[Việt Nam] Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới

Chương 42 : Bác Sĩ Riêng Tình Tình




Trong hoàng thành, trước hiên cung vạn thọ của Hoàng Thái Hậu Bùi Thị Nhạn xuất hiện ba người.

“học trò xin ra mắt thầy!” Thái Hậu Bùi Thị Nhạn khom mình hành lễ, ai lại có thể làm cho bà phải hành lễ trang trọng như vậy? Nên biết cả Đại Việt lúc này chẳng mấy ai dám nhìn thẳng vào dung nhan của bà huống chi nói đến việc hành lễ.

Bà gọi người đối diện là thầy, thầy của bà? Là ai? Nếu Quang Toản có mặt ở đây vào lúc này chắc phải rất bất ngờ vì lão đạo sĩ tự xưng là Trình nói chuyện khi trước, xuất hiện ở nơi này nhận lời chào hỏi từ mẹ mình.

Lão đạo sĩ gật nhẹ đầu nâng bà dậy, lui ra một bước, vuốt râu nở một cười trìu mến nhìn bà như nhìn người con nhỏ lâu ngày không gặp nay gặp lại bỗng trở nên khôn lớn.

“con bây giờ là người có phúc phận, sau này gặp ta không nên làm lễ như vậy” đạo sĩ Trình nói.

Bùi Thị Nhạn nghe vậy vui mừng, ba từ ‘sau này gặp’ khiến cho nàng vui mừng trong lòng, nói như vậy, sau này còn có thể gặp lại. Hơn ai hết nàng hiểu, người thầy trước mặt này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có ông chủ động gặp, còn người khác muốn tìm chẳng thể tìm ra, kể từ khi rời núi đi theo Tây Sơn nàng chưa gặp lại thầy rồi. Nhiều lần nàng và Quang Trung cho người dò hỏi nhưng không một đầu mối.

Nói về Trình đạo sĩ, nàng lúc còn là một thiếu nữ mười một mười hai tuổi, gặp ông trong một dịp tình cờ khi lên núi lấy củi, sau đó được ông truyền thụ cách hô hấp vận khí, rèn luyện thân thể, hằng ngày nàng vẫn trốn lên núi học tập cùng ông, được một tháng ông bỏ đi, chỉ để lại bức thư nói ‘nếu có duyên sau này thầy trò còn gặp lại!’, lúc đó nàng còn quá nhỏ để hiểu được giá trị của phương pháp hô hấp vận khí mà thầy truyền thụ, nàng khóc suốt mấy ngày hôm sau, ở chỗ cũ chờ thầy nhưng không một lần gặp lại.

Mấy năm sau nàng mới thấy được được giá trị của một tháng rèn luyện đó, như thoát thai thoát cốt vậy, càng luyện tập càng thấy cơ thể dẻo dai dị thường, trở thành kỳ tài luyện võ khiến các võ sư truyền thụ võ nghệ phải kinh ngạc.

Sau khi lấy Quang Trung nàng đem việc này nói nhỏ với chồng, kinh ngạc là Quang Trung nghe xong cũng kể rằng lúc nhỏ có gặp qua trường hợp tương tự, không chỉ ông mà Quang Diệu, Võ Đình Tú, Võ Văn Dũng, Nguyễn Lữ bốn người cũng đều gặp một người như vậy lúc nhỏ. Ngẫm nghĩ đến những câu nói đầy thâm ý của thầy khi đó. Sáu người mới biết, người thầy mình gặp sau núi không hề đơn giản.

Quang Trung và nàng bí mật cho người tìm tung tích của ông nhưng không thấy, luôn vô cùng tiếc nuối, trở thành một chuyện canh cánh trong lòng bấy lâu sau. Tuy chưa bao giờ làm lễ bái sư, nhưng cả sáu người lúc nào cũng tôn ông là thầy đầu tiên trong đời.

Tuy rằng không tìm thấy, sáu người khi đã nắm trong tay quyền lực lớn, vẫn có được một ít tin tức do ông cố tình để lại, biết thầy mình là thế ngoại cao nhân, không muốn xuất hiện nhiều ở chốn hồng trần, từ đó mới không dám cưỡng cầu tìm kiếm, sợ làm ông giận.

Sau niềm vui mừng Bùi Thị Nhạn liền xuống khóc mà nói.

“xin thầy cứu tính mạng con trai con, nó hôn mê đã hai ngày vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nếu nó có mệnh hệ gì, con cũng không thiết sống”

Quang Toản mất máu quá nhiều, hôn mê trên lưng Trần Đình Tâm, đến bây giờ đã hai ngày mà vẫn chưa tỉnh dậy, Nàng vô cùng lo lắng, hai ngày nay luôn ở bên chăm sóc cho Quang Toản không một lần chợp mắt. Các thái y giỏi nhất cung đình, không ai dám chắc Quang Toản lúc nào sẽ tỉnh, chỉ nói:

“Hoàng Thượng bị hôn mê nhưng kỳ lạ nhịp mạch vẫn luôn được duy trì ổn định, tính mạng chắc chắn không lo, chỉ là khi nào tỉnh dậy, lại không thể biết được” Các thái y sau khi bắt mạch kỹ càng vô cùng khó hiểu giải tích, rồi lại lắc đầu, họ còn nói:

“Trong người Hoàng Thượng có huyền khí của người luyện võ, chỉ là huyền khí này do ngoại lực truyền vào, không chỉ giúp Hoàng Thượng ổn định nhịp mạch mà còn cải thiện thể chất”

Bùi Thị Nhạn lấy làm khó hiểu, việc luyện tập sinh ra huyền khí là vô cùng khó, còn việc đưa huyền khí vào người khác là điều dường như không thể, huyền khí đưa vào người khác như nước đổ lá khoai, tiêu tán trong nháy mắt.

Nàng ra tay thử nghiệm cảm thấy huyền khí trong người Quang Toản cùng huyền khí trong người nàng đồng nguyên, khiến nàng nhớ đến một người, trên đời này e rằng chỉ có một người, làm được chuyện như vậy, đưa huyền khí vào cơ thể người khác mà không tiêu tán, giúp cải thiện thể chất.

Đang vô cùng nghi hoặc nàng nghe được bên tai âm thanh kia, giọng nói ấy đã rất lâu rồi, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ, nàng từ kinh ngạc biến thành vui mừng, rồi khiếp sợ vì sự thần kỳ của thầy, biết thầy thích yên tĩnh, không muốn gặp người ngoài, nàng lệnh cho đám cung nữ lui ra chỗ khác, một mình đi gặp.

“Tính mạng của Hoàng Thượng con không cần lo lắng, vượt qua được tai kiếp này là điều tự hắn phải làm, ta chỉ hỗ trợ được đến đó…. Con không nên quá lo.”

“Thầy nói vậy con yên tâm rồi, học trò đã tìm thầy khắp nhưng không thấy… muốn có cơ hội phụng dưỡng thầy… gặp được thầy con rất vui mừng” Nàng vui mừng khi gặp lại thầy Trình liền đem hết mọi lo lắng, những chuyện sau này một hơi nói hết, như người con oan ức kể lại chuyện mình bị ‘ức hiếp’ với người cha những lúc cha xa nhà. Lão đạo sĩ trìu mến nghe nàng kể lể, nhưng lại từ chối ở lại, chỉ nói sẽ quay lại thăm nàng khi có dịp. Nàng cũng biết thầy mình là người như thế nào, không dám cưỡng cầu.

“Lần này ta đến đúng là có việc riêng, tiện thể đem người học trò này xuống núi! Tình nhi! Con mau chào Thái Hậu!”. Trình đạo sĩ nói với một cô bé đứng sau lưng mình.

“Tình Tình ra mắt Thái Hậu!” Một cô bé tầm mười bốn tuổi, rụt rè núp sau lưng Trình đạo sĩ lên tiếng chào hỏi.

“tiểu sư muội không cần gọi như vậy, cứ gọi ta là sư tỷ đi” Bùi Thị Nhạn để ý thấy cô bé đáng yêu, nghĩ đến lúc trước khi gặp thầy mình cũng trạc tuổi như vậy, trong thâm tâm tự nhiên nảy sinh ưa thích. Với lại nàng tin tưởng, học trò của thầy không ai là không tài hoa hơn người, trong mắt tràn ngập sự thưởng thức. Thấy Bùi Thị Nhạn nói vậy, Tình Tình không biết phải làm sao hướng cặp mắt tròn xoe về phía Trình đạo trưởng.

Trình đạo trưởng vuốt râu cười mà nói với Bùi Thị Nhạn:

“Nàng có năng khiếu về dược lý, đi theo ta đã năm năm, rất có hi vọng kế thừa y bát của ta, ba tháng trước vận mệnh của nàng bỗng nhiên thay đổi, chữ Tình trong tên của nàng xuất hiện ‘tình kiếp’ e rằng đời này khó có hi vọng với đạo gia… nó ứng với con trai của con. Không biết là xấu hay tốt, tất cả tự dựa vào phúc duyên kiếp trước của nàng vậy...”. Bùi Thị Nhạn nghe đến đây trở nên kinh ngạc nhìn Tình Tình, nói như vậy vị sư muội này sẽ có ‘duyên vợ chồng’ với con trai của nàng sao? Như vậy chẳng phải sư muội trở thành con dâu. Bùi Thị Nhạn không chắc lắm nhưng nàng không phải là người cô lậu, thầy đã nói vậy ắt hẳn không sai, hơn ai hết nàng đặt niềm tin vào người thầy này.

Ánh mắt của Bùi Thị Nhạn nhìn cô bé Tình Tình trở nên trìu mến hơn nhiều, càng nhìn càng thấy ưa thích, như đang thưởng thức con dâu tương lai vậy, nàng nghĩ: ‘bên cạnh Quang Toản có một Nguyễn Phượng Hiền thông minh đáng yêu, có một Phạm Hải Yến hiền thục nết na, nay lại có cô bé Tình Tình này nữa, vậy chẳng phải…’ bà mẹ nào mà không muốn nhìn thấy cảnh con trai mình tam thê tứ thiếp con cháu đầy đàn, nghĩ đến cảnh đào hoa của con trai mình bà đặc biệt ưa thích lấy đó làm hãnh diện.

…..

Sau khi Trình đạo sĩ rời khỏi, Tình Tình ở bên cạnh thái hậu Bùi Thị Nhạn, mấy ngày liên tiếp nàng châm cứu cho Quang Toản lúc hắn đang hôn mê. Ngọc thái y thấy nàng là người do Thái Hậu đưa đến nên không dám ngăn cản, với lại lão nhất thời không cách nào làm Quang Toản tỉnh lại, chỉ là vẫn đề phòng đứng bên cạnh quan sát những lúc Tình Tình thăm bệnh, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng những dược liệu có trong đơn do nàng kê để đề phòng chuyện bất trắc.

Không thấy thì thôi, khi chăm chú nhìn kỹ thao tác châm cứu của nàng, Ngọc thái y như si như dại, lão bị cuốn hút trước thủ pháp điệu nghệ của nàng, đối với người ngoài nghề, không nhìn ra cái gì khác biệt, đối với lão lại khác, đó là cả một học vấn bằng trời, khiến lão như gặp được vàng, tỉ lệ dược liệu phối hợp trong từng đơn thuốc làm công dụng của dược liệu tăng nhiều lần, tác dụng phụ giảm bớt.

Ngọc thái y cũng là người cuồng tín trong y đạo, lão muốn ép đem Tình Tình về Ngự Y Viện muốn có được kiến thức Y học từ nàng, lại muốn biết sư thừa của nàng là ai, tiện thể kéo luôn về ‘gõ gõ’ bổ sung vào kho kiến thức dược lý cho Ngự Y Viện.

Lão dò hỏi Lão Phúc xem người này có quan hệ thế nào với Thái Hậu. Lão Phúc biết ý định của lão liền cười gằn nói nhỏ vào tai lão mấy câu khiến lão chết đứng, thầm may mắn đã không động đến nàng, những người kia không phải lão có khả năng chọc nổi.

Từ đó Ngọc ngự y như cậu học trò nhỏ đi sau Tình Tình, chăm chú quan sát rồi ghi chép cẩn thận những đơn thuốc do nàng kê lúc xem bệnh, tuyệt đối không dám có ý bất kính nào.

Dưới sự sắp xếp của Bùi Thị Nhạn, Tình Tình nghiễm nhiên trở thành ‘bác sĩ riêng’ của Quang Toản, hằng ngày đi bên cạnh hắn không rời nửa bước.

Quang Toản sau khi tỉnh dậy cảm thấy vô cùng may mắn, bên cạnh xuất hiện cùng lúc Phạm Hải Yến, Nguyễn Phượng Hiền, Tình Tình cùng với sáu người Băng, Tuyết, Xuân, Hạ, Thu, Đông các nàng nhiều như vậy lại đặc biệt đoàn kết không dễ dàng xảy ra xích mích. Nhưng đó cũng là nỗi bất hạnh, khi các nàng đoàn kết lại thành một khối.

“chúng ta phải quản lý hắn thật chặt, đừng để hắn tiếp tục trêu hoa gẹo nguyệt ở bên ngoài, dụ dỗ con gái nhà lành, Băng Tuyết Xuân Hạ Thu Đông các muội có trách nhiệm giám sát hắn, có gì bất thường phải báo lại cho ta và Hải Yến muội, nếu hắn dám không yên phận, Tình Tình cứ cho hắn một kim vào chỗ đấy! Xem hắn …”.

Đây là tuyên bố của Nguyễn Phượng Hiền ở mấy năm sau này, khi hắn thành gia lập thất, ngay vào đêm động phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.