- Thật thứ lỗi. Đến bây giờ vẫn chưa biết danh tính của ông chủ đây?
Quang Toản có ý hỏi tên chủ tiệm vải.
- Thất lễ, thất lễ. Đúng là quá thất lễ rồi mong công tử thông cảm, tại hạ họ Phan tên là Viễn.
Ông chủ tiệm vải Phan Viễn khách sáo trả lời
- Ra là ông chủ Viễn, tôi đây họ Hoàng tên chữ là Lập
- Ra Là Lập công tử, thật quý hóa.
Miệng thì nói vậy nhưng trong đầu Phan Viễn nhanh chóng điểm lại xem trong triều có ai làm quan mang họ hoàng hay không. Tuy chỉ là dân thường thôi, nhưng dân thường ở kinh khác xa so với dân thường ở tỉnh là ở chỗ đó, tuy không tiếp xúc nhiều với quan lại trong kinh nhưng danh tiếng thì không phải là không nghe qua.
Lão Phúc gé vào tai Quang Toản nói nhỏ mấy câu. Thì ra lão này lấy lý do hắn là con cháu của một người làm quan to trong triều, rồi hứa với ông chủ Viễn sẽ nhờ quan hệ mà đưa lụa của cửa hàng ông vào danh sách cống phẩm. Đúng là lý do này rất tuyệt nha.
- Ông chủ Viễn cứ yên chí, việc đưa lụa cửa hàng ông vào danh sách cống phẩm không khó tí nào, qua bàn tay của tôi thì chuyện này coi như xong. Có khi vì vậy mà ông chủ còn được gặp Hoàng Thượng cũng nên.
lão Phúc nghe đến đây suýt chút bật cười, đúng là quá khôi hài rồi. Nếu không phải đi theo hầu hạ Quang Toản mấy năm nay lão cũng có chút phải nghi ngờ đây có phải là Quang Toản không nữa.
- Tất cả là nhờ hoàng công tử giúp cho. Không biết lệnh tôn đây là.
- Ta thuộc dòng bên thái hậu, ông chủ Viễn không cần để việc này trong lòng.
Quang Toản đáp đại một cách mơ hồ. Phan Viễn thấy vậy biết hắn đây là không muốn để lộ nên cũng không hỏi nhiều, với lại khi nãy vị người hầu kia đem cho hắn coi lệnh bài. Với kinh nghiệm sống ở kinh thành hơn chục năm lão nhận ra vị Hoàng công tử đang ngồi đây có địa vị không tầm thường, chí ít cũng là một vương gia. Họ Hoàng kia chắc chắn là giả rồi.
Câu chuyện được tiếp tục qua lời kể của ông chủ Viễn. Nói ra cũng thật hay Quang Toản phải phục tài quan sát của người này rồi. Chỉ vì quan sát cách làm việc của các thủy thủ trên tàu thôi mà lão lại nghĩ ra việc áp dụng nó vào việc dệt vải. Trên các con tàu mỗi thủy thủ chỉ làm đúng công việc chuyên trách của mình đây là điều mà ai cũng biết nhưng việc vận dụng để đưa nó vào trong việc quản lý sản xuất cho đến bây giờ ở châu âu vẫn chưa có đấy. Quả đúng việc sáng tạo không của riêng ai. Hắn phải một lần nữa đánh giá lại lão chủ tiệm này. Là vật báu khó kiếm trong quản lý đấy, không để tuột khỏi tay được.
Một hồi nói chuyện với lão chủ tiệm hắn mới biết lão đang gặp khó khăn từ áp lực của những chủ tiệm khác, kể ra nếu so với máy dệt hơi nước thì yếu tố khung dệt ba người làm của lão Viễn chẳng còn tí lợi thế nào, cái mà hắn coi trọng ở lão chính là đầu óc quản lý mà thôi.
Quang Toản ra về với một đống hàng hóa cồng kềnh, cộng thêm một lượng lớn vải lụa mua chỗ Lão Viễn. Đành phải thuê một chiếc xe ngựa chở về sau còn hắn và lão Phúc bí mật về cung trước nếu không kinh động đến người khác lại thêm chuyện rầy rà. đến nơi cũng vừa kịp tối nhằm tiếp tục chương trình ca nhạc.
Hắn dự định dạy bài “ cát bụi” của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn. Hôm nay còn đặc biệt mua vòng tay cho các nàng Băng- Tuyết- Xuân- Hạ -Thu- Đông. Kể ra các nàng tính tình khá giống như tên vậy, hắn đúng là thích các nàng rồi. Các nàng thấy hết của hắn rồi đấy nhé, bảo sao hắn buông tha các nàng cho được. Suy nghĩ thì như vậy đấy, còn thực hiện được hay không còn phải xem chú em bên dưới khi nào thì…. Ai da số thật khổ mà. Kiếp trước còn nguyên tem là do không có em nào còn kiếp này thì… ông trời a. Đang đùa ta sao.
0o0o0o0o0
Hôm nay đã là ngày ông táo lên trời rồi, người ta tất bật ngược xuôi chuẩn bị cho tết sắp đến, còn hắn lại vẫn nằm lỳ ra bên dưới ánh nắng buổi sáng, đây là hắn đang muốn cho xương hấp thụ tốt canxi. Đang tuổi phát triển thân thể mà, phải tập luyện để có thân hình tráng kiện mới được. Làm vua mà không có thân hình tráng kiện thì đúng là uổng phí cơ hội trời ban nha.(hé hé)
- Lão phúc có chuyện gì vậy, ta xem như đang có ai la ó ở ngoài thì phải.
Mấy hôm nay đúng là khá bận rộn đấy, đám tấu chương nhờ cách đặc biệt do hắn sáng chế mà đã vơi đi rất nhiều rồi. Hắn cho người khắc chữ lên làm thành các con đấu. Theo kiểu như. “đồng ý” “tốt” “không được” “đem về viết lại” “ đang nói cái gì” “ thiếu thông tin phải bổ sung”…
Cứ tùy vào từng trường hợp mà hắn đóng các con dấu mang các dòng chữ phía trên vào sau đó coi như xong. Bởi vậy công việc trở nên nhanh chóng cực kỳ. Đúng là cái khó ló cái khôn, ông bà ta nói cấm có sai. Tuy nhiên lượng tấu chương bị đóng dấu thuộc loại phải viết lại rất nhiều gần như chiếm gần hết, cũng vì đó mà có vài người ý kiến nhưng có bài học lần trước của tên quan ở trên triều kia nên vẫn chưa ai dám xung phong đi đầu.
- Bẩm Hoàng thượng! là quan ngự sử Châu Vân Trai đang quỳ gối khóc lóc ở ngoài cửa cung ạ.
Lão phúc đi vào nói lại với hắn. nghe cái tên khá lạ chưa biết đây là ai.
- Ông ta là ai thế. Có chuyện gì mà phải quỳ ở đó khóc lóc
- Dạ bẩm chính là đại nhân hôm trước té xỉu trên triều, nghe nói mấy hôm nay bị bệnh bây giờ đỡ hơn được chút liền chạy đến đây khóc lóc.
Nghe đến đây Quang Toản liền nhớ là ai rồi. Thì ra lão này tên là Châu Văn Trai lần này đến đây chắc là do chuyện lần trước hắn muốn cho sử quan ghi lão ấy lại. Nếu không phải có chuyện hôm nay đúng là hắn đã quên mất việc này.
- Lính canh không đuổi lão ta đi được sao?
- Dạ bẩm, đã làm nhưng không được, Trai đại nhân nhất quyết không chịu đi. Hiện đang dập đầu xuống sân máu chảy cả ra rồi. E rằng sẽ có án mạng.
Không ngờ lại còn có cả chuyện này nữa cơ đấy. Hắn thật không dám đánh cược danh tiếng của mình nha. Nếu lão quỳ chết ở trước cổng hoàng cung vào lúc này thật không phải chuyện gì tốt đấy.
- Cho người băng bó rồi đưa đến thư phòng gặp ta.
Hắn đúng là đã nghĩ ra cách khác bắt tội lão rồi nha. Biến lão từ người chống đối với hắn thành công địch của đa số quan lại thì sao nhỉ. Haha. Chuyện này không ai muốn làm đâu đấy nhưng lão đã ở thế này rồi nếu không theo hắn thì theo ai bây giờ.
Trong phòng làm việc của Quang Toản
Một người đầu đã được băng bó đi vào
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Ái khanh mau đứng lên đi. Có chuyện gì cứ nói.
Hắn đương nhiên làm bộ với mặt tỉnh bơ như thường. Còn vị Trai đại nhân đâu giám đứng dậy, đây là lão đang đi xin tội đấy nha.
- Xin Hoàng Thượng khai ân tha tội cho thần. Xin Hoàng Thượng khai ân, xin Hoàng Thượng khai ân….
Đúng là rất thẳng thắn và trực tiếp đấy. Chẳng có chút vòng vo nào. Còn Quang Toản giả bộ như chợt nhớ cái gì đó.
- À, chuyện này chẳng phải trẫm đã không truy cứu rồi sao?
Hắn đây là đang nói đến chuyện bị phạt roi, đây là hắn làm bộ không đề cập đến chuyện ghi sử.
- Hoàng Thượng! Thế còn chuyện ghi sử..
Vị Trai đại nhân này vẻ mặt có chút bình tĩnh hơn ấp úng hỏi lại.
- Chuyện này do bên sử quan phụ trách, trẫm cũng không có khả năng nhúm tay vào quá sâu a.
Đúng vậy Quang Toản hắn không phải muốn sử quan ghi như thế nào liền ghi như thế đâu. Nếu Quang Trung còn sống chắc còn có thể chứ hắn làm gì đã đủ uy tín đây.
- Ái khanh yên tâm, nếu có cơ hội ta sẽ nói lại một chút với sử quan xem sao. Ta thấy tốt nhất hay là khanh tự mình sửa sẽ hay hơn nhiều, biết đâu đây lại là một tấm gương biết sửa chữa khuyết điểm mang lại lợi ích cho xã tắc cũng nên.
Châu vân trai chưa biết ý cụ thể Quang Toản ra sao nhưng đã nghe ra trong này có chút huyền cơ, lấy làm chờ mong.
- Mong Hoàng Thượng chỉ cho tội thần con đường sáng để sữa chữa lỗi lầm.
Quang Toản nghe đến đây liền biết mồi câu đã bị cắn nha. Còn chờ gì nữa mà không thu dây đây.
- Ái khanh bị hại thật khổ, tấu chương viết chẳng rõ ràng làm hại cả trẫm lẫn ái khanh. Chuyện này nếu được chỉnh đốn lại rõ ràng thì đã không làm người khác hiểu nhầm như vậy đấy.
Lão nghe đến đây còn không hiểu ý nữa sao, “đây là đang đẩy lão vào cuộc đối đầu với hầu hết quan lại từ kinh thành cho đến địa phương đấy, như vậy còn có đường sống sao? Hoàng Thượng đúng là đủ ác nha. Chỉ mới 12 tuổi thôi mà đã lợi hại như vậy rồi”. Lão len lén nhìn trộm Quang Toản.
Mấy hôm nay nằm trên giường bệnh nhưng không phải là lão không biết cách xử lý tấu chương của Quang Toản khiến người khác bức xúc như thế nào. Nhưng có cái cho lão lựa chọn sao. Đã không có đường khác cho lão chọn nữa rồi. Nghĩ đến đây lão đành cắn răng quyết định, thầm mong sao có thể được Hoàng Thượng che chở như đối với Phạm Công Thiệu vậy.
- Tội thần xin nghe theo Hoàng Thượng chỉ dạy.
Hắn nghe vậy trong bụng lấy làm mừng, thầm nghĩ “ bên ta đã tìm được tiên phong rồi đấy, các ngươi đến giờ còn chưa chịu chấp nhận sửa lối làm việc của mình hay sao?”
- Trẫm nghĩ ái khanh nên xem xét lại các tấu chương sau đó phân loại ra, sẽ cần viết cái gì ở từng loại. Mỗi loại nếu có riêng từng biểu mẫu lại càng tốt!
Nghe đến đây ánh mắt của lão Trai như lóe lên tinh quang, trong đầu nhanh chóng hình dung. Đây đúng là một diệu kế nha, thật hay, thật hay..
Hắn cũng chỉ nói đến chừng đó, còn chuyện làm như thế nào đấy là chuyện của đám thủ hạ, nếu chuyện gì hắn cũng gánh cũng giải thích rõ sẽ hạn chế khả năng sáng tạo chủ động của những người xung quanh. Kiểu như Lưu Bị có Gia Cát Lượng chưa chắc đã là chuyện tốt vậy.
Hắn tuy là nói để bắt tội lão nhưng thật ra hơn ai hết hắn muốn lão thành công. Hắn đương nhiên sẽ chẳng để mặc lão rồi. Có Phạm Công Thiệu là một tấm gương, mong sao lão nhìn vào đó buông tay mà làm, đừng để hắn phải thất vọng. Trước khi lão ra về hắn đưa hết đám tấu chương còn sót lại để lão dựa vào đó mà nghiên cứu. Nếu lão quản tốt việc này thì chuyện được ghi công trạng vào sử sách là đương nhiên rồi, lúc đó ai còn nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt kia nữa.
Vừa “tiễn” xong vị Trai Ngự Sử đài liền thấy bộ mặt hớt hải của lão Phúc chạy vào hắn biết có chuyện rồi.
- Có chuyện gì ông cứ từ từ nói không cần gấp gáp.
- Hoàng Thượng! Hoàng Thượng biết có chuyện sao.?
Hắn nghe vậy liền bĩm môi như muốn nói. Chuyện này ai mà không biết. Cứ thấy cái bản mặt của lão là biết lại có chuyện gì rồi.
- Bẩm Hoàng Thượng có ba vị tướng quân là Võ Đình Tú, Vũ Văn Dũng và Lý Văn Bưu xin gặp.
- Lý Văn Bưu tướng quân về đến kinh thành rồi sao?- hắn hỏi vậy để xác nhận mà thôi, chứ chẳng thiết ai trả lời.
- Nhanh mời ba vị tướng quân vào gặp mặt.
0o0o0o0oo0o0
- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Ba chú đứng lên thôi không cần giữ lễ như vậy. ở đây không có người ngoài.
- Tạ ơn hoàng thượng.- cả ba nghe hắn nói vậy liền tạ ơn.
- Người đâu mau mang ghế lên cho mấy chú, dâng trà..( sẵn tiện có mấy con cá chép vừa tiễn ông táo đấy, đem ra chiên xù luôn đi, ba ông về đây rồi không cần tiễn nữa..)
Hắn nhìn cả ba người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Văn Bưu, con người này cao chỉ khoảng hơn mét sáu, nhưng bù lại thân hình rắn chắc, khuôn mặt có chút điển trai. Nhất là trên miệng luôn có một nụ cười, chẳng trách xuất thân từ dân buôn ngựa có khác.
- Tên dân chợ búa kia! Bệ Hạ đang nhìn lão đó.
Vũ Văn Dũng cất tiếng nói thô lỗ của mình lên.
- Thần Lý Văn Bưu ra mắt Bệ Hạ!
- Ta đúng trông chờ chú Bưu đã lâu. Đi đường dài chắc rất vất vả.?
- Tạ ơn Bệ Hạ quan tâm, ưu ái!
Hắn thật quá nóng lòng muốn hỏi chuyện với Lý Văn Bưu về việc nuôi ngựa ở Tam Điệp Ba Vì rồi.
- Chú Bưu chắc đã nghe qua tin việc đóng quân ở Tam Điệp Ba Vì chỗ chú Hưng ( lê văn Hưng, binh bộ thượng thư) rồi. Không biết chú Bưu thấy chuyện này ra sao - hắn ra dáng hỏi
- Bệ Hạ sáng suốt, đây đúng là chuyện nên làm, thần nguyện xin gánh vác việc này. Chỉ là việc kinh phí chắc phải nhờ bệ hạ chiếu cố.
Lão được làm công việc thích hợp của mình đương nhiên rất vui mừng rồi, chỉ là trên đời này có việc gì dễ, tiền bạc để phát triển đàn ngựa đâu có ít.
- Chú Bưu yên tâm, lần này tạm thời cấp cho chú hai mươi vạn lượng để làm vốn ban đầu, nếu còn thiếu cứ việc báo về. Đảm bảo không để công việc gián đoạn là được. Tương lai trăm năm của cả giang sơn này đặt nặng vào chú.
- Tạ ơn Hoàng Thượng tin tưởng thần sẽ cố gắng hết sức.
Để có thuận lợi như buổi nói chuyện hôm nay hắn đã gưởi không ít thư từ để thu phục nhân tâm trước đó. Đương nhiên hắn đã không phí sức khi nhận được sự đáp trả chân thành từ phía lão.
Vũ Văn Dũng, và Võ Đình Tú hôm nay đến đây chủ yếu để xem khi nào thì được xuất quân. Lệnh động binh đã được gưởi đi từ trước, tin chắc chỉ khoảng chục ngày nữa toàn bộ hai vạn tinh binh bắc hà sẽ có mặt tại Phú Xuân nhưng Quang Toản vẫn im hơi lặng tiếng khiến hai lão suốt ruột gần chết. Hôm nay vào đây thấy Lý Văn Bưu được thỏa mãn nhận nhiệm vụ càng làm hai lão trông chờ.