[Việt Nam] Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 298 : Thần điêu-ngươi nào vừa nói muốn rời đi hả




Ngày hôm sau, Hoa Tranh được mang ra giới thiệu với mọi người đi a. Mọi người cũng rất ngạc nhiên khi hắn lại dám lên công chúa đi a. Dù sao gan tên này cũng không có nhỏ chút nào. Ngay cả cây hoa có gai cũng thực dám động vô thì đủ hiểu. Mọi người rất nhanh hòa đồng với nhau a. Hoa Tranh liền về phòng ngủ đi à, dù sao nàng dạo này thiếu ngủ đi.

Diệp Thần không khỏi thở dài đi a, những nữ nhân của hắn có vẻ như rất đoàn kết với nhau đi à. Cũng đành thôi. Khi còn người ta nhận ra họ cô đơn đến dường nào, lúc chỉ có một mình. Họ sẽ dần trở nên tốt bụng và quan tâm đến người xung quanh a. Không biết từ lúc nào họ bắt đầu trở lên thân thiết à, ngay cả chút cảm giác ghen cũng dần biến mất a. Có lẽ hắn đã để họ đợi quá lâu rồi a.

“Tướng công a, ngươi thực sự xấu à. Lại dám đi kỹ viện mà không dám về gặp chúng ta. Còn chưa kể ngươi biết làm thơ tại sao không nói cho chúng ta biết chứ hả?” Hà Nguyên Quân ngồi trong lòng Diệp Thần véo má hắn nói.

“Ta cũng chỉ có làm bừa vài bài a. Ngươi đừng kéo có được không. Còn kéo gương mặt đẹp trai này liền đi tong.” Diệp Thần cười khổ nói.

“Hỏng? càng tốt tránh cho hắn sau này ra ngoài đi tán gái đi à. Từ ngày đó thâm tâm chúng ta luôn chỉ khắc ghi một người, còn ngươi lại là hoa tâm đại củ cải a.” Võ Tam Nương khinh bỉ nói.

“Không nên a. Như vậy sao có thể được. Với lại Mạc Sầu cùng với cả Lăng Ba và Vô Song đều đi đâu hết rồi vậy.” Diệp Thần nhìn xung quanh không khỏi lên tiếng hỏi.

“Giờ mới nghĩ đến họ a. Hiện tại, Vô Song trộm lấy Ngũ Độc Thần Chưởng trêu chọc đến Mạc Sầu. Nàng liền chạy theo đuổi bắt a. Mọi người cũng không có quản dù sao, nhiều năm như vậy cũng không có việc gì, cứ để ba người họ chơi đùa thôi.” Lâm Triều Anh cũng lên tiếng nói. Diệp Thần cũng gật gật đầu, cũng tại hắn a. Phong lưu phóng khoáng nợ tình nhiều đi à.

“Hiện tại, tướng công ngươi đã trở về a. Chiếc chìa khóa này vẫn là giao lại cho ngươi.” Mục Niệm Từ ôm sổ sách cùng chìa khóa ra nói. Trước đến giờ nàng luôn cho là mình giúp đỡ hắn a. Đống tài sản này vốn không phải của nàng. Nàng luôn cảm thấy mình nợ hắn đi à.

“Ngươi nói cái gì vậy? Từ trước đến giờ ta đều không quản đến. Với lại các ngươi là ta thê tử cứ để các ngươi quản đi a.” Diệp Thần lười biếng nói. Niệm Từ vẫn là vậy đối với hắn có chút khách khí a.

“Đúng vậy, Niệm Từ ngươi giữ lấy đi. Đàn ông có tiền ắt sẽ sinh hư a.” Lâm Triều Anh liền lên tiếng khuyên bảo nói. Chúng nữ cũng gật đầu theo, dù sao họ đa số đều là giang hồ người đối với kinh doanh không có thiên phú, càng không có kinh nghiệm đi à.

“Vậy ta liền giữ lấy.” Niệm Từ nhìn sang Diệp Thần thấy hắn gật đầu liền đồng ý.

“Tướng công ngươi tại thanh lâu thơ đều đã mua về đến a. Ngươi giỏi lắm cho các cô gái phong trần viết thơ, đến cả cửa tiệm đều không có ngươi một bức đi à.” Phùng Hằng không khỏi trách móc nói.

“Chẳng phải là thơ thôi sao, ta hiện liền làm thơ tặng các ngươi không phải là được rồi sao? Nhưng nói trước ta chỉ biết làm thơ buồn thôi đó. Dù sao ta cũng không có năng khiếu.” Diệp Thần xoa xoa đầu nàng nói.

“Có là tốt rồi. Mau cho người mang bút lên a.” Hà Nguyên Quân tất nhiên cho người chuẩn bị giấy bút đi à. Người ta nói đàn ông luôn có định lực tỏa ra mị lực khiêu khích mỹ nữ khi họ viết chữ a. Bọn họ cũng muốn thử xem đi à.

“Cố Mộng Bức Thanh Thu

Tiết Hạ Lại Nhị Thu

Thiên Thu Bức Thiên Hạ

Cố Hạ Lại Từ Thu.

Dịch thơ: (Thiên = Trời, Cố= Tạm Biệt, Từ= Bắt Đầu)

Nằm Mộng Thấy Thanh Thu

Hết Hạ Rồi Lại Thu

Thiên Thu Đẩy Thiên Hạ

Biệt Hạ Lại Đầu Thu.”

“”

“Như vậy được rồi chứ.” Diệp Thần viết một bài thơ ngắn trên giấy liền khá bằng lòng nói.

“Ngắn như vậy? Ngươi thực là kẹt xỉ a.” Võ Tam Nương liền không khỏi khinh bỉ nói.

“Muốn dài? Được như ý các ngươi muốn là được rồi.” DIệp Thần không đếm xỉa tiếp tục lật trang mới ra viết.

“Hạ Chưa Qua,Thu Đã Đến

Em Chưa Đến, Thu Đã Về

Thu Chưa Hết, Thu Đã Tàn

Thu Tàn Hết, Em Ở Đâu?

Em Ở Đâu, Khi Thu Hết

Bên Người Nào, Khi Đông Qua

Em Thích Thu, Khi Mưa Đến

Anh Ghét Nó, Ngày Chia Ly!

Ngày Chia Ly,Thu Đã Khóc

Gió Đông Thổi, Lạnh Lòng Anh

Anh Vẫn Nhớ, Ngày Mưa Đó

Em Có Nhớ, Khi Thu Qua?

Khi Thu Qua, Thu Lại Đến

Mưa Vẫn Lạnh,Tuy Không Em

Lỗi Tại Mưa, Anh Lại Nhớ

Mùa Lá Rụng, Ngày Chia Xa!”

“Thế nào đủ sài sao. Ta nghĩ thơ của bổn công tử bán cũng được máy lạng bạc à không phải là vàng chứ.” Diệp Thần không khỏi thổi phồng nói.

“Ngu ngốc. Đến cả các danh nhân thơ từ đều không như vậy đắt giá.” Phùng Hằng không khỏi khinh bỉ một cái nói.

“Ta nói xưa đâu bằng nay a. Với lại ta nghĩ lần này là lại muốn ra ngoài a.” Diệp Thần xoa xoa bàn tay cười nhìn các nàng nói.

“Lại đi? Người nào vừa nói muốn rời đi hả.” Các mỹ nữ đang thưởng thơ vui vẻ lập tức chuyển biến lại. Không khí đầy mùi sát khí đi a.

“Vừa về liền muốn đi đâu a. Ngươi cho chúng ta là cái gì hả?” Lâm Triều Anh mặt tối lại nói.

“Nghĩ chơi xong rồi bỏ sao hả? Lần này muốn đi hai mươi năm? Ba mươi năm hay là bốn mươi năm hả. Hay là muốn đi nhập thổ vi an luôn đây.” Võ Tam Nương cầm kiếm có manh động muốn rút nói.

“Vừa về lại muốn đi. Ngươi sống ở chung một chỗ với chúng ta khiến ngươi ghê tởm sao hả?” Phùng Hằng tức giận phồng mặt nhìn hắn nói. Trong sách nói không sai, giang sơn rộng lớn, hậu cung ba ngà, nào có thiếu một mỹ nhân a. Chân tình hoàng đế, rốt cuộc cũng chỉ là gió thoảng mây trôi.

“Các ngươi đáng sợ quá a. Ta thực sự là không cố ý đi à. Với lại lần này ta muốn kiếm về Mạc Sầu Lăng Ba cùng Vô Song a. Lẫn tiện đón luôn cả Trình Anh và Dung Nhi với lại cả Quách Phù về tại cùng một chỗ a. Yên tâm, sắp tới đại hội võ lâm ta nhất định muốn ở đó đi à.

” Diệp Thần liền không khỏi sợ hãi giải thích nói. Nữ nhân thật đáng sợ a.

“Ngươi cắt cái đó để lại, chúng ta hôm nay liền cho ngươi đi a. Ngươi đi rồi nhất định sẽ không trở về nữa a.” Mục Niệm Từ liền đen mặt lại nói. Hiện tại đừng nói là ai, bọn họ nhất định không để tên này đi. Đơn giản họ sợ môi mềm cất tiếng, biệt ly mãi xa a. Tuyệt không thể mềm lòng.

“Hạnh phúc nửa đời sau của các ngươi đều phụ thuộc vào nó a. Các ngươi làm như vậy sao có được đi à.” Diệp Thần che lại mình chân giữa tiểu huynh đệ. Nó theo mình bao nhiêu năm đâu thể nói cắt là cắt được chứ.

“Vậy ngươi liền ở lại a, chúng ta không muốn ngươi đi. Ngươi chỉ cần ở lại, muốn chúng ta làm gì đều được.” Lâm Ly liền không khỏi có chút nước mắt nói. Các nữ cũng bắt đầu khóc a. Bởi bọn họ biết trên đời này, dù thứ rơi xuống từ bầu trời kia là mưa hay máu, với hắn cũng đều như nhau cả. Nhưng chỉ cần một giọt nước mắt nữ nhi cũng đủ khiến hắn khụy gối a.

“Được, ta liền không đi được chưa a. Bộ ta giống như kẻ phụ tình lắm sao.” Diệp Thần cắn răng nói. Các nàng làm như hắn là kẻ bạc tình bước chân đi mà không hồi trở lại vậy.

“Giống.” Chúng nữ không hẹn cùng gật đầu nói. Ra ngoài chưa đầy vài ngày đã có người tìm đến cửa a. Hiện tại cũng đã nhiều nữ nhân như vậy rồi đây à.

“Thực là… hày đúng rồi. Lần này ta đến có mấy thanh kiếm này các ngươi dùng cái nào cứ tùy tiện lấy a.” Diệp Thần chỉ tới đám kiếm của Độc Cô Cầu Bại nói. Toàn bộ đều là hảo kiếm a.

“Chúng ta đều làm ngươi thê tử cần gì đến kiếm đâu. Hiện tại ngươi trở về để ngươi đến cho chúng ta bảo kê.” Mục Niệm Từ liền không khỏi vui vẻ nói.

“Đúng là như vậy. Vậy cứ để chúng lại trong kho đi. Khi nào cần dùng đến thì dùng a. Không mang đi nhà bếp để người ta mang sắt thịt lẫn rau củ tốt.” Diệp Thần cũng gật đầu nói. Nếu để Độc Cô Cầu Bại biết hắn làm như vậy không biết có chết không nhắm mắt không ha.

“Có một lời hứa ta muốn thực hiện. Nhưng hiện giờ lại mắc kẹt lại đây a. Độc Cô Cầu Bại xem ra ngươi nhờ nhầm người rồi đi a. Quá khứ có thể người ta chết vì hối hận, còn tương lai có thể dìm chết ta trong lo lắng. Xem ra theo phương pháp loại trừ, hiện tại là sướng nhất. Độc Cô Cầu Bại đừng có ám theo ta a.” Diệp Thần khong khỏi thở dài nghĩ. Tìm một tên đệ tử thiên phú cao truyền Độc Cô Cửu Kiếm, bộ thiên tài kiếm dễ lắm ý.

Đến hiện tại hắn cũng khó mà phân định được mình đang tỉnh hay đang mơ nữa đây. Mọi thứ thoáng qua quá thần kỳ đi a. Qua bao nhiêu năm, Bao nhiêu biến đổi, bao khi đứng cửa, thanh xuân vụt qua.Điều đó khiến các nàng sợ hãi a. Nói một chút hiện tại hắn chính là một phần chẳng thể mất đi a. Trước tiên cứ ở lại một thời gian đi đã. Đăng bởi: admin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.