cảnh này nữa mà ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.