Minato lần này ngủ tròn nguyên một ngày trời, khi hắn tỉnh dậy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
Minato khó khăn mở mắt, lúc này đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp của Ah-ran, là mái tóc đen dài óng mượt, là làn da trắng muốt đầy mịn màng, Ah-ran, nàng lúc này như một chút mèo nhỏ nép trong ngực hắn, cuộc chiến ngày hôm qua Minato cực kỳ mất sức nhưng Ah-ran cũng chẳng khác gì, nàng thực sự cũng rất mệt mỏi.
Những tia nắng mặt trời chiếu xuống ngôi nhà băng của Ah-ran cùng Minato lúc này lại làm mọi thứ như càng trở nên lung linh huyền diệu hơn, Minato mỉm cười đặt môi vào đôi môi mềm của Ah-ran, cho dù cử động rất nhỏ nhưng cũng làm Ah-ran tỉnh giấc, ánh mắt to đen nhánh của nàng mở ra nhìn Minato sau đó khẽ chớp, đôi mắt của nàng thật đẹp.
Minato định tiến thêm một bước nữa thì Ah-ran khẽ đẩy hắn ra, ánh mắt nàng xuất hiện vài tia trách móc sau đó khẽ chỉ về phía sau “Lina cô ấy ở phòng bên cạnh đó, đừng làm rộn”.
Nói xong Ah-ran cũng nhẹ nhàng ngồi dậy, nàng quay lưng về phía Minato để hở ra phần cổ trắng ngần, cho dù nàng không nói một lời nào thì Minaot cũng mỉm cười, hắn nhẹ nhàng lại gần Ah-ran sau đó giúp nàng búi tóc, đây thực sự là quen việc dễ làm dù sao mỗi sáng khi thức dậy bên cạnh Ah-ran thì Minato sẽ luôn giúp nàng làm việc này.
Khi Minato vừa búi tóc cho Ah-ran cũng là lúc giọng nói nhỏ nhẹ của nàng vang lên, Ah-ran ở bên cạnh Minato đủ lâu và cũng đủ gần để hiểu hắn, cho dù nàng biết bản thân Minato tuyệt đối sẽ không quan tâm quá khứ của nàng cũng chẳng quan tâm nàng quyết định làm gì, với Minato thì chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là đủ có điều Ah-ran vẫn muốn nói, ít nhất là sự việc của Bigmom lần này.
“Nhà Charlotte là một trong những gia tộc quyền lực nhất thế giới vào thời kì đó, sức mạnh của gia tộc này chắc hẳn anh cũng biết ?, thời kì đó bọn họ không chỉ làm bá chủ của Tân Thế Giới mà còn rất rất nhiều các hải vực lân cận”.
“Nhà Charlotte trong thời kì của em nó không đơn thuần là hải tặc, ngày đó thế lực hải tặc của nhà Charlotte không quá mạnh bất quá bọn họ lại thao túng tất cả các hoạt động làm ăn phi pháp như buôn bán nô lê, vũ khí, hàng hóa bất hợp pháp cùng rửa tiền thậm chí chỉ cần có tiền thì ngay cả đào tạo những cỗ máy giết người thì gia tộc này cũng sẽ buôn bán”.
“Năm em 15 tuổi bắt đầu được những kẻ của Thanh Long Quốc đón về đào tạo cũng như chăm sóc nhưng trước năm 15 tuổi nơi em sinh sống chính là nhà Charlotte”.
“Những người của Thiên Long Quốc gửi em đến đó, nơi đó nói thật còn hơn cả một địa ngục nữa, xung quanh đâu đâu cũng chỉ là những đứa bé trên dưới 10 tuổi, những đứa bé từ khắp nơi trên thế giới đổ về cái nơi hắc ám đó, đã tiến vào đó thì tuyệt đối không bao giờ còn được coi là con người, trong đó như một cánh cổng địa ngục vậy”.
“Tiến vào địa ngục thì đương nhiên không còn được coi là người sống, không có bất cứ đặc quyền nào của người sống, chỉ có rời khỏi địa ngục mới lại thấy tương lai, mới lại thấy ánh rạng đông, đáng tiếc trong cả nghìn đứa trẻ ở nơi đó cũng chẳng mấy đứa có cơ hội nhìn thấy ánh sáng của ngày mai cả”.
“Em năm đó thực sự rất yếu đuối, một con nhóc 10 tuổi đến cả trí nhớ cũng cái được cái mất, một đứa nhóc cả đời chưa từng nhìn thấy máu thì rốt cuộc có thể mạnh mẽ đến mức nào ?, nếu ở trong đó em không gặp được Bigmom hay đúng hơn là Linlin thì có lẽ giờ này em cũng không ở đây bên cạnh anh đâu”.
“Trong đó là một địa ngục của sự tàn nhẫn, bản thân em nhiều lúc cũng không hiểu tại sao em có thể sống sót ở đó nữa, bất cứ một giám ngục nào ở nơi đó đều nói em có tư chất siêu phàm, đều nói tố chất của em hơn người chính vì vậy bọn họ kỳ vọng vào em càng ngày càng lớn, địa ngục lại càng ngày càng tăm tối hơn”.
“Trong toàn bộ những năm tháng ấu thơ đó em nhớ như in có tổng cộng 3 lần có người Thiên Long Quốc đến giám sát em, đến để kiểm tra em, mỗi lần thấy bọn họ em lại như một con cún con vậy, mỗi lần thấy bọn họ là em lại năn nỉ, lại mong mỏi muốn được thoát ra khỏi nơi đó có điều đáp lại những giọt nước mắt bất lực khi đó chỉ là nụ cười giả tạo cùng ánh mắt băng lãnh của họ mà thôi”.
“Linlin rất giống em, chị ấy cũng là tâm điểm được chú ý trong cái địa ngục đó, bài tập của bọn em nặng hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi đồng thời trong cả nghìn đứa trẻ đó bọn em cũng bị cách ly ra, anh có hiểu cuộc sống của hai đứa bé 10 tuổi riêng biệt giữa cả nghìn đứa trẻ khác không ?”.
Ah-ran nói đến đây liền dừng lại, cơ thể mảnh mai của nàng khẽ run lên, cho dù Ah-ran lúc này một cường giả hàng đầu thế giới khi nghĩ về những ngày đó cũng không thể nào bình tĩnh được, những ký ức mãi mãi không cách nào xóa nhòa, những ký ức luôn bị Ah-ran vùi sâu trong lòng, đối với nàng đây là một cơn ác mộng.
Minato nhẹ nhàng lại gần nàng sau đó ôm thật chặt nàng vào lòng, hơi thở đầy nam tính của hắn thả nhẹ vào tai nàng “Có anh ở đây rồi, đừng sợ nếu em không muốn kể thì đừng kể nữa được không ?”.
Ah-ran mỉm cười, nàng vô lực tựa đầu vào trong lồng ngực của Minato, tiếng nói của nàng một lần nữa vang lên.
“Sợ lắm, mệt mỏi lắm, cô đơn, hoang mang, bất lực, hoảng loạn đó là những cảm xúc vốn có của em, em ngày đó thực sự là một con bé hay khóc, em khóc rất nhiều rất nhiều còn Linlin chị ấy lại luôn tỏ ra mạnh mẽ, chị ấy luôn ở bên em bảo vệ em san sẻ từng nụ cười, từng ánh mắt từng bữa cơm với em, LinLin là người giúp em thoát khỏi cái địa ngục đó, nếu không có chị ấy thì thực sự em hoàn toàn không có phương hướng nào”.
“Vài năm sau khi em cùng Linlin đều lớn thêm một chút, chị ấy 15 còn em 14, bọn em khi đó làm bài kiểm tra cuối cùng để rời khỏi địa ngục, một cuộc chiến 2 vs 200, toàn bộ đều là những đứa trẻ cùng tuổi, những kẻ vẫn ngày ngày ở bên cạnh bọn em thậm chí em còn nhớ được tên hầu hết bọn họ, em còn nhớ rõ hình ảnh hầu hết bọn họ khi đó”.
“Nói ra thì cũng thực buồn cười, khi em và Linlin đi ra khỏi địa ngục bọn em cũng không cười nổi, ngoại trừ nước mắt cũng chỉ có nước mắt, đau lắm. Không chỉ là những vết thương trên người, không chỉ khi cơ thể phải lết từng bước từng bước mà trái tim cũng đau lắm”.
“Cũng thật buồn cười, sau này em mới biết Linlin là con gái của Tứ Hoàng Bigmom thời kì đó, là người kế thừa gia tộc Charlotte tương lai còn bản thân em lại là công chúa của Thanh Long Quốc, một trong những gia tộc Thiên Long Nhân lớn nhất thế giới, số phận thật trêu người”.
“Khoảng 17 tuổi em là một trong những át chủ bài của Cp-0 còn Linlin là đội trưởng trong đội thuyền Tứ Hoàng có điều việc đầu tiên bọn em làm sau 4 năm xa nhau chính là đánh nhau một trận, kết quả cuộc chiến đó cũng như lần này, kết quả chính là hòa nhau. Em và Linlin cùng có một lời hứa, cả hai người sẽ luôn luôn mạnh lên, cả hai người sẽ cùng nhau sóng vai mà đứng, người thân của em trên thế giới này không còn một ai và Linlin cũng thế”.
“Em coi Linlin như một người bạn, một người chị thậm chí như một người mẹ vậy, Minato em không biết nói như thế này có đúng không bất quá nếu cuộc chiến cuối cùng là giữa anh và chị ấy thì em thực sự không mong một ai chết cả. Linlin không mang chung dòng máu với em nhưng lại là người thân thiết nhất còn anh là người em yêu, thực sự khi mà Linlin tấn công anh bản thân em như chết lặng vậy, em không biết làm thế nào cả”.
Minato chỉ có thể ôm chật chặt Ah-ran vào lòng, hắn chỉ có thể cảm khẽ vuốt tấm lưng nhẵn bóng của nàng sau đó cảm nhận từng giọt từng giọt nước mắt của Ah-ran thấm đẫm vạt áo hắn, đây là lần đầu tiên Minato thấy Ah-ran khóc. Truyện được đăng tại T r u y ệ n Cv . C o m
Minato thả lỏng toàn thân, ánh mắt ngước lên nhìn bầu trời cao rộng trên kia sau đó mạnh mẽ gật đầu “Anh hứa”.
….............
Đại Khu 6 – Tiểu Khu C.
Bigmom cũng giống như Ah-ran và Minato, bà ta cũng lựa chọn nghỉ ngơi lại một đêm hồi phục thể lực, sau khi từng tia nắng mặt trời chiếu xuống Bigmom mới từ từ mở mắt ra, nhìn lên bầu trời trên cao kia Bigmom đột nhiên mỉm cười.
Ngày xưa Bigmom đã từng khao khát được đứng trong ánh mặt trời vô cùng, Bigmom đã từng quý trọng từng tia nắng ban mai này biết nhường nào có điều con người ai rồi cũng khác, Bigmom đã quên những cảm xúc của tuổi ấu thơ này rồi, bà ta chỉ thực sự vừa mới nhớ lại mà thôi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chaos – người vú em tận tụy, Bigmom không ngờ lại tháo tấm mặt nạ của mình ra sau đó bóp nát, khuôn mặt của Bigmom rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng và đầy hiền lành, vẻ đẹp của Bigmom không giống với Ah-ran, nàng cho người khác cảm nhận đước sự bình dị gần gũi, mái tóc màu đen xuôn dài chạm lưng lại càng tôn thêm nét đẹp của nàng, nét đẹp thuần khiết của một phụ nữ Á Đông.
Nhìn Bigmom lúc này đánh chết cũng không ai nhận ra nàng là một Tứ Hoàng kinh thiên động địa, một người có thể giết người không chớp mắt, một nữ nhân đáng sợ nhất thế giới.
Đôi chân trần trắng nõn khẽ đung đưa trong hư không cực kỳ tinh nghịch, Bigmom mỉm cười với Chaos phía dưới “MaMa sau này gọi ta là Linlin đi”.
Chaos lặng im ở đó, thân hình to béo run lên, giọng nói của bà ta như kẹt lại ở cổ, ánh mắt của người phụ nữ này không ngờ lại chảy xuống hai hàng lệ, đã bao lâu rồi cái tên Linlin không xuất hiện ?, đã bao lâu rồi bà ta không được trông thấy nụ cười của Linlin.
Linlin khẽ đong đưa cơ thể sau đó từ từ thả lỏng cả người rơi tự do xuống đất, khi còn cách mặt đất vài cm thì nàng lại một lần nữa lơ lửng giữa không trung, thói quen hư không đạp bộ này của Linlin chính là do Ah-ran ảnh hưởng, còn sự trầm mặc ít nói của Ah-ran thì lại lấy của LinLin, hai người thực sự bị ảnh hưởng rất nhiều bởi nha.
Hai tay khẽ để sau lưng, LinLin thản nhiên bước về phía trước, lúc này không hiểu sao Chaos lại có cảm giác cơ thể LinLin nhỏ bé hơn rất nhiều, cảm giác lúc này Linlin mới giống một nữ nhân bình thường, trên đôi bờ vai gầy yếu kia cũng chẳng còn gánh nặng, Chaos cố gắng lau đi nước mắt tồi bước theo chủ nhân mình.
Cũng giống như Ah-ran bản thân LinLin sao có thể quên được những ngày tháng năm đó, khi ấy lần đầu tiên Linlin nhìn thấy Ah-ran, lần đầu tiên LinLin cảm thấy mình có mục tiêu sống, mục tiêu để cường đại.
LinLin bị mắc bệnh trầm cảm, nàng rất hay sợ hãi với tất cả những thứ xung quanh, nàng rất hay khóc nhưng chỉ khóc một mình, nàng chỉ biết im lặng chịu đựng tất cả trong bóng tối, nàng thực sự rất nhút nhát, rất yếu hèn cho đến khi nhìn tháy Ah-ran.
Trong cái địa ngục đó hình ảnh một cô bé trắng trẻo với mái tóc búi hai bên, hình ảnh một cô bé với ánh mắt to tròn luôn ngập nước, một cô bé nhát chết giống nàng không ngờ lại là điểm tựa tinh thần lớn nhất cho LinLin.
LinLin mạnh mẽ chính là để bảo vệ đồ mít ướt kia, nàng cảm thấy Ah-ran quá giống mình, nàng cảm thấy Ah-ran cứ như một bản thân khác của mình, nàng khóc Ah-ran khóc, nàng cười đồ mít ướt kia cũng cười.
Thời gian ở Địa Ngục là thời gian đáng quên nhất trong cuộc đời Bigmom nhưng nghịch lý là chính những thứ đáng quên đó mới là những kỷ niệm mà LinLin muốn giữ nhất.