[Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục

Chương 16 : Vạn Hương Điếm




Ở Thiên Đấu Thành có gia bán hương liệu cực kỳ được các vị quý tộc, thương nhân hoan nghênh, vô luận già trẻ lớn bé, quý bà thiếu nữ, quý ông công tử thiếu gia đều có thể tìm thấy một mùi hương đặc biệt cho bản thân. Này gia hương điếm gọi là Vạn Hương Điếm, thế gian vạn hương chỉ cần là ngươi nghĩ ra đều có thể tìm thấy ở đây.

Nghe nói này gia hương điếm do một vị truyền kỳ nữ nhân sáng lập, là một vị kỳ nữ tử am hiểu phối hương chỉ là không biết bao nhiêu năm về trước đột nhiên mất tích. Hiện tại Vạn Hương Điếm do bốn vị tổng quản thanh phiên nhau quản lí, các nàng phân biệt là Mai Hương, Cúc Hương, Trúc Hương, Tùng Hương. Tuổi chừng ba mươi, nghe nói là nàng kia thiếp thân thị nữ. Về này bốn vị tổng quản, Đường Thanh Phong chính là từ Âu Dương bà bà mà biết đến, thật ra bốn nàng này là cô nhi, lúc trước bệnh dịch hạch đột phát cả thôn chết hết thất thất bát bát. Bấy giờ Âu Dương Tình du ngoạn qua đây, y tâm như mẫu mà đột phát thiện tâm ra tay cứu người. Bốn nữ hài tử này tứ bào thai, cha mẹ không may bệnh dịch mà mất, thân thích cũng chẳng còn ai, nàng đành lưu lại nuôi xem như con nuôi. Chỉ là bốn vị ân Đường Thanh Phong phải gọi là bốn vị a di này, luôn lấy mình là nô tì thân phận cùng bà bà đi khắp nơi, sau đó có Vạn Hương Điếm liền lưu lại đây.

Bước chân vào trong điếm, điếm tiểu nhị thấy hắn ăn mặc quý giá phong độ ngời ngời, nhiệt tình chiêu đãi. Đường Thanh Phong hơi hơi đánh giá tiệm trung, các loại hương liệu quả thật đầy đủ, các đựng ở từng túi hương liệu riêng biệt dễ bề phân biệt không làm hương thơm trở nên tạp nham khó chịu. Nhẹ giọng phân phó tiểu nhị: “Tiểu nhị, ta có nhất túi hương ngươi giúp ta phân biệt được chứ.”

Tiểu nhị ca đáp cái vâng, hắn tự tin bản lãnh phân biệt hương thơm trong thành này ngoài các vị chủ tử ra chắc ai qua được hắn. Chính là ngưởi một hồi lâu, vẫn không phân biệt được gì, lại nhìn Đường Thanh Phong kiên nhẫn đứng chờ hắn, cũng không thể đem bản hiệu tạp chân mình, hơi xin lỗi trả hắn túi hương hỏi thử:

“Công tử, túi hương thứ cho tiểu nhân tài hẹn còn thấp, không bằng ta mang ngài đi ta tổng quản nơi đó nhờ lão nhân gia nàng giúp người bình phán.”

Chờ chính là ngươi câu này, hơi gật đầu đợi hắn dẫn đường. Tiểu nhị mang hắn lên lầu ba, hai lầu dưới hơi thông với nhau đều bày các loại hương liệu , lầu 1 giá tiền có vẻ bình dân, lầu 2 chính là các loại kỳ hương quý giá đều là hoàng tộc thân thích, quan lại thích dùng để bày ra thân phận của mình.

Đứng trước cửa phòng, tiểu nhị cẩn thận gõ nhẹ cửa nói “Tổng quản đại nhân, có vị khách quý muốn nhờ người phân tích hương liệu.”

“Mời vào đi, ngươi lui xuống trước.” Một giọng nữ tính, hơi có chút bi thương, đạm mạc truyền ra.

Tiểu nhị ca vâng một tiếng, sau đó thủ thế mời hắn vào trong, đóng cửa lại.

Đường Thanh Phong sau khi tiến vào liền đánh giá này căn phòng, trong phòng không hề có mùi hương nào khác ngoại trừ hương thơm từ chậu hướng dương đặt ở bệ cửa sổ. Một thiếu phụ hồng sam ngồi ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm quỳ hoa thẫn thờ.

“Tiểu tử Đường Thanh Phong ra mắt, Mai Tổng quản, tiểu tử được người nhờ mang đến này túi hương mong Tổng quản giúp ta phân tích nguyên liệu.”

Thiếu phụ có hơi giật mình hắn nhận ra nàng tên gọi, nàng bốn người rất ít xuất hiện ở mặt người khác, tiểu nhị làm công cũng chỉ nghĩ các nàng là một người vì các nàng là tứ bào thai lại sinh giống nhau như đúc. Đây chính là bà bà nói hắn biết, Mai Hương thích mặc hồng sam, Trúc Hương thích lục sam, Cúc Hương thì hoàng sam, còn Tùng Hương lại thích bạch sam. Thật ra cũng rất dễ phân biệt. Nàng mới không nói nàng là nhìn không ra bốn người, bọn họ mới mặc như vậy cho nàng phân biệt đâu.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn trên tay túi hương, chỉ thấy đó là một chiếc túi nhải nhắn, lục sắc, bên ngoài hai mặt thêu phân biệt hai chữ “Vạn” “Hương”. Không sai đấy chính là Vạn Hương Phúc – tín vật tượng trưng cho lâu chủ Vạn Hương Lâu. Nàng đột ngột đứng lên chạy lại cầm lấy trên tay, nâng niu, tay run run nghẹn ngào nói: “Là nó, không sai là nó.” Nước mắt giàn giụa, lúc này mới quay sang hỏi hắn;

“Ngươi, là ai đưa nó cho ngươi, nàng còn sống không còn khỏe mạnh không?”

“Sư phụ hiện tại vẫn khỏe mạnh chỉ là, chỉ là thọ nguyên không nhiều nữa.” Hắn hơi nhấn mạnh hai chữ “sư phụ” ý ám chỉ hắn là nàng đệ tử. Lại thở dài nghĩ, hắn là tu tiên giả, vọng khí thuật cùng Tử Cực Linh Đồng tại, làm sao nhìn không ra bà bà thọ nguyên đang trôi đi rất nhanh chứ, đặc biệt là khi giúp đỡ hắn đoạt lấy đệ tam hồn hoàn. Hai cái trị liệu hồn sư, không có hồn kỹ chiến đấu, dù nàng là phong hào đấu la lại thế nào đâu.

Thiếu phụ nghẹn ngào thổn thức, giống như tự nói với chính mình: “Nàng còn sống, thật tốt quá. Ta phải báo với các tỉ tỉ mới được.” Nàng quay qua trên giường, từ dưới gối lấy lên một vật, chạy lại cửa sổ phóng lên trời. Đó là pháo hoa, ân bắn lên không tạo thành một đóa hoa hướng dương rực rỡ. Một lúc bỗng nhiên có tiếng xé gió kéo đến, trước mặt Đường Thanh Phong xuất hiện ba vị thiếu phụ giống hệt Mai Hương, các nàng hơi nhìn qua Đường Thanh Phong sau đó quay sang nhìn muội muội, lúc này mới thấy Vạn Hương Phúc. Bốn người ôm nhau khóc thành tiếng, một lúc lâu thật lâu, mới hồi thần lại, trước hết là đại tỷ Tùng Hương, nàng hơi hít thở bình tĩnh lại hỏi hắn. Đường Thanh Phong trả lời lại y dạng.

“Như vậy, ngươi về sau chính là Vạn Hương Điếm, điếm chủ. Ân, là chúng ta xin lỗi tiểu thư, sản nghiệp của nàng chúng ta chỉ có thể giữ được Vạn Hương Điếm cùng một số tiểu khách sạn ở nơi ít người thôi. Các đại sản nghiệp khác bị các vị cường giả kia thừa nước đục mà đoạt đi phần lớn.”

“Mặc dù ngươi giữ Vạn Hương Phúc, vẫn cần phải chứng minh chút thân phận của mình.” Tùng Hương hai mắt nghiêm nghị, sát khí hơi loáng qua. Nàng không cho phép có kẻ giả mạo đoạt đi chút này sản nghiệp cuối cùng, đoạt đi các nàng gia.

Đường Thanh Phong minh bạch đạo lí này, thu lại mỉm cười nghiêm túc vận chuyển hồn lực; Võ hồn Bạch Nhài Vương Hoa xuất hiện trên tay trái hắn, lúc này ba hồn hoàn hiện lên một vàng hai hắc, quỷ dị mà khiến người trợn mắt tổ hợp võ hồn. Nhài hương tỏa khắp, an ủi tinh thần bốn vị a di, còn gì tốt hơn để chứng minh ngoài một trong hai tuyệt kỹ của Quỳ Hoa Đấu La, chính là Chủng Hương chứ.

Bốn thiếu phụ lúc này, mới mỉm cười tiếp nhận hắn. Chủng Hương trước giờ chỉ có các nàng cùng tiểu thư mới có thể tu tập. Đây chính là các nàng gia môn đặc điểm, tuyệt kĩ. Bốn người nhìn nhau, lúc này đồng thời quỳ xuống hô:

“Mai/Cúc/Trúc/Tùng ra mắt thiếu chủ.”

“Đừng đừng các vị a di ngươi làm như vậy chính là chiết sát tiểu bối. Các ngươi đều đứng lên đi. Ta tuổi nhỏ, bà bà nói các ngươi là nàng nghĩa nữ, ta là lại là nàng đồ đệ, lại như là tôn tử. Về sau các ngươi chính là ta a di, gọi ta tiểu Phong có thể.”

Các nàng lúc này mới đứng lên nhìn hắn, chờ hắn phân phó. Các nàng năm nay đã hơn 30 tuổi, võ hồn đều là hoa thảo phân biệt là: Thanh Mộc Tùng, Quân Tử Trúc, Dã Hương Cúc cùng Tuyết Lộc Mai. Thiên phú mặc dù không cao, lại từ nhỏ thông tuệ lại đi theo bà bà học tập Chủng Hương, ít nhiều đối với tu vi có điều tiến triển, đã là bốn vị Hồn Đế.

“Ta hiện tại trong vòng 5 năm phải đến học viện học tập không thể xử lí những cái này sản nghiệp, các ngươi tạm thời vẫn là thay ta quản lí. Đồng thời, một lát ta sẽ vẽ lại địa đồ nơi bà bà cư trú, mong các vị thay ta chăm sóc bà bà.” Đường Thanh Phong có chút khó xử nói.

“Tiểu Phong yên tâm, tiểu thư chính là chúng ta kiếp này mệnh căn. Về việc quản lí cứ đề xuất tiểu Bảo làm thành tổng quản thay chúng ta quản lí tạm thời đi. Chính là tên tiểu nhị khi nãi, ngươi cũng thấy hắn hành sự cẩn thận, lại có chút tài quản lí.” Mai Hương tiếp lời.

Như vậy hiện tại ta giúp các ngươi họa địa đồ thôi. Đoạn Thanh Phong bang bọn bọ bốn người vẽ lại đường đến Niệm Tình Cốc. Biết bọn họ sốt ruột hắn cũng không dây dưa liền liền mạch lưu loát làm xong rồi. Trước tạm biệt bốn vị a di, dặn dò các nàng có sự cứ đến Nguyệt Hiên nói cho cô cô hắn Đường Nguyệt Hoa là được.

Xong việc, Đường Thanh Phong quay về Nguyệt Hiên. Cùng cô cô cáo biệt, tiếp tục hắn hành trình hướng thẳng Sử Lai Khắc Học viện bước đến. Cô cô Nguyệt Hoa bất đắc dĩ nhìn này chất nhi, về chưa được mấy ngày đã đi tiếp, biết hắn trên vai gánh nặng, dặn dò hắn hành sự không nên quá cứng nhắc, hắn hiện tại tuổi trẻ chuyện gia thù để cho người lớn bọn họ tới làm được rồi.

Đường Thanh Phong cười nhẹ, hắn càng sớm hoàn thành càng có nhiều thời gian để hạnh phúc, hiện tại hắn muốn cũng chẳng có tâm tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.