Vẫn luôn không xuất hiện, Dương Ninh Ninh cuối cùng đã gia nhập cuộc chơi, cô là người đã nhắc nhở Mặc Lam tới đây, không lý nào bản thân lại nhàn rỗi ở nhà nghỉ ngơi được.
Bí ẩn tiến vào bên trong Hắc tinh linh lãnh thổ, kể cả Mole cũng không tài nào biết được sự tồn tại của cô, lẫn vào bên trong cánh cổng Cửu môn quan, nơi này thật kỳ lạ.
Trước mặt cô chính là một cây cột bằng thép, phía trên là ngọn đèn dầu đang tỏa sáng thực rực rỡ.
“Đây là một trong chín cánh cửa sao? thật kỳ lạ, đôi mắt của ta không thể nhìn thấu nó….”
Dương Ninh Ninh cau mày suy nghĩ, cũng phải thôi, bản chất của một con người thì cô còn có thể phán đoán, chứ còn thế giới này thì hãy để nó làm một bí ẩn đi.
Như vậy không phải cuộc sống mới thú vị hơn sao?
Dựa theo thời gian và dự đoán của cô, xem ra chín ngọn đèn sẽ cùng sáng sớm thôi, để xem mọi thứ sẽ ra sao nào.
Cô cần phải chuẩn bị một vài kế hoạch và chuẩn bị trước khi dòng chảy này đều nằm lọt vào tay người kia, đây không là điều Ninh Ninh muốn.
Một năm qua, Quách Minh đã trở thành một yếu tố đủ lớn mạnh để có thể trợ giúp nhiệm vụ trông coi thế giới này, lần này, cậu ta sẽ là nhân tố quyết định cho cả trận chiến.
Alivia của hiện tại chính là Tiểu Mộc chân thân, kẻ đã được vùng Thánh địa công nhận – Minh Viễn là người sẽ nguyện đánh đổi tính mạng để bảo vệ cậu chủ của mình.
Quân đoàn số ba tuy nói là góp cho đủ nhân số, nhưng tuyệt đối không nên coi thường sự xuất hiện của họ, không có điều gì là vô nghĩa cả.
Hơn nữa cô tin rằng cặp song long sẽ tạo nên sự bất ngờ thật lớn về cả mặt tinh thần và thể chất, đã vậy thì trách nhiệm của cô là….
“Chào hỏi anh bạn đồng hương này một chút nào!”
Chín ngọn đèn dầu cùng thắp sáng, thời gian nghịch chuẩn, một ngàn năm xoay vòng, tại quá khứ tươi đẹp, Dương Ninh Ninh xuất hiện tại một cây cổ thụ.
Đây chính là nơi mà mối tình tuyệt đẹp đã diễn ra, nhưng cặp tình nhân trẻ luôn bên cạnh nhau giờ đã chẳng còn.
Tiếp tục tham quan khắp nơi trong Thánh địa, Dương Ninh Ninh cảm thấy như có ai đó đang nhìn cô chằm chằm.
Nhưng mà cô không quan tâm lắm, Ninh Ninh tiếp tục bước đi mà chẳng ngại bị quan sát, dù sao thì chỉ cần không manh động, kẻ thù cũng không dám làm liều.
Giả sử thay Ninh Ninh bằng một người khác, sợ rằng sớm đã bị vồ tới tấn công cùng tiêu diệt, bất quá vì cô quá bí ẩn.
“Không thể nhìn thấu”
Âm thanh lạnh băng từ hệ thống truyền tới khiến cho Trạch Dương cau mày khó chịu, sống lại tới nay anh vẫn luôn đi rất thông thuận vậy nên đây là lần đầu mà anh gặp chút chật vật.
Thế mà có thể khiến cho hệ thống nhìn không ra, không thể đọc được số liệu, cô gái đó tuyệt đối là người đầu tiên.
Hơn nữa xem xét thái độ thản nhiên của đối phương, hẳn là con ả đã biết mình bị theo dõi, ấy vậy mà vẫn nhởn nhơ đến thế.
….. Nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Dự cảm mách bảo cho Trạch Dương rằng Dương Ninh Ninh không nên chạm vào, nhưng mà một cô gái xinh đẹp như thế, không thu vào hậu cung sao chịu được?
Chậc chậc, nhìn cặp mắt xinh đẹp kia kìa, thật là quyến rũ….
….Huh?
Đột nhiên toàn bộ cơ thể rùng lên một phát, giống như là nổi hết toàn bộ da gà lên, bản thân như con gà bị lột sạch lông trưng trên bàn cho đối phương nhìn ngắm.
Đôi con người mà Trạch Dương vừa mới khen ngợi kia đang nhìn anh thật chăm chú, thật là vinh hạnh… đến chết sợ.
Hành động thật là lộ liễu thật đấy, chẳng biết che dấu chút nào cả sao anh bạn hiền.
Dương Ninh Ninh đang quan sát bỗng thay đổi lộ trình, cô đi vào ba địa vực khác của khu vực Thánh địa này.
“Sinh linh thổ!”
Vùng đất tràn ngập sinh mệnh lực, thật thích hợp để đánh một giấc ngủ say ngàn năm, đây là nơi nghỉ dưỡng cho tinh linh, nhưng lại là mồ chôn cho con người có mệnh thọ ngắn ngủi.
Cái tên nghe thật đẹp, cả cánh đồng hoa cũng dịu thơm đến chết người, hít một chút, tuyệt đối lay không tỉnh dậy.
Mạn tính độc dược, cần phải dùng thuốc giải cấp tám trở lên may ra chữa khỏi, đấy là nói với trường hợp hít một ít.
“Không tệ”
Nơi tiếp theo, Vĩnh Cửu Giam Cầm, vùng đất này hay còn được gọi là nơi xứng tội của tinh linh.
Người mang theo trọng tội thì sẽ phải luân hồi chuyển kiếp, còn nếu mang theo tội nhẹ thì phải phong ấn bản thân trong băng giá ngủ say.
Chịu đựng điều kiện ngặt nghèo thời gian dài để xám hối cho tội lỗi của từng người, đây là một thử thách không tệ có thể giết người dễ như chơi.
Đặc biệt là những kẻ đến từ bên ngoài như Ninh Ninh, con người chính là bản chất của sự xấu xa, tới nơi này không khác gì chịu chết.
Cũng may là Minh Viễn không lạc vào đây, nếu không thì… haha!
“Nơi cuối cùng rồi nhỉ?”
Tiếc tục dạo bước, mặc kệ cho người đang đuổi theo đằng sau nhìn cô chằm chằm, nơi mà Ninh Ninh nhìn thấy lần này chính là Cửu tuyền.
Chín dòng sông tươi mát tỏa sáng màu vàng kim, hay còn có tên gọi khác là hoàng tuyền, hội tụ của chín cánh cửa thép.
Tại đây đang giam cầm nhân quan tồn tại của một người nào đó, hửm…. thế này là được rồi, Ninh Ninh dừng lại không tiếp tục đi nữa.
Giờ tham quan đến đây là kết thúc, Vô tận hắc ám thì chắc anh chàng hộ vệ của Tiểu Minh hiểu rõ hơn cô, giờ là lúc kéo dài thời gian cho mọi người.
Quách Minh, Mặc Lam, ta trông cậy vào hai người bọn cậu trong việc cản trở Mole với Alivia đấy, trước khi mọi thứ trở nên mất kiểm soát.
“Đã đến đây rồi, sao ta không ngồi xuống uống miếng trà nói chuyện nhỉ?”
Đưa tầm mắt nhìn lên cành cây phía xa, Trạch Dương rợn gáy im lặng một hồi, sau đấy nở một nụ cười nguy hiểm nhảy xuống.
Nếu đã bị phát hiện, xem ra cũng không cần phải che dấu làm gì nữa, anh chàng trẻ với bộ trang phục mang nét hiện đại xuất hiện.
Diện mạo cũng tính là soái khí, nhưng ẩn bên trong khí chất lại tiện đến cực điểm, đối phương có con bài dấu đằng sau.
Âm dương nhãn của cô cũng nhìn không thấu đối phương, phán đoán khái quát thì được, nhưng nhìn sâu vào trong thì vô dụng.
Một cái gì đó che kín tầm nhìn của Ninh Ninh, bất quá nếu phải dụng một cụm từ để mô tả, vậy thì đó nên gọi là
“Xác trống!”
“Hả?”
“Không có gì, chỉ là thuận miệng thôi”
Đột nhiên nói ra hai chữ vừa rồi, Trạch Dương cảm thấy nghi ngờ, còn hệ thống của cậu lại càng gấp rút hơn.
Đừng có nói với nó rằng cô gái trước mặt này có thể nhìn thấu bản chất của nó chứ, thân làm hệ thống quân thời gian dài đến vậy, vẫn chưa có ai có thể….
Không, nụ cười đó, cô ta đã nhận ra được cái gì rồi.
“Loại bỏ, triệt tiêu, Trạch Dương, cô gái này không được phép sống”
Âm thanh vọng trong đầu của chàng trai trẻ, đã lâu lắm rồi mới thấy hệ thống nói chuyện với anh mà cảm xúc phập phồng đến vậy.
Aaa…. Khó chơi rồi đây, cơ mà đấu với anh? Làm sao mà cô ta có cửa?