[Việt Nam] Thuận Thiên Kiếm: Rồng Không Đuôi

Chương 91 :  Rồng Không Đuôi - Chương 92: Hồi mười hai (14)




Nói đoạn, nó giẫm mạnh chân xuống đất một cái, sử dụng Lăng Không Đạp Vân sấn nhanh tới chỗ Mạc Thuý.

“ Cản lại! Cản nó lại! ”

Đè nén sự ngạc nhiên vì khinh công của Tạng Cẩu, Trương Phụ vội vàng sai quân ra chặn ngang trước Mạc Thuý. Bản thân lão thì ngoái đầu lại, sai người khiêng thanh quan đao ra.

Tạng Cẩu vọt đến được nửa đường thì bị một bức tường cao bằng thuẫn cản lại. Thương, mác thi nhau lách từ kẻ hở ra toan đâm nó. Tiếng khí giới nhọn hoắt xé gió nghe vun vút.

Trước bức tường thuẫn như con nhím bạt gai tua tủa vào mặt, Tạng Cẩu cũng hơi hoảng. Song, nó lại phát hiện:

[ Mình là trẻ con, cơ thể nhỏ thó. Nếu lách vào chính giữa tấm thuẫn thì người ta khó mà đâm trúng được. ]

Nói rồi, nó cứ nhè trung tâm tấm thuẫn bài mà đứng. Thương mác bị vướng không sao đâm đến được. Tạng Cẩu lại tranh thủ đạp vào thuẫn bài lấy đà mà phóng lên đầu lính Minh.

Người lính nọ chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị một bàn chân trần toàn đất cát dẫm thẳng vào mặt. Tạng Cẩu lại tiện tay giật luôn thanh trường thương y đang cầm, đoạn tung mình nhảy xuống. Nói rồi nó quay phắt lại, phạt ngang trường thương một cái. Đúng là một chiêu trong Nhạc gia thương pháp Liễu Thăng đã sử dụng.

Xoẹt!

Mũi thương lia trúng ngay khoeo chân của đám thuẫn binh, khiến cả đám ngã quỵ lập tức. Tạng Cẩu ngoái lại, toan bồi thêm một nhát ngay đầu lấy mạng cả lũ, nhưng lại thôi.

Nó mặc kệ mấy binh sĩ bị thương, phi tới trước.

“ Cẩu! Ngừng lại! ”

Liễu Thăng bước ra, chỏ mũi thương vào mũi nó. Nhìn ánh mắt quyết liệt, thì có vẻ cậu ta chẳng có ý định nhường đường.

“ Tránh ra đi, huynh không phải đối thủ của đệ. ”

Tạng Cẩu thấp giọng, thương gác lên lưng. Ánh mắt nó khoá chặt lấy Trương Phụ đang đứng sau Liễu Thăng, thầm nghĩ:

[ Lão này không dễ đối phó. ]

Liễu Thăng trở ngược thương, nói:

“ Tạng Cẩu, nếu đệ còn coi ta là nghĩa huynh, nếu đệ còn tin ta, hạ thương xuống đi. ”

“ Còn tin được sao? ”

Tạng Cẩu thở dài, đoạn rung thương, thủ thế.

]

“ Được! Tiếp chiêu! ”

Liễu Thăng nghiến răng, chân dẫm mạnh một cái, eo xoay vai vặn, chuôi thương mang đầy lực đạo vụt nhanh về phía Tạng Cẩu một đòn. Chính là một chiêu trong bổng pháp Bạch Đằng Giang.

Trong đầu, Liễu Thăng không ngừng tự tưởng tượng bản thân chính là Ngô tiền vương, hiên ngang nơi đầu sóng Bạch Đằng mà chiến một trận đặng bảo vệ quê hương. Cậu cố gắng xây dựng hình ảnh một Ngô Quyền oai phong lẫm lẫm trước hàng vạn quân Nam Hán từ những điển cố ghi trong sử sách.

Tạng Cẩu thấy vậy cũng vung thương, một thương chẳng hoa mĩ tẹo nào, cũng chẳng có mưu mẹo gì. Đơn giản chỉ là một cú gạt tay.

Thế nhưng…

Choang!!

Hai thanh trường thương đụng nhau, âm thanh kim loại đối đầu rít lên lạnh cả sống lưng. Liễu Thăng chỉ thấy báng thương trong tay mình bị kình lực của Tạng Cẩu chấn cho rung lên không kiểm soát. Thế rồi thượt một cái, thương tuột khỏi những ngón tay cậu, xoay tròn mấy vòng trên không rồi cắm mạnh xuống ngay sau lưng.

“ Lực đạo này… ”

Liễu Thăng còn đang ngơ ngác nhìn xuống lòng bàn tay mình thì Tạng Cẩu đã sấn đến, dùng cạnh bàn tay chém trúng ngay bạng sườn cậu. Nội lực thằng nhóc nay đã khác xưa, cho dù Liễu Thăng có mặc giáp cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu. Cậu rên lên một tiếng vì đau, đoạn ngã phịch xuống. Ma huyệt bên sườn bị phong toả khiến chân cậu chẳng còn sức lực.

Liễu Thăng thấy rối bời. Cậu không muốn tin Quận Gió đã dạy cho cậu một bộ công phu vô dụng như những gì Trương Phụ đã nhận xét. Song sự thật đã rành rành, Bạch Đằng Giang của Liễu Thăng bị Tạng Cẩu phá tan dễ dàng.

Tạng Cẩu bước qua Liễu Thăng, không nói một lời. Nó tiến đến chỗ Trương Phụ đang đứng, nâng thương ngang mặt:

“ Trương hầu, nể tình ông chăm sóc ta suốt cả tháng trời, tránh ra. ”

“ Ranh con miệng chưa dứt sữa mà dám mạnh miệng?? Từ khi nào con nghé con đã biết doạ cọp già thế? ”

Trương Phụ xoay quay đao, bổ mạnh một nhát ngay đỉnh đầu Tạng Cẩu. Về võ công lão hơn Mộc Thạnh một bực, Hồ Đỗ có luyện Lí Thân thần công đến tầng thứ tư lão cũng dư sức so tài một trận.

Tạng Cẩu nghe tiếng đao rít gió, giật mình phát hiện thì ra nó còn đánh giá Trương Phụ hơi thấp. Cứ nhìn kình lực mạnh mẽ đang áp xuống là biết, Trương Phụ không yếu hơn nó.

Bất ngờ nhưng Tạng Cẩu không hề nao núng. Nó lanh lẹ dùng khinh công lách sang mé trái, toan vòng qua sau lưng Trương Phụ rồi tập kích Mạc Thuý. Chỉ cần cho nó một kẽ hở, và thời gian một cái hô hấp. Một tích tắc thôi.

Nhưng… Tạng Cẩu vẫn quá coi thường Trương Phụ.

Tướng lĩnh trên sa trường có thể không có công phu nội gia thâm hậu như cao thủ võ lâm, nhưng đều là tay lão luyện trên đầu đao mũi kiếm. Phụ vừa thấy vai Tạng Cẩu hơi máy động là biết nó toan đánh bài chuồn, thế nên quan đao chuyển từ thế bổ dọc thành đẩy ngang.

Tạng Cẩu vừa nghiêng người qua, thì phạt vào mặt nó đã là lưỡi đao sắc lẻm. Nó giật mình kinh hãi, vội vàng dùng chiêu Chó Chui Gầm Chạn để né. Biết mình đang gặp tay lạch lòi, thế nên nó cũng không dám thò chân ra phản kích. Ngộ nhỡ lão lại đoán được thì nó biến thành Cẩu què là cái chắc.

Thế mà Trương Phụ vẫn tiên liệu được chiêu Chó Chui Gầm Chạn của nó. Lão hoành đao nửa vòng như hình bán nguyệt, chiêu đẩy ngang lại biến hoá thành vụt từ dưới lên. Tạng Cẩu vừa mới hoàn hồn thì đốc đao đã táng cho nó một phát nhừ tử vào cằm.

Thằng nhỏ bị kình lực đánh văng ra sau, hàm dưới lệch khớp đi làm nó đau điếng. Song chẳng hề hấn gì. Trái lại, nội lực trong người Tạng Cẩu phản chấn cũng khiến tay Phụ tê rần rần. Tất nhiên, chẳng đời nào lão thể hiện ra mình cũng không hoàn toàn chiếm thượng phong. Thằng nhỏ này kinh nghiệm chinh chiến còn yếu, tâm lí không vững, cứ dùng phong thái vô địch này thể nào cũng làm nó nản chí.

Tạng Cẩu nản thực sự.

Hai bên qua lại đã năm sáu chiêu, thế mà lần nào nó cũng bị Trương Phụ đọc vị. Giống như lão có mắt thần thấy trước chuyện tương lai vậy.

Tạng Cẩu càng đánh càng thấy ức. Rõ ràng tốc độ của nó nhanh hơn Trương Phụ nhiều nhưng lần nào cũng bị lão đón đầu trước.

Choang!!

Trương Phụ lại bạt đao đánh văng nó thêm một lần nữa. Lần này, Tạng Cẩu đã thấm mệt, nội lực hao tổn quá nhiều. Nó không thể không ngừng lại, thở dốc lấy hơi. Về phía Trương Phụ, thấy võ công của nó cao bất thường đến thế, một mặt thì tiếc tài, mặt khác lại nổi dạ nghi ngờ. Lão liên hệ võ công của Tạng Cẩu với vị cao nhân thần bí đã nhận mấy đứa Liễu Thăng làm đồ đệ, càng nghĩ lại càng thấy kinh hãi.

Tạng Cẩu hít thở từng cái sâu, hơi muối tràn xuống hai lá phổi khiến nó bình tĩnh lại. Nó chợt nhớ đến lúc thầy nó — Quận Gió — giao thủ với Phạm Ngũ Thư và Lê Hổ. Khi ấy thầy nó dù bước chậm hay phóng nhanh, hai người kia cũng đều không đụng nổi chéo áo ông lấy một cái.

[ Nhanh chậm không phải tuyệt đối, Trương Phụ đoán được hướng mình ra đòn, tự nhiên sẽ chiếm được cửa trên. Thế nhưng nếu mình cũng tiên liệu được y sẽ phản công thế nào, theo đó mà đánh trước một bước, thì tự nhiên mình sẽ nhanh hơn. ]

Tạng Cẩu nghĩ đến đây, mắt sáng rỡ lên. Nó lại thầm nhủ thương pháp của nó đều do Liễu Thăng dạy cho, chiêu số không lấy gì làm đặc sắc. Thành thử cho dù có biến tấu thế nào cũng không qua nổi mắt Phụ.

Bất giác một ý nghĩ xẹt qua đầu nó. Không có thời gian quá nhiều để cân nhắc, Tạng Cẩu bèn nâng thương thủ thế luôn.

Trương Phụ thấy vậy, cười khẩy, nói:

“ Nhạc gia thương pháp của Liễu Thăng, Trương Phụ này dùng còn thuần thục hơn. Nhóc con nghĩ mình có cơ hội hay sao? Buông thương xuống mau! Bằng không lần tới đao của ta vung lên, sẽ buộc phải xin của nhà ngươi một cánh tay. ”

Lão là ai kia chứ?? Thống lĩnh của đại quân nhà Minh, mấy năm nay nam chinh bắc phạt lập biết bao chiến công hiển hách. Tạng Cẩu thì là đứa bé, nứt mắt chưa nổi mấy ngày. Ngữ như nó có thể làm gì nổi lão?

Tạng Cẩu cũng không nắm chắc bao nhiêu phần, nhưng không vì thế mà nó chùn chân được. Nhất là khi kẻ thù đang ở ngay trước mặt. Nghiến răng, Tạng Cẩu dồn hết nội lực bình sinh nhấn chân xuống đất, đá xanh nứt toác vì lực đạo của nó.

Vụt!

Nó lao đi như một viên đạn. Cứ mỗi bước chạy, phản lực cũ chưa hết lực mới đã sinh ra, hoà lẫn vào nhau, thành thử Tạng Cẩu càng chạy càng dũng mãnh. Nương theo đó phản lực dội lên từ đất lại mạnh thêm một phần.

Vòng luẩn quẩn ấy chỉ chịu kết thúc khi nó mặt đối mặt với Trương Phụ. Lúc này, khi nó đặt bước chân cuối cùng xuống đất, phản lực dội ngược lên đã mạnh đến nỗi khiến gan bàn chân của nó nứt toác ra, máu chảy đầm đìa.

Song, Tạng Cẩu như quên cả đau đớn. Nó mượn vận động ở khoeo chân, eo, lưng, vai và cánh tay để dẫn cỗ phản lực khổng lồ này lên đầu thương.

Mũi thương đột nhiên từ dưới thọc xéo lên, trái hẳn với lẽ thường. Trương Phụ vốn dĩ đang hả hê cười cợt, thì đột nhiên một thương như sấm sét đã đâm thẳng vào mặt. Lão kinh ngạc hét lên một tiếng thất thanh, muốn vung đao ra cản đã không còn kịp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.