Tạng Cẩu sầm mặt:
“ Hôm nay nóng nhỉ? ”
Năm tên thị vệ nhìn nhau một cái, rồi cười phá lên:
“ Hoá ra thằng này không phải ngu ngốc đâu, nó bị điên đấy chúng mày ạ. ”
Đã sang tháng chín âm.
Đêm đã khuya.
Gió tạt vào mặt người đến độ không mở nổi mặt, da thì tê cóng.
Tại sao còn có người kêu nóng? Chẳng phải là điên hay sao?? Chỉ có kẻ điên mới không phân biệt nổi lạnh nóng, đúng sai.
Tạng Cẩu không điên, nên nó biết nó đang nói cái gì.
Năm tên hộ vệ cũng không điên, nên tất nhiên chúng phân biệt được thế nào là nóng thế nào là lạnh.
Gã quan lớn chỉ thấy trước mặt mình nhoáng lên một cái, tức thì đã có một tấm thân cường tráng lướt ngang tầm mắt.
Tòm!
Nước sông bắn lên cao, tạo thành một cột nước giá buốt.
Bốn gã hộ vệ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn xuống chỗ bạn mình vừa đứng.
Chẳng ai biết từ lúc nào, Tạng Cẩu đã đứng thế vào chỗ đó. Động tác của nó nhanh đến nỗi khiến người ta tưởng là hồn ma, bóng quỷ hiện hình.
Cổ họng cả bốn đắng nghét.
Tạng Cẩu vừa tung một đạp, tên hộ vệ cường tráng nhất - cũng là thủ lĩnh của cả bọn, đã bắn văng đi như một cục rác.
Rồi văng thẳng xuống sông.
Pặp!
Tạng Cẩu huy động cả hai tay, dùng lực chộp cứng lấy cổ tay của hai tên họi vệ đứng hai bên. Nó nghiến răng vận sức, chuyển vai.
Hai người lớn cường tráng, cân nặng cộng lại ít nhất cũng một trăm năm mươi cân cứ thế bị nó lẳng xuống sông chẳng khác nào hai viên đất.
Hai gã còn lại đồng thời rú lên, rồi xoay người về hai phía khác nhau cắm đầu toan chạy.
Ít nhất một kẻ sẽ thoát??
Hai gã hộ vệ chẳng hẹn mà cùng có một ý nghĩ.
Gã quan to nọ cũng tưởng thế.
Nhưng chỉ mấy hơi thở sau, cả ba người đều biết mình đã nhầm to.
Chỉ nghe thêm hai tiếng “ Tùm! Tùm! ” thật lớn, hai gã hộ vệ còn lại đã không hẹn mà cùng nhau cắm đầu xuống sông.
Cả năm mất một lúc sặc nước thì đều đứng dậy được ngay. Bờ sông khá thoải, mà bọn chúng thì đều cao lớn. Nhưng được phen lóp ngóp lội giữa dòng nước lạnh cóng thì cũng đủ để chúng nhớ đời.
Gã quan to nọ biết mình đụng phải cục xương khó nhai, bèn lớn tiếng:
“ Chúng mày nhớ đấy! Dám đánh cả mệnh quan triều đình. Ngày mai Lại mỗ sẽ vào bẩm báo với hoàng thượng, để ngài hạ chỉ trị tội hai ngươi! ”
“ Trời cũng nóng, ông xuống tắm luôn một lần cho mát! ”
Tạng Cẩu nói, rồi đẩy nhẹ vào lưng gã quan to kia một cái.
Phẹt.
Y đang lóc cóc chuồn tự nhiên bị mất đà, thế nên ngã dúi dụi, mặt úp luôn vào bãi bùn ven sông.
Lúc y ngẩng mặt lên thì gương mặt phì nộn đã lấm lem đen đen nâu nâu nhoe nhoét cả tóc tai mày mũi.
Tạng Cẩu bĩu môi, nhận xét:
“ Giống y trang con lợn nái trong chuồng. ”
Cả Phiêu Hương lẫn cô gái bán hàng rong đều phì cười. Gã quan lớn Lại ngồi thụp trong vũng bùn, mặt đã phì nộn, hai cái cánh chuồn úp bị ướt cụp xuống trông chẳng khác gì tai heo.
Phiêu Hương nhìn Tạng Cẩu:
“ Hắn họ Lại. Quan lớn Lại. ”
Hai đứa lại cười ngặt nghẽo, cô gái bán tò he thì chẳng hiểu chữ nào tiếng Việt nên cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Họ Lại được đám hộ vệ dìu lên bờ, nghiến răng nghiến lợi đe doạ mấy câu rồi cúp đuôi chuồn thẳng. Không hề hay biết túi tiền của mình đã bị Tạng Cẩu thó mất từ lúc nào.
Lúc này Phiêu Hương mới có dịp hỏi:
“ Tỉ tỉ, mấy cái này ai dạy tỉ làm?? ”
Người Trung Hoa không chơi tò he. Nếu cô gái nọ đã biết làm, thì ắt là phải có người dạy. Và người này đến từ nước Nam.
Nhớ đến di nguyện của thầy, cô bé không khỏi có một chút chờ mong.
Cô gái làm tò he nói:
“ Mấy năm trước có một con ma dạy tỉ. ”
“ Ma? Trên đời này làm gì có ma quỷ?? ”
Phiêu Hương cười nhẹ, lên tiếng phản bác. Tạng Cẩu thì nói, hơi run giọng:
“ Chuyện cõi âm này không đùa được đâu Hương ơi. ”
“ Xì. Con trai gì mà chết nhát, có thế thôi mà cũng sợ. ”
Rồi lại quay ra hỏi cô gái hàng rong:
“ Tỉ tỉ, không biết tỉ có thể kể rõ ràng chuyện ngày hôm đó cho bọn muội không? ”
Cô gái làm tò he nói:
“ Cũng khuya rồi, hai đứa về đi không phụ mẫu lại lo. Đúng chính ngọ ngày may, hai đứa đến bến đò cách đây ba dặm về hướng tây chờ tỉ. ”
“ Không được! Mai tỉ mà không đến thì sao?? Kể ngay hôm nay cơ! ”
“ Hương… ”
Tạng Cẩu kéo áo Phiêu Hương, lại đánh mắt ra hiệu đừng làm khó người ta.
“ Cẩu ngốc thế. Hôm nay mình đắc tội quan to, tỉ ấy kiểu gì cũng bị liên luỵ. ”
Tạng Cẩu như bừng tỉnh, gật gật gù gù, đúng là nó đã không nghĩ đến chuyện này.
Hôm nay hai đứa nó đắc tội quan to, chẳng lấy gì đảm bảo hắn sẽ không giận cá chém thớt. Thế thì cô gái bán hàng rong này phải tranh thủ trời còn tối trốn ngay khỏi Kim Lăng, nếu không thể nào cũng gặp hoạ.
Mà trốn đi rồi, trời đất bao la biết tìm đâu cho được một người??
Nó tự cốc vào đầu mình một cái vì ngốc.
Cô gái nọ thở dài, nói:
“ Thôi được rồi. Hôm ấy là đêm Trung Thu hai năm trước, mẫu thân tỉ có người bà con bên đó, tỉ phải kêu một tiếng a di. Gặp hôm dì ấy ốm, mẹ nấu nồi canh giải cảm nhờ tỉ mang sang. Thế là phải đi qua căn nhà hoang ở bên kia sông, ngay dưới cái… tửu lâu còn sáng đèn kia. ”
Cô tránh dùng từ “ lầu xanh ” trước mặt hai đứa trẻ.
“ Lúc đi thì không sao, nhưng trời tự nhiên đổ mưa, thế là tỉ phải nán lại nhà a di đến tận nửa đêm. Mà đến khi về, lập tức có chuyện. Trong căn nhà hoang có tiếng khóc vẳng ra, nghe the thé ghê lắm. ”
Tạng Cẩu nghe đến đoạn này, gai ốc bắn đầu nổi lên rần rần, rồi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Phiêu Hương thì càng ra vẻ tò mò:
“ Ồ, tỉ kể tiếp đi. ”
“ Người ta vẫn đồn là căn nhà ấy có quỷ ám, một năm nó về đó hai ba ngày. Thầy pháp phù thuỷ mời đến trù ếm đều bị nó đuổi đi. Thế nên đến nay nơi này vẫn không có ai dám vào ở.
Trước giờ tỉ vốn không tin lắm vào chuyện quỷ ma, thế nên lúc đó thấy tò mò hơn là thấy sợ. Chẳng rõ vì sao, lại khẽ đẩy cổng nhìn vào căn nhà hoang đó.
Trong sân lúc đó có một cái bóng đen thui, lưng có gai tua tủa như gai nhím. Nó ngồi thừ dưới đất, lẩm nhẩm đọc cái gì. ”
Tạng Cẩu đột nhiên nói xen vào:
“ Thế thì chắc gì đã là ma, có khi là người. ”
“ Ừ, nếu chỉ có thế thì tỉ cũng nghĩ là người. Nhưng đoạn sau mới là đáng sợ. Chỉ thấy y phất tay liên tiếp mấy cái liền, tức thì chuột trong sân thi nhau lăn ra chết. Chúng nó cứ rơi xuống khỏi tàng cây nghe lộp độp, lộp độp sợ lắm. Lúc đấy tỉ hãi quá, thét lên một tiếng. Con ma nó thấy động, bèn quay ngoắt lại nhìn! ”
Kể đến đây cô gái hàng rong chợt rùng mình một cái, tí thì loạng choạng ngã ra đất.
“ Ánh mắt y rất ác liệt, rất sắc bén. Như là mắt ưng chứ không phải mắt người. Bị nhìn một cái thôi đã khiến tỉ tê cóng cả tay chân vì sợ. Thế rồi vút một cái, con ma biến mất luôn. Tỉ còn tưởng mình chết đến nơi rồi. ”
Hồ Phiêu Hương nghe đến chỗ này, khẽ nhíu mày.
“ Tỉ vẫn chưa kể đến đoạn trọng yếu. ”
Chuyện mà hai đứa nhóc quan tâm lúc này là tại sao cô gái nọ biết làm tò he. Liệu nó có sự liên quan gì tới ông tổ Khổng Lồ hay không.
Cả hai đứa đều không thể phủ nhận là chúng rất tò mò muốn biết bí mật đằng sau cái trống đồng con ấy. Rốt cuộc nó giấu cái gì.
Cô gái nọ kể tiếp:
“ Lúc tỉ hoàn hồn thì thấy ở trên mặt đất cắm bốn hình nhân. Có một nam hai nữ và một tiểu hài, chính là loại bây giờ tỉ hay làm để bán. Ngửi mùi thì thấy thơm thơm, hoá ra là làm từ bột gạo chín. Tỉ thấy hay hay, nhưng lại không biết làm.
Đến sáng hôm sau thì lại có sự lạ. Mẫu thân vừa đi chợ mua đồ, lúc về thì thấy trong làn có thêm một mảnh giấy, trên có ghi cách làm một loại bột, còn dạy cả cách tạo màu. Tỉ thử làm theo giấy chỉ, thì quả nhiên nặn được mấy cái hình nhân này. Hai đứa nói xem chuyện đời có lạ chưa? Mà cái này gọi là tò he hả? Nghe thì cũng vui tai, mà khó đọc quá.”
Đến lúc này thì cô gái hàng rong đã về đến nhà. Tạng Cẩu và Phiêu Hương cũng không tiện tiễn tiếp, chỉ dặn:
“ Tỉ mau mau đưa bá mẫu rời khỏi nơi này, trốn đi đâu một thời gian. ”
Chợt Tạng Cẩu lên tiếng:
“ Nếu hắn đoán trước được chúng ta sẽ chạy đi thì sao?? Một bà già với một cô gái, sao mà bì lại sức ngựa?? ”
“ Nhưng cũng còn hơn là… có nói Cẩu cũng không hiểu. Đến nước này rồi còn bàn lùi là sao? ”
“ Không phải, ý tớ là, nếu chúng ta cố tình làm ngược hẳn lẽ thường, đưa hai mẹ con này về nhà lánh một thời gian?? Nơi đó to đùng, buồng ngủ còn mấy gian liền có dùng hết đâu? ”
Tạng Cẩu lên tiếng đề nghị.
“ Đúng rồi. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. ” - Phiêu Hương reo lên một tiếng, lại nói: “ Tạng Cẩu cứ thông minh đột xuất, ngốc bất thình lình thế này khó cho tớ lắm đấy. ”
Ba người vào giải thích mọi chuyện với mẹ của cô gái hàng rong. Nói đoạn Tạng Cẩu cõng bà mẹ, ba người tranh thủ lúc tối trời theo lối cũ về chỗ ở.
Sau khi sắp xếp cho hai mẹ con họ tử tế đàng hoàng, chỉ còn hai đứa nhóc với nhau.
“ Có lẽ mình nên vào báo với người lớn. Hai mẹ con họ, dù sao cũng là hai miệng ăn, chứ có phải chó mèo hoang đâu mà nuôi giấu giấu diếm diếm được. ”
Tạng Cẩu trầm ngâm, rồi nói:
“ Trước tạm gác chuyện ấy đã. Hương này, cậu có thấy hành vi của “ con ma ” chị kia kể rất quen không? ”
“ Quen ấy à? Ý Cẩu là… rất có thể người ấy là sư phụ?? Nhưng ông làm gì mà lên tận phương bắc xa xôi này cơ chứ? Lại còn cắm tò he. ”
Tạng Cẩu nhìn trăng, thở dài:
“ Tớ cũng không biết. Trước giờ sư phụ vốn thích cái kiểu xuất quỷ nhập thần như thế, đi không ai biết về chả ai hay. Mà có hỏi ông, chắc gì ông đã trả lời. ”
Hai đứa nhóc im lặng, nhớ lại những buổi học ngắn ngủi với thầy.
Phàm là những điều Quận Gió muốn chúng tự mình thể ngộ, thường ông sẽ không nói một lời.
Tạng Cẩu có linh cảm rằng chuyến bắc hành này của Quận Gió hẳn phải có chút liên quan đến việc ông nhận Liễu Thăng làm đệ tử.