- Nhanh nào em, cố lên, sắp tới nơi rồi!
Trên một con đường dọc theo dãy phố thuộc Khu An Toàn Số 3, một người đàn ông da đen rám nắng đang hối thúc vợ mình. Người này tên Trịnh Minh Thanh, quê ở miền xa, sau nhiều ngày cùng vợ bôn ba, trải qua không ít gian khổ thì hôm nay mới tới được đây. Người vợ gầy còm, khuôn mặt nám đen hốc hác vì đói ăn. Nghe gã gọi, cô ta gật gật đầu, nắm tay chồng cố gắng lê bước.
Trịnh Minh Thanh trước kia là công nhân khuân vác, người vợ làm trong một xưởng gia công giày dép, cuộc sống tha phương cầu thực nơi đất khách vô cùng khó khăn nặng nhọc. Sáng mở mắt ra, hai người đã cắm mặt đi làm đến tận tối mịt mới về phòng trọ, lương chẳng được mấy đồng. Hôm nào nhiều hàng, cấp trên bắt tăng ca có khi 22 giờ đêm họ mới về tới nhà trong tình trạng mệt mỏi đói lả.
Cuộc sống nghèo đói nhưng vợ chồng họ được trời thương ban cho đứa con trai năm nay vừa tròn ba tuổi. Mỗi ngày đi làm về, đón con trai, nghe con bi bô gọi mấy tiếng cha mẹ cũng đủ khiến hai người ấm lòng, bao nhiêu mệt mỏi buồn phiền đều tan biến, gia đình rất hạnh phúc đầm ấm.
Song niềm vui ngắn chẳng tày gang, đại dịch thình lình đổ xuống, đứa con trai bé bỏng là một trong những người đầu tiên ở dãy nhà trọ tập thể bị nhiễm virút biến thành thây ma. Trong nỗ lực cứu vợ khỏi bị cắn chết, Trịnh Minh Thanh đã phải tự tay dùng cây rìu chẻ củi đập nát đầu thằng bé, đứa con mà hai người rứt ruột sinh ra, chăm bẳm mấy năm trời bằng tất cả tình yêu thương.
Lúc đó, vợ gã cứ ôm ghì lấy xác con trai gào khóc thảm thiết, không chịu đi lánh nạn. Trịnh Minh Thanh buộc phải cột cô ta lại, cõng trên lưng hòa vào dòng người may mắn sống sót chạy ngày chạy đêm. Sau biến cố, vợ gã khóc con đến hóa điên hóa dại, lúc tỉnh lúc mê. Tỉnh thì không sao, mỗi khi lên cơn cô ta lại lảm nhảm khóc lóc, xông tới cào cấu, trách móc gã sao nỡ độc ác giết chết con trai. Mỗi lần như vậy, Trịnh Minh Thanh chỉ biết chịu trận, ôm vợ mà khóc. Cuộc đời gã từ nhỏ đã quá nhiều bi kịch, không ngờ đến khi lấy vợ, có được một mụn con, cứ ngỡ ký ức đau buồn đã qua đi thì chuyện kinh khủng vẫn ập tới.
Những ngày qua, nhiều lần gã muốn buông xuôi, giết chết vợ rồi tự sát cho bớt khổ, song lại không đành lòng. Hai người vẫn còn cha mẹ già yếu ở quê, có lẽ ông trời còn cho họ sống là để báo hiếu, vợ chồng gã phải về quê tìm cha mẹ, làm tròn trách nhiệm người con. Chờ về tới đó, nếu cha mẹ đã chết thì bọn họ tự sát cũng chưa muộn.
Lấy cái chết của đứa con trai duy nhất và khát vọng về với gia đình làm động lực, cộng thêm sức khỏe hơn người do thường xuyên lao động nặng, hiện Trịnh Minh Thanh đã cấp 10. Biết quy định nơi này không cho người bình thường vào, gã cố gắng giúp vợ lên cấp 1 để đủ điều kiện, sau đó xin vào đây lập tức được chấp thuận. Bên phía quân đội đãi ngộ khá tốt, trao ngay cho gã chìa khóa một căn hộ trong khu chung cư cao cấp, hứa hẹn lát nữa sẽ phát chút lương thực cứu đói. Trước mắt gã định trú lại đây ít hôm, kiếm chút lương thực làm hành trang rồi sẽ tiếp tục lên đường về nhà.
- Gắng lên nào, sắp được nghỉ ngơi rồi!
Nhác thấy khu chung cư cao cấp hiện ra bên phải, Trịnh Minh Thanh vui mừng kéo tay vợ dìu đi nhanh hơn. Nghe nói khu này chưa ai ở, họ là những người đầu tiên, sắp tới sẽ có thêm nhiều người khác, thảo nảo nhìn hoang vắng như vậy.
Không có điện để dùng thang máy, Trịnh Minh Thanh cõng vợ chạy theo cầu thang bộ lên thẳng tầng 6. Cả hai dừng chân trước cửa một căn phòng, trên tay gã cầm xâu chìa khóa ghi rõ số phòng 610, đúng là nơi này rồi.
Trịnh Minh Thanh hiếu kỳ đưa mắt ngó quanh một vòng, gã nghe mùi tanh tanh như là mùi máu phảng phất đâu đây. Ánh mắt gã rơi vào đoạn hành lang gạch vỡ nát, vài viên gạch còn nguyên cũng bị lật tung lên, xung quanh có những vệt đỏ đỏ, mùi tanh bốc ra từ đó.
- Không lẽ đây là dấu vết đánh giết thây ma còn sót lại? - Gã lẩm bẩm.
- Anh... tới chưa? Em mệt quá, muốn nằm nghỉ! - Vợ gã ở trên lưng thều thào, hai mắt vẫn nhắm. Đã mấy ngày rồi cô ta chưa được ăn gì, may mắn còn có chút nước cầm hơi.
Trịnh Minh Thanh không thèm để ý mấy vết máu nữa, vội tra chìa khóa vào cửa, vặn mạnh.
Cạch!
Gã không kịp nhìn hoàn cảnh bên trong, hối hả cõng vợ vào.
Ít giây trôi qua, tiếng thét kinh hoàng của cô vợ vang lên, rồi Trịnh Minh Thanh cõng theo vợ hấp tấp chạy ra khỏi phòng. Bên trong xác người chất thành đống, đều là người bình thường bị giết chết, không phải thây ma. Gã phải mau báo chuyện này cho lính gác, kẻo người khác nghi ngờ do gã giết thì xong đời.
Trịnh Minh Thanh cõng vợ chạy như bay xuống cầu thang, nghiến răng lầm bầm tự trách số mình quá đen, vào đến tận đây rồi vẫn còn gặp chuyện không đâu.
Lát sau, một toán lính khẩn trương theo chân Trịnh Minh Thanh chạy lên phòng 610. Dẫn đầu là một tên trung úy, chốt trực của gã ở gần đây nhất, ngay khi nghe báo cáo lập tức đến xem xét tình hình.
Thoạt đầu, trung úy Bình Minh đoán đây là một vụ thanh toán lẫn nhau để chiếm đoạt thức ăn. Chuyện này vẫn thường xảy ra, toàn bộ trang bị của dân cư đã bị tịch thu nên chỉ còn ít thức ăn được cấp phát mỗi ngày là đủ hấp dẫn lòng tham con người. Song khi tới nơi, bước vào phòng, gã nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn gã nghĩ.
Tổng cộng có mười cái xác với tử trạng rất kinh khủng, có xác bị chặt đầu, xác thì vỡ nát chẳng còn nhìn được nhân dạng, cũng có xác bị chém rời cả phần bả vai hoặc ngang hông, nội tạng lòng thòng. Trung úy Bình Minh sờ vào mấy cái xác phát hiện vẫn còn khá ấm, máu chưa đông đặc, có lẽ chỉ mới chết cách đây chưa lâu, hẳn là hung thủ vẫn chưa đi xa. Giết ngần ấy người gọn gàng, không gây động tĩnh, chắc chắn thủ phạm là một nhóm khá đông thành viên và thực lực không tồi.
Trung úy Bình Minh không nhận ra lai lịch đống thi thể cũng phải, lực lượng quân đội tận mấy chục nghìn mạng, gã không thể biết hết, chưa kể thân phận của Đội Đặc Nhiệm 5 thường ngày chuyên đảm trách nhiệm vụ bí mật nên chẳng mấy kẻ biết mặt. Gã hỏi Trịnh Minh Thanh vẫn đang run rẩy đứng cạnh:
- Khi anh lên đây đã thấy hiện trường thế này hả?
- Đúng vậy. - Trịnh Minh Thanh vội nói, cứ sợ đám lính đổ hết tội lên đầu gã - Trước khi vào phòng, thấy gạch vỡ và vết máu bên ngoài tôi đã nghi ngờ rồi, nhưng cứ tưởng ai đó giết thây ma thôi, tới khi mở cửa đi vào mới thấy, lập tức chạy xuống báo các anh ngay! Tôi...
Trung úy Bình Minh ngắt lời:
- Được rồi, không ai nghĩ anh là thủ phạm đâu mà lo! Một mình anh chẳng thể nào giết được ngần ấy người, hơn nữa bọn họ đã bị giết cách đây ít phút, anh chỉ mới tới nên có chứng cớ ngoại phạm!
- Cảm ơn ngài trung úy! - Trịnh Minh Thanh mừng rỡ gật đầu.
Trung úy Bình Minh ra lệnh cho đám lính đứng chờ phía sau:
- Các cậu gom hết xác vào bao rồi đem chôn, tránh gây ô nhiễm!
Gã không định báo cáo chuyện này với cấp trên làm gì, bọn họ đã đủ việc rồi, sẽ chẳng ai quan tâm vài dân thường bị giết, báo lên có khi lại bị khiển trách vì canh gác không nghiêm, để xảy ra chuyện trong địa bàn của mình. Gã còn một nhà mấy miệng ăn chờ cơm từng bữa, chẳng may bị cắt bớt khẩu phần thì toi, tốt nhất cứ giấu nhẹm đi.
Trung úy Bình Minh quay qua nói với tên dân thường da đen:
- Chuyện ở đây coi như xong, tôi sẽ sắp xếp cho vợ chồng anh một nơi ở khác, tuyệt đối không được hé miệng chuyện này với ai! Rõ chứ?
- Xin ngài yên tâm, tôi sẽ giữ kín! - Trịnh Minh Thanh vâng dạ liên hồi, thoát khỏi vụ xui xẻo này gã mừng còn chẳng kịp, không điên đi kể ra để tự chuốc lấy rắc rối.
Tên này nhìn cục mịch nhưng cũng biết điều, trung úy Bình Minh gật đầu hài lòng, đứng nhìn đám lính hì hục thu dọn đống thi thể.
Đột nhiên, một tên lính kêu thảng thốt:
- A, không hay rồi...
Mấy tên kia nghe vậy dừng tay lại. Trung úy Bình Minh giật mình ngó qua, nghiêm giọng trách cứ:
- Có chuyện gì? Từ từ báo cáo, làm gì như ma đuổi vậy? Tác phong cậu để đâu?
- Trung úy... - Tên kia mặt xám xịt lắp bắp - Tôi nhận ra một người trong số họ, chỉ e lần này lớn chuyện rồi...
- Ai? Nói mau!
Tên lính cầm lên một cái đầu trắng nhợt với mái tóc ngắn bê bết máu, cặp mắt vẫn còn mở trừng trừng đầy sợ hãi lẫn oán giận:
- Hình như đây là đầu thiếu úy Minh Hải, con trai út của ngài trung tá Minh Long.
Trái tim trong ngực trung úy Bình Minh như ngừng đập, không đùa chứ, con trai trung tá Minh Long chết ngay trong khu vực gã quản lý, chẳng lẽ gã đen tới mức này sao? Lão già đầu hói đó sẽ giết gã mất!
Gã cố lấy bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, gằn giọng:
- Cậu nhìn kĩ lần nữa rồi hãy xác định, đừng hàm hồ nhận lầm, chúng ta không gánh nổi đâu!
Ngữ khí trung úy Bình Minh đầy đe dọa, muốn tên lính nếu lỡ nhìn lầm thì xác nhận lại, tránh gây rắc rối cho cả tổ. Bằng như đó đúng thật là xác con trai lão trung tá, thì tên kia cũng nên thông minh mà bảo là không phải. Mọi chuyện sau đó sẽ rất đơn giản, đem chôn sạch, có trời mới biết.
Đáng tiếc, tên lính đang sợ thất thần không trông thấy thái độ thượng cấp. Gã nhìn một hồi thật lâu, mặt tái xám ngẩng lên khẳng định:
- Chắc chắn là cậu ta, tôi đã từng tiếp xúc một lần, quyết không nhìn lầm!
- Thôi, xong rồi!
Trung úy Bình Minh khẽ lẩm bẩm, tự trách mình khi nãy sao lại dẫn theo quá nhiều người. Mười mấy tên lính cộng thêm một thằng dân đen, mình gã không thể giải quyết hết được. Bọn chúng đều đã nghe rõ, bây giờ có muốn bưng bít chuyện này cũng không được nữa.
Chịu vậy, tốt nhất nên báo về Sở chỉ huy, chờ bên trên đưa ra hướng xử lý, cùng lắm thì bị lột lon giáng chức, còn hơn mất mạng nếu về sau bị tra ra. Tên trung úy chán nản móc bộ đàm bên hông, bấm gọi Sở chỉ huy.
...
Sở chỉ huy.
Trong một căn phòng rộng bài trí xa hoa, đèn điện sáng choang, thậm chí có cả mấy chùm đèn trần bằng pha lê lóng lánh tỏa ánh sáng vàng nhạt mờ ảo xuống bên dưới vô cùng đẹp.
Trên cái bàn dài lót vải đỏ đặt giữa phòng, có mười mấy người ngồi vây quanh. Mặt bàn đầy ắp rượu ngoại, tôm, cua, gà... đủ món hải sản đắt tiền. Nhìn vào nơi này, sẽ chẳng ai tin trong thời đại tận thế hỗn loạn, thây ma hoành hành, lương thực cực kỳ khan hiếm mà ở đây tổ chức tiệc rượu linh đình hoành tráng tới vậy, lại còn chạy máy phát điện mở đèn sáng rực.
Tướng Phan Chinh ngồi ở chủ vị đầu bàn, bên phải ông là thiếu tá Bạch Khởi thần thái lạnh lùng, bên trái ông lần lượt là đại tá Khắc Cường mặt mũi phương phi hồng hào, tuổi tầm sáu mươi nhưng còn rất tráng kiện, đây là người đã ra lệnh hộ tống Mạnh Quân vào. Ngồi cạnh đại tá Khắc Cường là một ông già hói đầu trạc tuổi, mũi hếch, cặp mắt nhỏ ti hí trông rất gian xảo, đây là trung tá Minh Long, cha ruột của tên thiếu úy Minh Hải đã bị Nguyễn Huy cắt đầu. Kế bên trung tá Minh Long là một ông già mập bụng phệ, nhìn mặt có nét hao hao ả mập vợ Minh Hải - làm nhân viên xét nghiệm bên ngoài khu y tế, cũng đeo quân hàm trung tá. Ngoài ra còn có sự hiện diện của một số tướng lĩnh quân đội nắm giữ các chức vị quan trọng trong Khu An Toàn Số 3, tất cả đều mặc quân phục rất trang trọng.
Ngồi ở đầu bàn bên kia, đối diện tướng Phan Chinh, Mạnh Quân đang mỉm cười nhã nhặn chào hỏi các bậc chú bác. Đây là vị trí chỉ dành cho thượng khách, Mạnh Quân được ưu ái ngồi đây đủ nói lên địa vị của y trong mắt tướng Phan Chinh. Cạnh Mạnh Quân là Gia Mỹ, Bạch Yến và Thanh Lan - một thành viên trong nhóm bốn cô gái được cứu trước kia còn sống sót.
Khác với đám thủ hạ, tướng Phan Chinh không mặc quân phục, trên người ông chỉ có cái áo thun trắng mỏng ở nhà và chiếc quần dài bình thường. Ông cố tình ăn vận thế này như muốn nói với Mạnh Quân rằng thuộc hạ của ông đón tiếp y trang trọng vậy là đủ, y chỉ là dạng con cháu chưa xứng, ông chịu ra mặt coi như nể tình quen biết lắm rồi.
Sau khi giới thiệu sơ qua một lượt thân phận tên tuổi từng người trên bàn tiệc, tướng Phan Chinh mỉm cười cầm ly rượu lên:
- Tất cả cùng uống đi! Mừng vì chúng ta vẫn còn sống để có cơ hội ngồi cùng nhau trong hoàn cảnh này!
Đám tướng lĩnh hô hào vang dậy, cụng ly côm cốp, những lời chúc tụng không ngớt.
Mạnh Quân tươi cười, một tay đặt nhẹ lên ngực làm lễ, tay kia nâng cao ly rượu nói:
- Đã lâu mới được vinh hạnh gặp lại, thấy bác vẫn khỏe khiến cháu rất vui mừng! Ly rượu này, cháu xin phép được thay mặt ông nội mời bác, đồng thời cũng là lời cảm tạ chân thành cháu muốn gửi đến bác vì đã thương tình tiếp đãi ân cần. Cháu không biết nói gì hơn, chỉ xin chúc bác luôn khỏe mạnh để lãnh đạo quần chúng nhân dân ở đây sớm ngày vượt qua đại dịch!
- Tốt, tốt lắm! - Tướng Phan Chinh cười nói, nhấp môi ít rượu rồi đặt ly xuống, trong lòng có chút không vui.
Thằng nhãi này ngoài mặt tỏ vẻ chúc mừng nhưng thật ra cố tình nhắc đến ông nội nó để nắn gân ông ta. Gã còn nhấn mạnh bốn chữ "nhân dân ở đây" hàm ý nhắc nhở ông rằng thiên hạ này vẫn thuộc về nhà nó, nhà họ Huỳnh. Ông chỉ nắm quyền ở Khu An Toàn Số 3 nho nhỏ này thôi, đừng quá đắc ý mà làm càn.
Trên bàn tiệc, đám tướng lĩnh mải mê nâng ly cạn chén, không mấy người để ý những lời kia, thậm chí còn khen Mạnh Quân nhỏ tuổi nhưng trầm ổn, rất biết cách ăn nói. Chỉ có đại tá Khắc Cường và thiếu tá Bạch Khởi nhận ra hàm ý trong đó. Ngài đại tá trầm mặt, lặng lẽ không nói gì, riêng Bạch Khởi không chút cố kị xạ thẳng ánh mắt lạnh lẽo tới mặt Mạnh Quân. Nếu không phải thân phận tên này đặc biệt, Bạch Khởi đã giết y ngay tại bàn tiệc, bất kỳ kẻ nào dám vô lễ với tướng Phan Chinh đều là kẻ thù của gã.
Mạnh Quân vừa đặt ly xuống, cảm thấy nhột nhạt ngẩng lên đúng lúc bắt gặp tên thiếu tá mặt lạnh như đá cục nhìn qua, y không nao núng nhìn đáp trả. Xưa nay, nhà họ Huỳnh làm việc hay nói gì chưa bao giờ phải nhìn nét mặt ai, Mạnh Quân cảm thấy những lời vừa nói không hề quá phận. Mặt khác, y tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế, đây là thời điểm phải mạnh mẽ.
Không khí hơi căng thẳng, đám tướng lĩnh giờ mới phát hiện việc này bèn im lặng, tiếng xôn xao dứt hẳn.
Tướng Phan Chinh đặt nhẹ tay lên vai Bạch Khởi, gã liền thu mắt về. Ông cười nói:
- Bạch Khởi nghe danh cậu đã lâu, hôm nay mới được gặp hình như có chút ngưỡng mộ nên hành động không được tự nhiên, đừng trách!
- Không sao, bác đừng khách sáo! - Mạnh Quân mỉm cười - Có điều hình như sát khí cậu ta rất nặng, chắc là giết không ít người!
Nói đoạn, y tủm tỉm cầm dao nỉa cắt một lát thịt cho vào miệng, thản nhiên ăn, không thèm để ý tên thiếu tá lần nữa nhìn tới bằng ánh mắt tóe lửa.
Bạch Khởi bỗng nhàn nhạt mở miệng:
- Đúng là rất nhiều người chết dưới tay tôi, trong đó có không ít kẻ lắm mồm chẳng hiểu chuyện!
Mạnh Quân bật cười, nuốt miếng thịt xuống, ánh mắt nhìn Bạch Khởi trở nên sắc như dao, giọng lạnh lẽo:
- Trên đời có rất nhiều kẻ không hiểu chuyện, cậu chẳng thể giết hết được đâu! Nhưng mà... tôi ủng hộ, đúng là có vài kẻ chỉ mới chạm mặt lần đầu đã muốn giết rồi!
Bạch Khởi không phải dạng người thích nói nhiều, nghe vậy chỉ hừ lạnh, không nói thêm.
Thấy mọi người dừng đũa, tướng Phan Chinh ra hiệu tất cả cứ dùng tự nhiên. Ông gắp một cái càng cua lột sẵn cho vào miệng nhấm nháp, cười cười nhìn hai người trẻ tuổi tranh nhau chút khí thế, nét mặt đầy thú vị, thầm nhớ về thời trai trẻ ngày xưa.
Bữa tiệc diễn ra khá trầm lắng buồn tẻ, qua một lát, tướng Phan Chinh hỏi:
- Cậu đã liên lạc được với người nhà chưa?
"Tới rồi đây!" - Mạnh Quân nhủ thầm.
Từ đầu, không phải y cố tình trêu gan những người ở đây. Y đang là kẻ tị nạn, không ngu xuẩn đến mức làm trò đó. Nhưng Mạnh Quân buộc phải làm vậy, phải tỏ ra tự tin tới mức kiêu căng để tướng Phan Chinh và bộ sậu nghĩ y đã liên lạc được với gia đình, có thế mới khiến những kẻ này kiêng dè không dám làm bậy.
Nếu để họ biết Mạnh Quân tới lúc này vẫn không thể liên lạc về nhà, khả năng họ giết y là rất lớn. Ông nội y trước kia đắc tội không ít người, riêng tướng Phan Chinh ngoài mặt giao hảo nhưng nghe nói cũng có không ít mâu thuẫn lợi ích sau lưng. Có trời mới biết được ông ta sẽ xử lý y thế nào một khi nhận ra y ở đây nhưng người nhà y, nhất là ông nội hoàn toàn không hay biết gì.
Đó chính là lý do ngay từ đầu còn ở ngoài cổng, Mạnh Quân không báo ra tên tướng Phan Chinh, chỉ muốn âm thầm đi qua thật nhanh. Nhưng rốt cuộc bị tên đại úy Sào Nam làm khó chọc nổi điên, buộc y phải dùng tới biện pháp nguy hiểm ngoài ý muốn này.
Mạnh Quân bình thản nâng ly rượu nhấp một ngụm, nhẹ nhàng đặt xuống, đáp:
- Cháu chưa thể trò chuyện với ông nội vì còn cách xa, nhưng trước đó cháu có gặp người do ông đưa tới, nhờ vậy mới biết được ID của ông mà thêm bạn vào danh sách. Ông nội có thể theo dõi vị trí của cháu mỗi ngày, thấy tên vẫn sáng đèn có lẽ cũng đỡ lo!
- Ồ, ra thế! Những người ông cậu phái tới đâu sao không thấy? - Tướng Phan Chinh gật gù, vờ thuận miệng hỏi, ánh mắt hiền hòa nhìn Mạnh Quân.
Mạnh Quân buồn bã lắc đầu, giọng bất lực:
- Ở thành phố Tân Minh, chúng cháu gặp quân phiến loạn, bọn họ vì cứu cháu nên hy sinh cả rồi. Đám phiến quân kia quá đông và hung hãn!