“Hoàng Thượng! đã dậy rồi mời Hoàng Thượng rời giường!” Đây là tiếng nói của cung nữ tên Xuân.
Quang Toản đúng là đã dậy nhưng hắn phát hiện giữa đũng quần ướt từ bao giờ, kinh nghiệm một kiếp làm trai tơ cho hắn biết, cái thân thể này đang trỗi dậy trở thành một người đàn ông thực thụ, mừng hết lớn, vội trùm chăm kiểm tra thử. Vừa kiểm tra vừa tà ác nghĩ nghĩ ‘với điều kiện thuận lợi trước mắt không biết có nên cho cậu nhóc chạy roda không?’
Nghe tiếng của Xuân hắn thò đầu ra khỏi chăn cười hì hì nháy mắt với nàng một cái, rồi trùm chăn lại tiếp tục công việc, Xuân cực độ tò mò không biết hôm nay Hoàng Thượng giấu thứ gì trong chăn mà bí mật như vậy? Không tự chủ được cúi sát người hơn vào giường của Quang Toản, Xuân vừa đến mười sáu tuổi, thân thể dậy thì gần như đã hoàn thiện, nảy nở, chỉ là trình độ giáo dục giới tính quá kém, cộng thêm việc thường ngày tiếp xúc gần gũi với nhau khiến nàng chẳng ngại ngần cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân gì gì đó, con mèo nhỏ vì tò mò ắt phải trả giá.
Quang Toản vùng dậy kéo nàng ôm vào trong lòng ngực
“Hoàng Thượng người.. người!” Xuân cả người run rẩy chẳng biết làm sao, lần đầu tiên nàng thấy Quang Toản bạo gan như vậy, nàng cũng là lần đầu tiên thân mật như vậy trong lòng người khác giới, cảm nhận được hơi thở gấp của đàn ông, trong lòng nàng quýnh quáng như con nai nhỏ vùng vẫy, nàng cố gắng bình tĩnh nói.
“Hoàng Thượng! không được!.. như vậy không được ..ô.. a.” Trong lúc nàng đang nói Quang Toản đã dùng tay áp chặt lên bộ ngực nàng, Xuân toàn thân bủn rủn, bàn tay Quang Toản rất trơn, rất bá đạo mang theo vài phần nhẹ nhàng luồn qua khe áo, lúc ấy, nàng cảm thấy ngực mình như có dòng điện chạy qua, cơ thể mềm nhũn, toàn thân tê dại, xụi lơ trong lòng ngực hắn, nhưng nào có được yên. Quang Toản, tay trái luồn xuống phía dưới, vuốt ve đôi chân ngọc mềm mại bóng loáng của nàng, hai cánh môi bị khóa chặt.
“Hoàng Thượng! Không được! Có Tâm tướng quân đang chờ ở ngoài!” Xuân lấy hết sức lực mới từ trong ngực Quang Toản thốt ra được lời này, hắn đành tiếc nuối buông nàng ra, trước khi kịp sờ loạn thêm mấy cái, đúng là bảo bối a.
Trong thư phòng chỉ có Trần Đình Tâm và Quang Toản hai người.
“Không biết vì nguyên nhân gì, năm ngoái Gia Định và Xiêm bắt tay với nhau, Nguyễn Ánh cử hậu quân của mình chủ tướng Võ Tánh dẫn quân hai vạn người qua giúp Xiêm đánh Miến Điện, sau khi võ tánh đi được sáu tháng loạn Ba Phủ ở bến lức nổi lên, Trương Tấn Bửu dẫn quân đi dẹp loạn, rồi phía tây cai cơ Thuận Thành là Nguyễn Như Phong làm phản chiếm lấy Sóc Kha, buộc Nguyễn Ánh phải phái hữu quân của mình chủ tướng Nguyễn Huỳnh Đức ra quân” Trần Đình Tâm đem tình hình của Gia Định báo lên cho Quang Toản.
Bắt tay với Xiêm để đánh Miến Điện, loạn Ba Phủ, cai cơ Thận Thành chiếm Sóc Kha làm phàn, theo đánh giá của Quang Toản đây là nguyên nhân chính khiến Gia Định án binh bất động một năm nay, dù họ nắm trong tay số quân áp đảo triều đình Phú Xuân, cũng là cách giải thích hợp lý nhất tại sao Nguyễn Văn Thành và Lê Văn Duyệt đang thắng thế nhưng không nhiệt tình truy kích Võ Văn Dũng, cho ông ta cơ hội thở dốc bố trí phòng thủ Ninh Hòa.
“Có tìm hiểu được cách bố quân của Gia Định?” Quang Toản hỏi
“Hiện tại quân của Gia Định được chia thành tiền,hậu, tả, hữu, trung quân, cho năm tướng lĩnh gồm tiền quân Nguyễn Văn Thành, Hậu quân Võ Tánh, tả quân Lê Văn Duyệt, hữu quân Nguyễn Huỳnh Đức, trung quân Nguyễn Văn Nhơn, mỗi tiền, hậu, tả, hữu có hai vạn quân tinh nhuệ, trung quân cũng là quân cận vệ có 12000 người đóng ở thành Gia Định, nơi hội quân lớn nhất là Diên Khánh, tiền quân và hậu quân đang ở đây, quân tinh nhuệ lên đến bốn vạn, chưa kể thủy quân và quân thủ thành là lính địa phương, dọc từ Diên Khánh đến Bà Rịa có hai mươi đồn mỗi đồn lớn nhỏ từ 500 đến 1000 lính địa phương, dọc theo đường từ Diên Khánh vào Gia Định cách mười dặm có một phong hỏa đài, thành Bà Rịa còn lại 15000 người là tinh binh của hữu quân, Gò Công, Tân An, Vĩnh Long, Cần Thơ, Sa Đéc, Long Xuyên, Hà Tiên mỗi nơi có quân số không dưới 5000 người, đa phần là lính địa phương.”
Quang Toản nghe xong Trần Đình Tâm báo cáo liền hoa mắt chóng mặt, đối thủ như vậy còn đánh đấm nỗi gì, với chưa đến ba vạn người trong tay, Quang Toản với thực lực như hiện tại, có mơ hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện đưa quân vào Gia Định.
Nếu không phải đối phương còn lo nội loạn, một phần kiêng dè tướng sỹ Tây Sơn anh dũng thiện chiến thì nhà Tây Sơn chắc đã không còn, hắn thấy mình thiệt ngu khi chia nhỏ quân của Trần Quang Diệu ra, lại đem mười vạn quân địa phương các nơi giải tán, giờ thì hay rồi, chỉ cần Nguyễn Ánh dẹp xong nội loạn, không cần đến quân của Võ Tánh hội họp cũng có mười mấy vạn tinh binh trong tay, binh đông tướng giỏi, hắn làm sao có thể chống.
“Lão Phúc!”
“Có nô tài!”
“Ông cho gọi Lê Văn Hưng, Phan Văn Lân, Trần Văn Kỷ giúp ta!”
“Tuân Lệnh! nô tài đi ngay!”
Quang Toản hiện không phải có ý tấn công Gia Định nữa hay không mà đã rơi vào thế buộc phải làm, lúc này hắn chỉ còn hai đường lựa chọn, một là trong nửa năm củng cố thành trì chờ đối phương đến đánh, khi đó cả nước phải đối mặt với mười mấy vạn tinh binh Gia Định, hai là nhân cơ hội trước mắt một công ba chuyện tấn công Gia Định, tuy chẳng có thiên thời địa lợi nhân hòa gì đó, nhưng được yếu tố bất ngờ khiến đối phương trở tay không kịp.
Lựa chọn đầu tiên tương ứng với ngồi yên đợi chết, chưa cần quân Gia Định đánh đến, trong nước vì giá lương thực tăng cao chắc chắn cũng đủ loạn mà sụp đổ, với tính cách của Quang Toản sẽ không ngồi yên đợi chết, nhưng nếu đánh cũng chết có thể cái chết sẽ đến càng nhanh hơn, chọn chết từ từ hay chết nhanh? Cách nào để thay đổi kết cục? Quang Toản rơi vào trầm tư.
Một cuộc chiến tranh lớn vào lúc này là điều Quang Toản không hề mong muốn, Phú Xuân chưa sẵn sàng cho một cuộc chiến toàn diện với Gia Định, nhưng hầu hết các tác động đều hướng đến cuộc chiến không mong đợi này, như một cánh cửa phải bước qua không cho người ta cơ hội chần chờ.
Nếu xuất quân đánh Gia Định, với tình hình hiện tại, đòi hỏi quân Phú Xuân phải hoàn thành trong quỹ thời gian hai tháng, tuyệt đối không được lâu hơn con số này, nếu như lâu hơn, nhà Tây Sơn không cần đánh cũng tự mình sụp đổ bởi nội loạn ở hậu phương, khi giá lương thực tăng lên ngoài tầm kiểm soát, quân Phú Xuân nếu như bị cầm chân hay thất bại tại Gia Định, kết quả đều giống nhau.
Còn nếu thắng, không chỉ thống nhất được đất nước, xóa bỏ sự uy hiếp từ phía nam, dẹp yên tình trạng khan hiếm lương thực hiện tại, ổn định xã tắc, mà còn giúp Quang Toản vững chắc nắm trong tay đỉnh cao quyền lực, sánh ngang với tượng đài Quang Trung, tạo ra cái gọi là ‘Gió Đông’ giúp hắn buông tay cải cách đất nước mà không sợ vấp phải bất cứ sự chống đối nào về chính trị, phải nói cuộc chiến này ‘tiền’ đặt cược lớn mà ‘tiền’ thưởng cũng lớn, đủ hấp dẫn một người đang ở vị thế đặc biệt như Quang Toản.
“Hoàng Thượng! Các quan Trần Văn Kỷ, Lê Văn Hưng, Phan Văn Lân đang đứng chờ bên ngoài!”. Trong lúc mơ màng, thời gian trôi qua thật nhanh, Lão Phúc đánh thức hắn trở về thực tại.
Quang Toản cho gặp Trần Văn Kỷ, Lê Văn Hưng, Phan Văn Lân, đem tin tình báo về thực lực chính xác của quân Gia Định cho ba người xem ai nấy đều không tin tưởng, hỏi Quang Toản lấy được từ đâu, khi biết được nguồn gốc xuất xứ của nó, cả ba phải thất lạc một lúc, nếu lấy từ tình báo do Hoa Mai cung cấp chắc chắn không thể sai, đám đại thần trung tâm như Trần Văn Kỷ, Lê Văn Hưng ai không biết Hoa Mai có tiền thân là Cơ Mật Xử do Quang Trung thành lập.
“Điều này! Điều này!... Võ Văn Dũng thua trận quả không oan, ai có thể nghĩ, chỉ trong mấy năm đám loạn tặc ấy lại phát triển đến mức này! Mẹ nó! Chúng sao làm được như vậy!” Lê Văn Hưng than.
“Cũng không quá khó hiểu, khi thần đi sứ đến Pháp có hay tin ngày 28 tháng 11 năm 1787, đại diện của Nguyễn Ánh đã ký với Thượng thư Bộ Ngoại giao Pháp là Armand Marc, một bản hiệp ước "Tương trợ tấn công và phòng thủ". Hiệp ước này gồm có 10 khoản, nội dung chính là về việc vua Pháp cam kết cung cấp cho Nguyễn Ánh 4 chiếc tàu chiến loại frégaté cùng 1.200 bộ binh 200 pháo binh và 250 lính Cafres và các phương tiện trang bị vũ khí tương ứng, rồi cũng trong năm ấy người Bồ Đào Nha từ Macao sang Xiêm đặt vấn đề sẽ giúp Nguyễn Ánh, chuyện đó thực hư ra sao thần tạm thời không rõ lắm, nhưng một điều chắc chắc, thương mại với người Tây Dương ở Gia Định tấp nập hơn ở Thuận An và Hội An nhiều, đã bắt đầu từ rất lâu trước đó, việc họ có nhiều hỏa thương không phải là chuyện không thể” Trần Văn Kỷ nói
“Các khanh không cần nghi ngờ, chuyện này ắt không sai, trẫm đang nghĩ về một cuộc tấn công vào Gia Định ngay lúc này, các khanh nghĩ sao?” Quang Toản đi thẳng vào vấn đề, ba người Trần Văn Kỷ, Lê Văn Hưng, Phan Văn Lân mỗi người tuy một vẻ nhưng đều giữ im lặng, như đang muốn tiêu hóa trước lượng lớn tin tình báo trong tay,hoặc như muốn người đưa ra ý kiến đầu tiên không phải là mình.
Cuối cùng Lê Văn Hưng là người đầu tiên mở lời.
“Đánh! Sợ gì không đánh! Mẹ Kiếp! Không những đánh mà phải đánh thật mạnh thật nhanh, đánh bất ngờ khiến chúng không kịp trở tay, đó mới là cách để chúng ta dành phần thắng.”
“Đúng vậy! Dùng binh táo bạo đánh bất ngờ, cho chúng tè cả ra quần! không cần đông chỉ cần tinh nhuệ, tân quân sẵn sàng đợi lệnh!” Phan Văn Lân lên tiếng
“Binh bất yếm trá, chỉ cần cho đám giặc đang ở Gia Định không kịp hội quân, cắt đứt đường liên lạc từ Diên Khánh đến Gia Định, rồi bí mật bao vây diệt gọn từng chỗ, như bắt ba ba trong hũ, không để thoát một tên.” Trần Văn Kỷ bổ sung.
“Ha ha… ha” Cả bốn quân thần bật cười lớn, sau một lúc nhìn nhau, đều hiểu rõ ý tứ của đối phương, tất cả chìa khóa nằm ở bốn chữ chữ “Nhanh, Gọn, Bất Ngờ!”
Quang Toản, Trần Văn Kỷ, Lê Văn Hưng, Phan Văn Lân sau một hồi ngẫm nghĩ liền quyết định vào 16 tháng chạp tới sẽ chính thức xuất binh, tức là còn hơn một tháng để chuẩn bị.
Lê Văn Hưng điều binh khiển tướng các nơi, bí mật hội quân với Võ Văn Dũng ở Ninh Hòa, lấy sách lược chia lẻ từng tốp nhỏ ban đêm hành quân ban ngày núp trong rừng để tránh bị người hữu tâm phát hiện, tại Gia Định có thám tử của Phú Xuân, tại Phú Xuân càng không thiếu thám tử Gia Định.
Đến ngày đó Quang Toản bố cáo nghỉ ốm để bí mật vào Ninh Hòa, Trần Văn Kỷ và Lê Văn Hưng phải ở lại trấn thủ Phú Xuân, Phan Văn Hưng sẽ đem tân quân theo đường thủy xuất phát trước vài ngày vào gặp Võ Văn Dũng.
Dự kiến tổng binh tướng tham gia sẽ không quá ba vạn người chưa kể hậu cần đi sau và thủy binh đóng vai trò phụ trợ.
Việc này càng ít người biết càng tốt, có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi, nhưng Quang Toản vẫn thấy lo lắng, Diên Khánh, Bà Rịa, Gia Định, ba thành lớn hội quân lên đến tám vạn quân tinh nhuệ, Cam Ranh, Du Long, Phan Rang, An Phước, Hải Ninh, Phan Thiết, Hàm Tân, Xuyên Mộc, Bình Ba, Long Thành những đồn này mỗi đồn có không dưới ngàn người canh giữ. Thêm hệ thống phong hỏa đài trải dọc từ Diên Khánh vào đến Gia Định vẫn chưa tìm được cách vô hiệu hóa.
Hắn nghĩ mình cần một cái gì đó đảm bảo hơn, vượt trội hơn, mà chính xác hơn là một vũ khí mới, đảm bảo cho một chiến thắng quyết định mà hắn thấp thỏm mong đợi. Trong thư phòng Quang Toản đứng đó nhìn ra cửa sổ, màn đêm yên tĩnh, trăng đã lặn từu bao giờ, chỉ còn vài ngôi sao khuya tồn tại để chứng minh lúc này đã không còn sớm, y lẩm bẩm mấy từ vô cùng khó hiểu “Nhanh, Gọn, Bất Ngờ, Gió Đông!”.