“Lý Tiểu Long sinh năm 1940 mất năm 1973, hưởng thọ 33 tuổi. Võ công cao cường, sức khỏe sung mãn nhưng do dùng thuốc an thần quá liều nên dẫn đến tử vong.”
Nhật Vũ cầm hồ sơ trên tay đọc sơ qua vài dòng thì cảm thán vô cùng: “Hóa ra cái tay này chết cũng đơn giản dữ a, đâu có thần bí như trên TV đồn đại đâu chứ.”
Lúc này ‘anh Long’ mới nổi giận: “Mẹ nó chứ, tay bác sĩ của ta đưa thuốc lại không bảo là uống mấy viên, ta đã sớm thấy mệt mỏi nên chơi cả nửa hộp.”
Nhật Vũ thầm cười to: “Chết ngu đéo tả được.”
“David, sinh năm 1920 mất năm 1945. Dị Năng Giả có năng lực Teleport, sở hữu thuật truy tung và theo dõi cao thâm vô cùng nhưng do tính tình nhút nhát nên chưa từng giết người, đến khi Phát Xít Đức thất bại thì y do chạy trốn nên sử dụng dị năng của mình và bị lọt vào một động gấu đang ngủ đông… cuối cùng thì…”
David xấu hổ gãi đầu, gã vốn có một gương mặt baby và làn da trắng trẻo như của con gái vậy, đã thế lại còn hay e thẹn nên trông chả có chút khí chất đàn ông tí nào.
“Thằng này chết cũng ngu đéo kém.”
Nhật Vũ vẫn chỉ dám cười thầm.
“Vậy là rõ nhau cả rồi chứ? Danh sách đây này.”
Lão Noah lôi ra một quyển sổ đen đen có hai chữ ‘Black List’.
“Quyển sổ này đánh số thứ tự và tên của mấy tay này, kế đó là vị trí và thân phận hiện tại của họ. Ngươi cứ theo thứ tự từ trên xuống mà hành sự.”
Nhật Vũ lật sơ qua thì lắc đầu cười khổ: “Đều là những anh hùng, danh tướng và vĩ nhân cả sao? Lại còn lẫn lộn cả Đông lẫn Tây nữa chứ.”
“Thì tại Trung tầng đa số đều là những người có cống hiến cho nhân loại hoặc quốc gia nên mới được lên đó. Hạ tầng chỉ là nơi dành cho những người thường tốt tính, không làm chuyện xấu mà thôi. Người ở Hạ tầng mà muốn lên Trung tầng hưởng đãi ngộ cao cấp thì phải tu thân tích đức dữ lắm a, từ Trung tầng lên Thượng tầng sống cùng mấy vị tai to mặt bự thì càng khó hơn, thời gian không dưới vạn năm đâu.”
Noah giảng sơ qua cho hắn mà trong lòng cũng thầm mừng, chuyến này mà trót lọt thì kiểu gì gã cũng được thăng chức, vừa được thăng chức vừa không bỏ qua dịp vui lần này ở Nam Hải với lão Lý bởi gã biết chắc lần mừng thọ vợ của lão Lý lần này đa số đều là những vị tiên nữ và những nữ thiên thần xinh đẹp đến dự.
“Để tiện cho ngươi trong nhiệm vụ lần này nên ta sẽ khai trí giúp ngươi hiểu và nói được tất cả những ngôn ngữ trên thế giới và giúp ngươi mở một tài khoảng ngân hàng ở Thụy Sĩ với một số tiền kha khá.”
“Ông đãi ngộ tôi cũng không có tệ.”
“Đồ ngu! Là ta cấp cho ngươi tiền vốn đó chứ.”
Nhật Vũ cười trông khó coi vô cùng. Hắn thầm hứa nếu có dịp nhất định sẽ tẩn cái thằng da đen này một trận nên thân.
Đột nhiên gã béo Morgan tiến lên: “Ta vốn không dám nói là Noah nhờ người khác làm nên cấp trên chả cấp gì xuống cả, bất quá ta cho ngươi một hạt đào và túi Càn Khôn. Ngươi tìm 1 chỗ thoáng mát trên cao, tốt nhất là trên núi rồi trồng xuống, sau 49 ngày thì nó sẽ mọc lên 1 cây nhỏ có 1 trái đào khác, ngươi ăn vào thì sẽ trở thành Bán Tiên, tuy là không có thần thông gì nhưng phi thiên độn địa thì dễ dàng như chơi.”
Nhật Vũ thầm cảm thấy kích động, lại còn nói là không thần thông sao? Phi thiên độn địa mà cũng làm được thì lão tử là ông nội rồi còn gì.
“Vậy còn cái túi…”
“À! Túi Càn Khôn này sức chứa vô hạn, có vài kiện bảo vật trong này chắc giúp được ngươi a, bất quá ta trong lúc vội vơ đại 1 nắm to nên cũng chẳng để ý.”
Nhật Vũ cười cười: “Cám ơn đại tiên… à không, cám ơn Thiên Thần nhiều.”
Noah xen vào: “Đi sớm một chút, hành sự cho cẩn thận đó. À mà hai tên trợ thủ của ngươi vốn không còn nhục thể nên ta đã chuẩn bị cho chúng một thân xác mới rồi.”
Nói xong gã vung tay liền xuất hiện hai cái quan tài bằng sắt, mở ra chính là thân xác thịt của Lý Tiểu Long và David.
Morgan cảm thán: “Bất quá cường độ thân thể đã được tăng lên rất nhiều, nói là siêu nhân cũng chẳng sai.”
Sau khi hai trợ thủ đã nhập hồn vào xác thì lão Noah và Morgan liền nắm cổ ba thằng mà bay xuống hạ giới.
Cả ba trong lòng đều thầm chửi hai tên khốn nạn này chẳng lẽ không còn cách di chuyển nào dễ coi hơn chút sao.