Cách đây vài năm, Phùng ca có dạy cho Nhật Vũ một vài chiêu để tự vệ khi đi đánh nhau. Trong đó có đòn vận dụng chai bia uy mãnh vô cùng, một khi xuất chiêu thì phải nói là trời long đất lở, bất ngờ và đầy nam tính.
Nói đơn giản là đập thẳng vô đầu.
“Chú phải nhớ là khi đánh nhau thì thằng nào mất dạy hơn thì mới là vương đạo, hiểu chưa?”
Nhật Vũ luôn ghi nhớ điều này trong lòng, bất quá hiện giờ dù mất trí nhớ nhưng cái đòn bí kỹ đó hắn đã luyện đến độ ‘lô hỏa thuần thanh’, có thể nói thuần túy như là đã biết chạy xe đạp hoặc biết bơi thì không bao giờ quên cho được.
Nhân bia hợp nhất, một đòn đánh ra là vạn kiếp bất phục.
Và thế là thêm một tên cốt đột nữa lại rụng xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Nhật Vũ cũng chẳng khách khí, dùng nửa chai bia còn trên tay chọc thẳng vô đùi của một tên bên cạnh. Sau đó hắn tiện tay vớ một cái ghế mà chọi thẳng vào mặt của ‘anh-Mạnh-chó’ đứng gần đó.
Cả đám còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì đã thấy Nhật Vũ áp sát lại, hắn ngồi xuống chống tay lên đất, hai chân xoạc ra dụng một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân mà đạp cho cả đám ngã ra xóng xoài.
Chưa đầy vài giây mà hơn chục tên côn đồ đã nằm gục dưới đất. Võ công của Nhật Vũ thì khỏi phải nói, đó chính là một thân bản lĩnh của Đạt Ma, khí lực thì lại càng khỏi phải bàn, tuy chỉ mới là Bán Tiên Chi Thể nhưng cũng có thể sánh với thân xác siêu nhân của anh Long và David.
“Đụ má, tao chém chết mẹ mày.”
Gã duy nhất còn đứng sợ đến vãi cả ra quần nhưng cũng lấy hết can đảm mà móc ra một cây mã tấu lao đến chém, Nhật Vũ cũng chẳng thèm nhìn, lặng lẽ thể hiện ra uy thế của nhất đại tôn sư, một tay chụp lên cổ tay nắm đao của đối phương mà vặn, tay còn lại tung ra một quyền làm hắn gục ngay tại chỗ.
Đánh xong cảm thấy sảng khoái vô cùng, sau đó hắn tiến lại chỗ quầy bar gọi thêm một chai bia khác rồi nói với Lê Linh đang ngây ngốc nhìn hắn: “Không mang tiền, cô trả giùm nhé.”
Sau khi cả bọn thua trận dần dìu dắt nhau ra khỏi đó, Lê Linh mới bắt đầu tỏ vẻ muốn cám ơn Nhật Vũ, hắn cũng chỉ gật đầu cho qua. Chuyện tiếp theo thì dễ đoán ra rồi, Nhật Vũ hiển nhiên là trở thành tâm điểm của nhóm con gái, phiền phức khó mà dứt ra được.
…
Cách quán bar Thiên Đường gần 500m, trên một tòa cao ốc nọ, có hai thân ảnh đang đứng đón gió mà đàm đạo.
Một lão nhân và một thanh niên.
Lão nhân thì có một gương mặt phúc hậu, tuy là râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ hồng hào, mình hạc lưng quy, hai mắt lại như chứa ánh lửa tinh tường vô cùng.
Chàng thanh niên da dẻ màu đồng, hai mắt tựa hồ lúc nào cũng nhắm lại, trên đầu đầy những tràng xá lợi, ngay giữa ấn đường có một chấm son đỏ tượng trưng cho Phật giáo chánh tông.
“Tiểu tử đó đánh rất khá, tuy là chưa nắm bắt được ngũ đại nguyên lực nhưng cũng có thể xem như là rồng trong loài người rồi.”
Chàng thanh niên hờ hững đáp lại: “Hắn vốn không phải là người.”
“Vậy ngài nói xem, nếu ta dạy cho hắn cách sử dụng các nguyên tố thì Arthur có mấy phần thắng?”
“Arthur hơn trăm năm nay vẫn chỉ ở bình cảnh của tam đại nguyên tố, nàng ta cùng lắm là thua dễ coi hơn một chút, ít ra cũng không phải lâm vào tình trạng thần hồn câu diệt.”
“Nói hay lắm, nhưng nếu muốn Trương Tam Phong ta nhận làm đệ tử thì trước tiên phải tự tán công* đi đã rồi hãy nói. Tuy là ta không bài xích võ công Thiếu Lâm nhưng nếu muốn đạt đến cảnh giới cao nhất của Thái Cực thì phải như một tờ giấy trắng, quên đi hết thảy thì mới có thể đột phá bình cảnh được.”
Lúc này chàng thanh niên mới mở mắt ra, đôi mắt hữu thần như nhìn chằm chằm về phía trước.
Trương Tam Phong ngừng một lát rồi lại nói: “Đạt Ma khi phi thăng cũng tự tán công, sau đó mới có thể hòa vào cùng ngũ đại nguyên tố và đạt đến cảnh giới chí cao của võ học.”
“Ngươi và Đạt Ma nếu đơn đả độc đấu thì thế nào?”
“Lưỡng bại câu thương. Suy cho cùng thì ngũ đại nguyên tố cũng chỉ giới hạn ở các tiểu vũ trụ mà thôi. Nếu vượt ra khỏi phạm vi các đại thế giới thì phải dùng thần hồn để quyết đấu, tuy là Đạt Ma rất cường đại nhưng tới lúc đó Thái Cực Đạo của ta nhất định sẽ chiếm thế thượng phong.”
“Ngươi có vẻ rất tự tin, nhưng ta thấy tiểu tử Nhật Vũ nên học công pháp của ta thì hơn.”
“Ta cũng sẽ không chiếm đệ tử của ngài đâu, cùng lắm là ta cho nó làm ký danh môn hạ thôi, ha ha.”
Chàng thanh niên cũng chỉ lạnh lùng đáp: “Hắn không thể làm đệ tử của ta, ta chỉ đưa Ba La Mật Đa tâm pháp cho hắn, phần còn lại phải tự hắn cố gắng thôi.”
“Jesus xem ra cũng có cùng một mục đích với ngài, hắn trước nay vẫn luôn muốn…”
“Cứ xem như là Tất Đạt Đa** ta và hắn cùng lợi dụng tiểu tử Nhật Vũ cũng được. Tất cả đều vì Thần Mệnh Môn.”
*Tán công: Nôm na là tự phế võ công, hủy đi kinh mạch toàn thân của mình. Hoàn toàn trở thành một người bình thường.
**Tất Đạt Đa: Là tên húy của Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni.