Phong không hề hay biết rằng, trong lúc hắn quay về từ ngân khố dưới lòng đất thì tại một căn phòng nhỏ nằm cách xa trung tâm tổng bộ, đây là khu vực mà Zephyr vẫn thường hay nghỉ ngơi.
Trong phòng lúc này chỉ có hai lão nhân cao lớn, một ông mặc vest đen khoác áo choàng Phó Đô đốc, người còn lại để đầu đinh, tóc không biết là nhuộm tím hay là sinh ra đã vậy, hiển nhiên nhìn vào liền nhận ra được là Zephyr cùng với Garp.
- Đến đây vì chuyện thằng nhóc kia sao?? Hai năm thời hạn chưa tới mà??
Zephyr khoanh tay trước ngực thảnh thơi uống trà, đối với chuyện Garp tới tận nơi tìm giống như chả liên quan gì tới lão. Zephyr không để ý tới mình, Garp tự nhiên không rỗi hơi nói chuyện tầm phào rước nhục vào thân, lão cười ha hả nói với giọng thần bí.
- Ông bạn già à!! Ông cũng quá xem thường thằng nhãi đó rồi, ông cho rằng nó nhờ tôi tới xin xỏ năn nỉ giùm nó à? Hắc hắc!!
Zephyr ngạc nhiên buông chén trà trong tay xuống, đôi chân mày cau lại ngờ vực, nếu không phải Phong nhờ Garp đến xin lão chỉ dạy vậy thì mục đích Garp đến đây là gì? Để chơi sao? Ai tin chứ Zephyr thì không.
Ông nghiêm túc chăm chú nhìn Garp chờ bạn già giải đáp vấn đề mà lão tự mình mang tới đây.
Qua nhiên không để Zephyr đợi lâu, Garp vẫn giữ nguyên nụ cười khả ố trên mặt, bất quá giọng điệu aJUc1dx đã ngưng trọng hẳn lên.
- Hai năm là quá lâu!! Ông chắc chưa biết đứa nhỏ đó hiện tại đã là đệ nhất nhân trong học viện rồi, nếu không tin ông có thể hỏi bọn trẻ mà ông đang dạy, tôi nhớ chúng cũng là học viên trong học viện mà, hơn nữa còn khá thân với thằng nhóc nhà tôi đấy.
- Vậy thì sao? Tính cách của tôi đâu phải ông không biết, tôi nói hai năm thì nhất định đúng hai năm tôi mới đáp ứng dạy dỗ cho nó, dù bây giờ nó có là gì đi nữa thì kết quả cũng không thay đổi. Ông đến đây chỉ với mấy lời dư thừa đó thì nên về đi, tôi chuẩn bị đi dạy rồi.
Ngược lại với thái độ cự tuyệt không cho phép ý kiến của Zephyr, Garp bình thản cắn miếng bánh trong hộp như chưa có chuyện gì xảy ra, thái độ "cứ từ từ đừng nóng" của ông làm Zephyr hết sức bực bội.
- Còn việc gì nữa không?? Ông không nói thì tôi đi đấy nhé.
- Thằng nhóc đó vừa mới gặp lão già khọm kia.
Garp chỉ phun một câu bâng quơ rồi tiếp tục ăn, nghe có vẻ đơn giản nhưng thân hình Zephyr lại run rẩy không ngừng, sau khi điều chỉnh tâm tình ông vội vàng hỏi.
- Ông nói "Densetsu no" Tengu???
- Ừm!!
Lần này cặp mắt đầy vết chân chim vây quanh của Zephyr trừng lớn hết cỡ, bất quá rất nhanh liền nheo lại không cho người khác thông qua ánh mắt nhìn ra được ông đang nghĩ gì.
- Là Sengoku dẫn nó xuống đúng không?? Vậy thì gặp được ngài Tengu cũng không có gì lạ...
Garp nghe vậy thì bật cười, ông thừa biết trong lòng Zephyr nghĩ gì, nói vài câu chống chế như vậy chỉ để che mắt thiên hạ mà thôi. Nhưng Garp cũng không vạch trần mà tiện tay đưa một cái thang để Zephyr có thể thoải mái leo xuống
- Lạ ở chỗ lão già đó muốn nhận Phong làm đệ tử!! Tôi nghe Sengoku nói, hai năm sau Thằng nhãi kia sẽ theo lão xuống dưới học tập.
Đúng như Garp suy đoán, Zephyr không hề thất thố quá mức mà nặng nề hít sâu vài hơi, ánh mắt chầm chậm mở ra bình thường. Garp khẽ cười tiếp tục công kích.
- Mầm mống tốt như vậy, hải quân từ xưa đến nay chưa từng sản xuất ra được, đứa nhỏ đó là đầu tiên và tôi tin chắc cũng là duy nhất, những điều mà nó làm và dám làm ngay cả tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Có cơ hội ông cứ đến chỗ tôi vài ngày để xem nó biến thái đến mức nào, trong mắt người ta tôi là quái vật còn trong mắt tôi nó còn hơn cả quái vật.
- Ông cứ chờ hai năm sau rồi mới chịu dạy cho nó thì cũng đã muộn rồi, lão già kia có chuyện bỏ qua con mồi mà lão tìm bao lâu nay sao. Đợi đến khi nó thoát ra được thì cũng là chuyện của vài năm sau, tới lúc đó ông muốn dạy cho nó mấy thứ mà ông tâm đắc liệu có được nữa không?? Ông có tư cách sao? Chỉ sợ mấy ông già sắp hết thời như chúng ta cũng đều phải ngước lên nhìn nó, may mắn hơn chút thì ngang hàng. Hahaha!!!
Nội dung những lời mà Garp nói nghe rất bi ai, hoang mang nhưng giọng nói lại vô cùng cao hứng, như thể con cháu của ông hay chính ông đạt được thành quả lợi hại vậy. Sắp tới ông được về nghỉ phép, nhất định phải đem việc này khoe với mấy đứa nhỏ ở nhà mới được, trong lòng càng nghĩ càng đắc ý, Garp nhịn không được cười sang sảng, vang vọng khắp căn phòng.
Sắc mặt Zephyr biến ảo liên tục, tâm tư đấu tranh không ngừng nghỉ, đúng như lời Garp nói, tìm được mầm mống tốt như Phong thật sự quá khó, thậm chí là không có. Những người cống hiến cuộc đời cho quân ngũ như ông, khi về già chỉ mong muốn đào tạo được một thế hệ tương lai có ích, đây là điều mà ông lấy làm tự hào, vẻ vang.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Zephyr lắc đầu cười khổ.- Xem ra đành phải hạ mình một lần thôi, ai bảo cái thân già này coi trọng hắn chứ. Haiz!!
- Hahaha!!! Bạn già, làm người có trước có sau nhé, thời hạn tập luyện của tôi với nó còn chưa có kết thúc đâu đấy!!
Garp rất thích nhìn vẻ mặt khổ sở của chiến hữu kề vai sát cánh với mình năm xưa, vì vậy không ngại chuyện đủ, lập tức mở miệng trêu chọc. Khóe mắt Zephyr co giật, khuôn mặt vừa thẹn vừa giận có chút đỏ lên quát lớn.
- Tôi mặc kệ, hoặc là ngay bây giờ hai ta chia thời gian dạy cho nó, hoặc là ông đừng nghĩ đến chuyện tôi hạ mình rước nhục vào thân nữa.
Biết Zephyr sắp bị chạm tới điểm mấu chốt, Garp cũng không làm khó ông nữa, không chút do dự gật đầu đồng ý.
- Tốt thôi, vậy thì cái lớp học viện nên sắp xếp cho nó nghỉ, nếu cần thì nhờ bà ta tới kèm cặp lúc nó dưỡng thương vậy. Đoán chừng bà ấy sẽ không từ chối đâu.
- Ừm!!
Hai lão già lần đầu tiên ngồi uống trà nói chuyện cùng nhau nhiều đến vậy chỉ vì một người, một ông thích tự do làm việc phóng túng, một ông nghiêm khắc, cố chấp cứ vậy bàn bạc sắp xếp thời gian để dạy một người. Ấy vậy mà người đó hiện tại lại nằm trên giường hưởng thụ tư vị được mỹ nhân chăm sóc, buồn buồn ngứa tay là sờ sờ nắn nắn đủ kiểu, khóe miệng không ngừng tươi cười thích chí.
- Dạo này em to hơn thì phải, vừa mềm vừa đầy đặn, bóp bóp như này sướng tay thật.
- Anh đừng nắm vậy nữa, người ta đau!!
- Đau ở đâu, sao anh không thấy, anh nhẹ nhàng lắm mà... Đúng là mập hơn nha, bất quá anh thích!! Hahaha!!!
- Em tập luyện nhiều hơn hồi trước nên có ăn nhiều hơn...
Trong phòng vang lên giọng cười khả ố của Phong cùng với giọng nói líu ríu ngượng ngùng của Hina.
Cửa phòng bị một người đẩy vào, Smoker chứng kiến cảnh âu yếm giữa hai người thì ho khẽ nhắc nhở. Phong ngồi dựa lưng trên giường khó chịu buông bàn tay đang bẹo má Hina ra, ánh mắt nhìn đôi gò má ửng hồng mê người luyến tiếc không thôi, chẳng mấy khi được chọc ghẹo nữ nhân của mình vậy mà bị phá đám giữa chừng.
Trong lòng bực bội, Phong trừng mắt nhìn smoker quát.
- Có chuyện gì?? Bộ anh không biết gõ cửa là gì à???
Smoker biết mình vừa làm kỳ đà cản mũi, ít nhiều có chút xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Phong, giọng nói ấp úng mãi mới xong một câu.
- Xin lỗi...đội trưởng, tôi...tôi chỉ muốn...báo cáo mọi người đã...đã tập xong toàn bộ đề mục...mong rằng anh có thể cho...bọn tôi được nghỉ giải lao...ăn cơm.
Phong nghe xong trợn trừng mắt, hắn rất muốn mắng mấy câu cho hả giận, từ khi nào đám người này bắt đầu thiếu quyết đoán như vậy chứ?? có tí việc cũng vào làm phiền, phá quấy chuyện tốt của hắn. Bất quá Phong cũng không tiện nói ra miệng, chỉ gật đầu lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách.
- Được rồi!! Được rồi!! Chuyện này anh và Lucci tự quyết là được, không cần phải tìm tôi hỏi ý kiến, tôi cần chính là tính tự giác, muốn tiến bộ phải tự thân liều mạng, lười biếng hoặc nhát gan thì đừng nghĩ tới tương lai xa xôi nữa.
Smoker như tiêm được thuốc kích thích, nghiêm mặt gật đầu chào theo quy định rồi xoay người bước đi, trước khi rời khỏi còn nhanh tay đóng cửa phòng giúp Phong.
- Xem như anh thức thời, hừ hừ!! Hina yêu dấu, chúng ta tiếp tục đàm đạo chuyện nhân sinh thôi nào.
Ánh mắt tà ác chậm rãi rà soát khắp người Hina khiến nàng như có con nai nhảy loạn trong lòng, đầu cúi xuống tận cổ không dám ngẩng lên.
Không thể không nói, Hina theo Phong bấy lâu, tập luyện đúng cách, ăn mặc không gò bó trong khuôn khổ như trước nên cơ thể phát triển thập phần kinh người. Phong nhìn một lần hận không thể nhanh chóng lớn thêm vài tuổi để làm thịt nàng, đáng tiếc đũa lệch vẫn cứ là đũa lệch, làm ẩu chỉ khiến mặt mũi mất sạch.
Nhịn!! Ta nhịn a!!!