Mặt trời lại một lần nữa hiện lên trên những ngọn núi quen thuộc của Hoa Quốc, hôm nay là một ngày trời cao trong xanh, một ngày nắng đẹp vô cùng tuy nhiên lại là một ngày báo hiệu sự không yên ả bất quá có lẽ cũng chẳng có người dân nào của Hoa Quốc quan tâm nữa, yên ả hay không rốt cuộc có quan hệ gì với họ.
Người dân Hoa Quốc mầy ngày nay đã sớm chết lặng rồi, Bigmom xuất hiện thay đổi toàn bộ trật tự của quốc gia rộng lớn này, Bigmom xuất hiện đã giết toàn bộ vương hầu quý tộc của quốc gia, trong một ngày Tứ Hoàng ra tay có đến hàng vạn binh lính Hoa Quốc ngã xuống.
Hoa Quốc đương nhiên có những cao thủ của riêng mình, bọn họ thực lực cực kỳ mạnh mẽ nổi bật trong số đó không thể không kể đến gia tộc Don Chinjao có điều ngay cả vị hải tặc đã từng là huyền thoại được treo thưởng với giá 500 triệu Beri này cũng chỉ có thể làm trò hề trước mặt Bigmom, trong thời gian 3 ngày từ cảnh toàn bộ Hoa Quốc đứng lên khởi khĩa chống lại kẻ thù bên ngoài, vô số Hoa Quốc cao thủ tiến vào hoàng cung khiêu chiến BigMom thì nay những người đó đều làm phân bón cho cây cảnh, phủ lên bầu trời của Hoa Quốc, phủ lên tương lai của Hoa Quốc lúc này căn bản là một màu xám xịt.
BigMom khác với Kaido, bà ta có đủ vốn để làm những việc Kaido không làm nổi, nếu Kaido phải nhờ Nobunaga để nhắm vào Wano thì Bigmom không cần, gia tộc Charlotte của bà ta đủ sức làm việc này, một cái Hoa Quốc còn chưa đủ sức làm con quái vật khổng lồ này phải nhọc lòng.
Một điều nữa mà Bigmom may mắn hơn Kaido đó là thế lực mạnh nhất trên biển – hải quân không hề tham gia ngăn cản Bigmom, nếu đội hình hải quân mang đến Hoa Quốc mạnh bằng đội hình bọn họ mang đến Wano thì Bigmom cũng đừng mơ thuận lợi như hiện nay, tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất dẫn tới việc Hoa Quốc thất thủ chỉ trong ba ngày là vì Bigmom quá mạnh.
Lại một buổi họp triều nữa diễn ra, căn bản không khác gì thời gian họp quần thần của vua chúa Hoa Quốc cả có điều lần này người ngồi trên ngai vàng cao quý lại là Bigmom.
Trái với mấy ngày trước khi đại điện này được dùng làm nơi ăn uống tiệc tùng vui chơi thì này không khí lại cực kỳ nghiêm trang, không khí thậm chí có chút căng thẳng vô cùng.
Bigmom ở trên ngai vàng chưa lên tiếng đương nhiên không ai dám lên tiếng, Bigmom gọi tất cả các thành viên trong băng của mình là 'con' có điều khác với Râu Trắng, Bigmom trong mắt những người 'con' của bà ta đáng sợ hơn rất rất nhiều.
Trong đại điện lúc này có một khối đá màu đỏ, viên đá chỉ đường cuối cùng trên thế giới này đã được tìm thấy, nó đã nằm trong tay Tứ Hoàng Bigmom, trong suốt ba ngày tìm kiếm lật tung toàn bộ hoàng cung Hoa Quốc thì khối đá cổ đại này đã rơi vào tay bà ta, tính cả khối đá lúc trước Bigmom có, một khối nữa được đặt tại Zou cùng một khối trong tay Minato thì con đường đến OnePiece cuối cùng cũng được vẽ ra, vấn đề quan trọng là ai sẽ là người tập hợp đủ cả bốn viên đá này trước mà thôi, dù sao Bigmom hiện nay cũng là người gần với mục tiêu nhất.
Bigmom hiện nay trên ngai vàng không những không vui mà vẻ mặt còn cực kỳ tức giận, trên phiến đá cổ đại màu đỏ khổng lồ có gắn bốn sợi xích lên trên, ở đó có treo một người ngay chính giữa, toàn thân người này không một chỗ nào lành lặn, đầu ông ta cúi gằm xuống.
Nam nhân này cũng không phải là người xa lạ, ông ta là người quen thậm chí có thể coi là một nửa sư phụ của Bigmom cũng như Rayleigh dạy dỗ Luffy rất nhiều thì người đàn ông này cũng từng dạy dỗ Bigmom rất nhiều. Kozuki Oden.
Ngay trước mặt rất nhiều đội trưởng dưới quyền mình Bigmom bỗng thở dài một hơi, đây thực sự là một việc cực kỳ hiếm lạ, rất ít khi mọi người thấy Bigmom thở dài :”Ta đã tha cho ông một lần tại sao ông vẫn muốn ngăn cản ta”.
Oden ngửa cổ lên nhìn Bigmom, nhìn con quái vật to lớn nằm trên ngai vàng kia ông ta khẽ mỉm cười :”Năng lực càng lớn, trọng trách càng lớn, ta vẫn không hiểu mục đích của cô là gì, Onepiece vốn đấu phải dành cho cô, quay đầu lại bây giờ vẫn chưa muộn đâu”.
Bigmom đứng lên, đôi chân bà ta ngắn cũn, cái bụng phệ dính sát xuống nền nhà kết hợp với cái đầu cũng thuộc dạng khổng lồ, ánh mắt đầy dữ tợn nhìn Oden :”Ta không quan tâm, ta vốn không có ý định quay về nữa rồi, ta hỏi ông một câu cuối, di vật của Roger ở đâu ?”.
Giọng nói của Bigmom như hét lên, âm thanh từ miệng bà ta khủng khiếp đến mức toàn bộ cung điện như rung chuyển kết hợp với khuôn mặt như ác quỷ của bà ta liền trở thành đáng sợ vô cùng.
Bigmom đương nhiên biết tìm được đủ bốn phiến đá cổ đại màu đỏ chỉ là điều kiện cần để tìm đến hòn đảo Rafael, hòn đảo cuối cùng trong bản đồ của tân thế giới đồng thời cũng là nơi cất dấu Onepiece tuy nhiên điều kiện đủ để có được Onepiece phải là người nắm được di nguyện của Roger, không có di nguyện của Roger không khác gì có ổ khóa mà không có chìa khóa vậy.
Oden khuôn mặt toàn máu ngước lên nhìn người đệ tử yêu quý này của mình, Bigmom là đệ tử mà ông ta hài lòng nhất cũng là đệ tử mà Oden tự hào nhất, nhìn Bigmom lúc này chính bản thân Oden cũng cảm thấy đau đớn, nỗi đau đớn về thể xác sao có thể so với nỗi đau đớn về tinh thần, Bigmom đã thay đổi quá nhiều, nàng ta đâu còn là một cô gái hồn nhiên ngây thơ trong sáng như năm đó, Bigmom của 20 năm sau đã trở thành một người đàn bà máu lạnh vô tình, giết người không ghê tay.
Oden hai mắt nhìn chằm chằm vào Bigmom sau đó thản nhiên đáp :”Ta đã nói rồi, ngươi và Onepiece căn bản là hai thế giới khác nhau, ta không thể làm trái ý kiến của Roger, thân già này ở đây ngươi muốn chém muốn giết gì thì làm đi”.
Bigmom nghe đến đây liền tức giận vô cùng, bà ta nếu có thể thậm chí không ngại ngần một tay đập nát đầu Oden có điều bà ta không thể, Oden đã chịu đủ loại cực hình đủ loại tra tấn mà vẫn không hề hé miệng nửa lời, đây mới là điều làm Bigmom căm tức.
Cố gắng bình ổn lại tâm tình bằng cách hít thở thật sâu, từng lớp mỡ trên người Bigmom rung lên, thực sự nhìn cái cơ thể của Bigmom cũng đủ khiến người khác kiêng thịt ba năm, vừa béo vừa kinh khủng.
Bigmom sau đó dĩ nhiên nhếch miệng :”Muốn chết đúng không ?, được nể giao tình của chúng ta tôi sẽ giúp ông chết, đặc biệt là cái chết của ông sẽ không hề đơn côi đâu, cha con hai người lập tức được chết cùng nhau”.
Nghe đến đây rõ ràng Oden biến sắc, ông ta dĩ nhiên không thể ngờ tới Momosuke ở trong tay Bigmom, để bảo vệ an toàn cho Momosuke thì Oden thậm chí gửi cậu đến Zou, bằng mối quan hệ của ông ta với Zou thì Oden hoàn toàn tin tương Zou sẽ có cách bảo vệ Momosuke khỏi bất cứ nguy hiểm nào, tất nhiên người tính sao bằng trời tính, Oden sao tính được Momosuke lại tự vác xác đến Hoa Quốc.
Trong phòng giam tăm tối đột nhiên có ánh sáng xuất hiện, Luffy, Sanji, Zoro cùng Yasu lập tức mở bừng mắt nhìn những kẻ đang tiến đến, có khoảng năm tên mặt chó hình người bước vào, nhìn hình dáng của bọn họ thì khả năng rất cao là lính cai ngục tầm thường.
Những tên chó mặt người này như nhận được lệnh, bọn chúng tiến thẳng về phòng giam của Momosuke mà bỏ qua toàn bộ những người khác.
Đáng thương cho Momosuke bị ba tên cai ngục dùng bàn tay như gọng kìm của mình nắm chặt lấy câu bé, đau đớn làm khuôn mặt Momosuke tái xanh, cậu hét lên đau đớn :”Chị Nami cứu em, anh Luffy cứu em, đau quá”.
Luffy, Zoro, Sanji cả ba người như dã thú gầm lên lao thẳng về phía cửa buồng giam của mình tuy nhiên sợi xích trên người đã ngăn cản họ lại khiến họ không thể tiếp tục chạy được nữa.
Năm tên cai ngục bật cười :”Khặc khặc, tù nhân mà còn cố thể hiện cái gì không biết, rất nhanh các ngươi cũng đến lượt thôi”.
Nami khuôn mặt đầy lo lắng xen lẫn tức giận nhìn đối phương :”Các ngươi mang thằng nhóc đi đâu, nó chỉ là một thằng bé, các ngươi định làm gì với nó”.
Một trong năm tên gác ngục bật cười, nụ cười cực kỳ tàn độc :”Đưa nó làm thức ăn cho mama chứ còn sao nữa, các ngươi cũng không cần ghen tị đâu, rất nhanh sẽ đến các ngươi thôi”.
Sau khi năm tên chó mặt người đó rời đi, Luffy liên tục đấm vào sàn đất phía dưới thể hiện sự bất lực, cậu thều thào :”Chết tiệt, lại là cảm giác này, chẳng nhẽ tôi vô dụng đến vậy, chẳng nhẽ lại một lần nữa không bảo vệ được người muốn bảo vệ”.
Sanji cùng Zoro thì quyết định chọn sự trầm mặc, cả hai người thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn về phía Yasu người nãy giờ chưa hề cử động, Yasu chỉ bình tâm dựa lưng vào tường cứ như đang ngồi thiền vậy.
Hai phòng giam gần Yasu nhất là phòng của Nami cùng Chopper, hai người khuôn mặt tràn đầy nước mắt, miệng mếu máo :”Yasu anh mau cứu nhóc đó đi, mau làm gì đi, anh có kế hoạch mà, cứu nhóc Momosuke đi”.
Đáp lại lời thỉnh cầu cùng ánh mắt của các thành viên băng mũ rơm thì Yasu chỉ lựa chọn trầm mặc, hắn dựa lưng vào tường như một thiền sư nhập định, bỏ mặc thế tục xung quanh.
….......
Ngay trong đại điện hoàng cung, Momosuke được tay sai của Bigmom mang vào, cậu bé đang cực kỳ hoảng hốt bỗng nhiên cái miệng há hốc, nước mắt trào ra như suối, Momosuke lập tức chạy về chỗ viên đá cổ đại, chạy về chỗ cha mình bị giam cầm.
Momosuke khóc rất lớn, thằng bé khóc rất thương tâm :”Cha... cha …. cha”.
Ngoại trừ những âm thanh nhỏ bé thều thào phát ra từ sâu trong cuống họng, Momosuke dĩ nhiên không nói được lời nào nữa, nó chỉ biết dùng hai bàn nhỏ nhắn ôm lấy thân thể của cha mình, một thân thể toàn máu là máu.
Oden toàn thân cũng run lên, ánh mắt khó khăn nhìn Bigmom như muốn cầu xin gì đó có điều đáp lại với ánh mắt khẩn cầu của Oden chỉ là nụ cười đầy quỷ dị của Bigmom.
Bigmom một tay đưa ra nắm lấy đầu Momosuke kéo vào ngực mình, bàn tay của bà ta khổng lồ đền mức chỉ cần khẽ ấn cũng có thể bóp nát cơ thể Momosuke, Bigmom mỉm cười :”Giao nó ra đây nếu không ông biết việc gì xảy ra rồi đấy”.
“Đứa bé này không phải là con ông sao Oden, ông chẳng nhẽ vô tình đến thế”.
Oden toàn thân run lên, ở phía kia thì Momosuke lại tiếp tục khóc :”Cha ơi, đau đau quá”.
Oden mạnh mẽ cắn lưỡi của mình, ánh mắt của ông ta bừng lên một luồng dị hỏa không tên :”Momosuke, tha lỗi cho cha, coi như kiếp này cha có lỗi với con, coi như cha có mắt như mù”.
Bigmom dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Oden, nhìn Oden đang nhắm chặt hai mắt lại không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo, Bigmom bỗng bật cười.
Trong sự hoảng sợ của Momosuke, Bigmom dĩ nhiên vặn gẫy tay của nó, một tiếng thét kinh khủng vang lên, xương cánh tay của Momosuke bị Bigmom bẻ cong lại.
Bigmom mỉm cười, giọng nói làm người ta không rét mà run lại vang lên :”Đau hả, để cô nối tay lại cho con nha”.
Bà ta vừa nói xong dĩ nhiên lại vặn tay của Momosuke trở lại như cũ, một lần nữa Momosuke lại hét thảm đau đớn, hai mắt thằng bé trắng dã.
Bigmom như tìm được món đồ chơi yêu thích không buông bà ta dĩ nhiên tiếp tục bẻ, rồi lại nắn, lại bẻ, lại nắn.
Oden toàn thân run lên cuối cùng ông ta hét thẳng vào mặt Bigmom :”Đủ rồi dừng tay đồ quái vật, ta nói cho ngươi biết thứ đó ở đâu”.
Bigmom mỉm cười một tay ném Momosuke đang bất tỉnh nhân sự cho người khác bế, vẻ mặt hứng thú nhìn Oden :”Lão già ông nên ngoan ngoãn nhưu thế từ lâu rồi mới phải”.
….........
Trong ngục thất lúc này Yasu đang ngồi thiền bỗng nhiên mở mắt, một nụ cười đầy tự tin xuất hiện :”Cuối cùng cũng đến rồi”.
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv
Số từ: 2546
Báo Lỗi
Phan Quỳnh Hương
Tài Hoa Hơn Người
Tài sản: 962 bạc
Đã đăng 2 truyện và 237 chương
Được cảm ơn 9152 lần
Reading(4438,2537991,0); if($.cookie('cbackground')){$('#wrap').css('background',$.cookie('cbackground'));if($.cookie('cbackground')=='#232323')$('.chapter').css('color','#777');} if($.cookie('cfont')) $('.chapter').css('font-family',$.cookie('cfont')); if($.cookie('csize')) $('.chapter').css('font-size',$.cookie('csize')); if($.cookie('cline')) $('.chapter').css('line-height',$.cookie('cline')); if($.cookie('cfull')=='container') $('#content').toggleClass('container container-fluid'); function arrows_navigation(e) { e = e || window.event; if (e.keyCode == '37') { window.location.href=' truyencv.com/one-piece-khoi-dau-moi/chuong-387/'; }} document.onkeydown = arrows_navigation;
Cảm ơn