Ngồi ăn bữa sáng với nhau, Dương Phàm thấy các nàng đều không hẹn mà đỏ mặt, chỉ có cô nàng Ngọc Nhi là đỏ nhất, nàng biết nguyên nhân vì sao mà cả bốn người đều như vậy." Tối hôm qua Dương Phàm làm hiệp hai đã không có ôn nhu như lần đầu nữa, nàng đã kêu rất to, tiếng kêu này đã đánh thức hai cô nàng ngay phòng bên cạnh.
Hai cô nàng Tiểu Lan và Tiểu Thanh đã không ngủ được do cuộc nổi loạn của hai người, hai nàng đều nhìn nhau mà cố gắng ngủ, nhưng cuộc nổi loạn của hai người đêm qua đã khiến cho hai nàng không thể ngủ được.
Dương Nguyệt thì nhìn thấy cái thứ đã làm cho nàng nhớ lại lúc hai người ở công ty.
Ngọc Nhi thì buổi sáng lại bị Dương Nguyệt nhìn thấy cảnh của hai người, tuy nàng là chị của Dương Phàm nhưng bị nhìn thấy như vậy vẫn khiến cho nàng ngượng chín mặt.
- Bốn người làm sao vậy, ai cũng đỏ mặt hết thế?" Dương Phàm bình thản nói.
Cả bốn người đều không nói gì mà cúi xuống mà ăn, Dương Phàm thấy vậy cũng không trêu các nàng nữa. Cả bốn người ngồi phòng khách coi tivi, tuy là họ đang xem tivi nhưng lại đều tập trung trên người Ngọc Nhi, còn cô nàng thì chỉ biết ngượng ngùng.
Đại khái là hai cô nàng Tiểu Thanh và Tiểu Lan hỏi nàng về chuyện đêm qua, hai cô nàng này được cơ hội trêu chọc Ngọc Nhi.
Lúc này Dương Phàm đang ở phòng mình, đang định mở chiếc laptop ra thì chuông điện thoại kêu, hắn cầm máy lên nhìn xem ai gọi.
- Lão bất tử huynh gọi ta có chuyện gì cần giúp thì nói nhanh đi?" Dương Phàm nghe máy." Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn, hắn biết Phương Lão gọi cho hắn, chắc chắn có chuyện cần nhờ hắn.
- Khà khà! Phàm đệ đúng là có chuyện cần ngươi giúp." Có một bọn khủng bố, bọn chúng có tám tên, bên trong còn có con tim, với một quả bom hẹn giờ.
" Bùm... Một tiếng nổ vang lên.
- Lão bất tử không cần nói nữa mau nói địa chỉ đi.
- Đường xx, Phố yy, bên trong siêu thị, con tim bị nhốt ở dưới Hâ... tút.. tút... tút..
Chưa nói hết câu Dương Phàm đã tắt máy mà chạy ra khỏi phòng, bốn cô nàng bị vụ nổ vừa rồi làm kinh sợ, lại thấy Dương Phàm chạy như bay lấy xe lao đi." Thân là một đặc công như hắn, làm sao có thể để cho thành phố có bọn khủng bố được, lại còn Phương Lão cũng đã nhờ hắn, tất nhiên hắn sẽ giúp mà không cần ông phải nói.
Phi xe đi mất mười phút, đến nơi, cảnh sát đã bao vây lấy siêu thị, nhưng không có một cảnh sát nào dám tiến vào, để bảo đảm cho người dân được an toàn, đã có hai cảnh sát giả làm con tim để biết tình hình bên trong.
- Câu kia! nơi đây rất nguy hiểm, cậu không thể tiến vào."Một cảnh sát trẻ tuổi ngăn cản Dương Phàm lại.
- Tình hình bên trong thế nào?." Dương Phàm không trả lời người cảnh sát trẻ tuổi mà đi thẳng vào vấn đề.
Phía bên kia một vị sĩ quan cảnh sát tiến lại chỗ Dương Phàm nói.
- Anh bạn trẻ! chỗ này có nguy hiểm, cậu nên rời khỏi đây, đừng làm phiền đến chúng tôi làm nhiệm vụ.
Dương Phàm không nói một lời nào, hắn đưa tay vào túi quần, lấy ra một quyển sách rất nhỏ và mỏng, bên ngoài bìa là một màu đỏ, trên mặt còn có hình ngôi sao có viền màu xanh lá. Vị sĩ quan cảnh sát đó ngạc nhiên một hồi, cầm lấy quyển sách đó.
- Thủ trưởng!" sĩ quan cảnh sát đó cung kính đưa lại cho Dương Phàm, không thể ngờ được một thiếu niên trẻ như vậy lại là người của" An ninh quốc gia".
- Ừ! giờ có thể nói cho ta biết tình hình bên trong thế nào rồi.
Vị sĩ quan cảnh sát đó thuật lại một hồi. Dương Phàm cũng không ngờ là một cục trưởng cảnh sát lại dám giả làm con tim để bắt bọn khủng bố này, lại còn có một cô nàng có lai lịch không tầm thường ở trong đó nữa." Không biết cô nàng này là tiểu thư nhà ai mà lại có lai lịch như vậy.
" Xem ra người này đúng là rất thích phá án đây, phải gặp mặt mới được, những người trượng nghĩa như vậy Dương Phàm rất thán phục.