[Việt Nam] Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới

Chương 13 : Võ Văn Dũng ở bẩn kinh người




Như biết được suy nghĩ của hai tướng Dũng ,Tú, hắn điềm tĩnh nói:

- Hai chú thấy ba vạn quân để ở bắc hà có thể đơn độc chính diện chống lại quân Thanh chăng..?

Cả hai chẳng cần suy nghĩ liền đưa ra câu trả lời nhanh nhất.

- Không thể chống.

Đúng vậy, kể cả thời Quang Trung còn sống cũng không dám ngay từ đầu chống chọi trực tiếp với thế tấn công của quân Thanh. Phải rút về Tam Điệp, Ba Vì tụ tập phòng thủ, chờ lúc địch lơ là phòng bị nhất mà chớp nhoáng phản công tung ra đòn chí mạng. Ấy là bài học đã có, không thể không theo gương ấy lấy đó rút kinh nghiệm.

Chậm rãi cho hai lão tự trầm tư chốc lát, hắn tung ra “ quả Pháo” thứ hai.

- Hai chú nghĩ xem, để chống chọi với bọn thổ phỉ và đám giặc Ai Lao chúng ta cần dùng đến ba vạn quân sao?

- Không cần nhiều như vậy. Để phòng thủ chỉ cần hai ngàn người liền đủ rồi.

Đương nhiên không cần nhiều như vậy rồi, quân Ai Lao thật xa mới bằng được với quân Tây Sơn khi chiến đấu trên đất bằng huống chi khi quân ta đang ở thế thủ thành, dưới có hầm chông hào sâu, trên có đại pháo làm chỗ dựa. Bọn thổ phỉ lại càng không cần nhắc đến bởi vì cả hai không cùng một đẳng cấp, tùy tiện dùng vài trăm quân địa phương liền có thể đối chọi được với chúng mà không rơi vào thế yếu.

Hai vị đại tướng đương triều trả lời xong liền im bặt rơi vào trầm tư kéo dài. Quang Toản thấy vậy cũng chỉ ngồi im cười cười, để hai lão tự có thời gian cân nhắc thiệt hơn.

Càng lâm vào suy nghĩ, hai vị đại tướng càng không tự chủ động mà liêm tục gật gù. Võ Đình Tú còn đư tay lên vuốt vuốt cằm nơi tồn tại chỉ vài cọn lông ngắn cũn thảm thương. Cả hai cùng có chung suy nghĩ “Hoàng Thượng tuổi tuy nhỏ nhưng chỉ cần nói hai câu liền làm người khác khai mở được vô số vấn đề.

Đúng vây, nếu không thủ được thì thủ làm gì, còn nếu chỉ cần hai ngàn người đóng nơi hiểm yếu liền thủ vững Bắc Hà vậy cần gì đóng quân ba vạn.

- Hay, thật hay. Thật không hổ dòng dõi tiên hoàng.

Võ Văn Dũng dùng chất giọng oang oang của lão cắt đứt không gian trầm tư.

Quang Toản nghe hắn khen như vậy thầm xì trong bụng một tiếng dài nghĩ. “ý tưởng của ta hay hay không có liên quan mắm gì đến tên kia, hắn đi gặp cha hắn rồi. Và anh xin trịnh trọng tuyên bố lại một lần nữa, anh là con cháu dòng dõi Lạc Long Quân!”

- Hoàng Thượng nói quả không sai! Xem ra việc đóng ba vạn người ở Bắc Hà là điều không cần thiết nữa rồi.

Võ Đình Tú cũng nói ra cách nhìn của mình với điệu dáng tao nhã hơn Võ Văn Dũng một chút. Khai báo việc chấm dứt kỳ nghỉ dài hạn của hai vạn quân Bắc Hà để lao vào một cuộc chiến mới.

- Khi ta ( chúng ta) có thêm hai vạn quân này trong tay, cộng với hai vạn quân của tướng Diệu. Rút ra thêm ở Quy Nhơn, Quảng Nam, Phú Yên được tầm một vạn nữa. Nếu đặt dưới sự chỉ đạo của hai chú còn sợ gì không diệt nổi giặc Ánh.

Hắn đây là ý hai vạn quân này khi rút về liền giao cho hai lão cả đấy thôi. Không hai lão chỉ có nước làm tướng không quân nhé!

- Hoàng Thượng, rút đi hai vạn quân ở bắc Hà chắc chắn sẽ phải lần nữa xếp lại quân phòng bị.

- Đúng vậy!.. cháu cũng đắn đo qua việc này.

- Không biết Hoàng Thượng định làm sao, thần thật muốn nghe.

Mấy lão đây là đang thử tài hắn đây. Quang Toản chưa kịp trả lời, lúc chợt thấy lão Phúc đã đi vào. Cứ những lúc gay cấn thế này lão xuất hiện y như rằng sẽ có chuyện, lần này cũng vậy đây là chủ ý của Quang Toản đấy.

- Hoàng Thượng, binh bộ thượng thư Lê Văn Hưng xin gặp.

- Đến thật đúng lúc, khi bàn chuyện điều binh như thế này liền không thể không cần chú Hưng rồi. chúng ta đây là đang qua mặt thượng thư đại nhân đấy. Người đâu, mau mang thêm ghế lên, dâng trà (ờ có nải chuối xanh chỗ bàn thờ ông địa đấy, cũng mang lên luôn đi)

- Thần Lê Văn Hưng xin ra mắt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Chú Hưng ngồi xuống đi, chúng ta cùng bàn việc, đay toàn người trong nhà cả.

Hắn xum xe mời mọc chẳng khác nào hiện tượng bác nông dân đón khách từ thành phố về chơi, rất nhiệt tình và đầy thành ý.

- Lão già, chẳng phải nghe lão đang ăn cơm tù sao?! Thấy cũng không tệ chứ, bộ nhà thiếu cơm ăn hay sao.

Võ Văn Dũng sang sảng hất cằm chọc quê Lê Văn Hưng rồi sang sảng cười đầy ý vị thâm nho.

- Sao lại có tên ăn mày hôi hám nào ở đây xin cơm thế, nói cho mà biết nhé, cơm tù cũng bị ta xí phần rồi, muốn ăn liền ra đầu ngõ kia ngồi nhé.

Lê Văn Hưng giả bộ làm mặt giật mình nói lớn. Mà nói đến đây mọi người mới chú ý. Đúng thật, cả người Võ Văn Dũng toàn bụi bặm, tóc tai cũng bù xù, lão mấy ngày liên tục đi đường, ngựa không dừng vó, về đến kinh liền té ngay vào cũng đã kịp sửa soạn gì đâu. Nhìn sơ qua chẳng khác gì tên ăn mày, chỉ thiếu mỗi cây gậy nữa thôi.

Quang Toản và Võ Đình Tú quay sang chỗ khác bịt mũi ra dáng ta thật không quen biết gì tên này, phụ họa sắc nét cho hành động tự tự ngửi ngửi vào nách mình một cách thiếu tự tin của Võ Văn Dũng ( ọe ọe.. toàn mùi hành củ)

Quần thần được một phen cười to xóa dịu bầu không khí công việc trong phòng.

- Chú Hưng đến thật đúng lúc. Ta lại tiếp tục bàn chuyện đi.

Nhìn sang hai lão Dũng, Tú hắn mở miệng an ủi.

- Cháu vừa dặn người chuẩn bị nước tắm cho hai chú rồi. hahaha

Quang Toản làm sao cũng không kìm được suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Hiệu ứng “ bò nghe chuyện cười” làm Hắn bật cười sang sảng thêm một lúc.

Một chặp bàn luận rôm rả của một tên trẻ người nhưng già đầu cộng với ba kẻ già mà không kính, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định cuối cùng. Một vạn quân còn lại tại Bắc Hà sẽ chia ra đóng quân ở bốn nơi, bốn vị trí hiểm yếu. Thành Nghệ An, Thành Thăng Long, ải lạng Sơn, và Tam Điệp Ba Vì. Chia đều mỗi nơi hai ngàn quân đồn trú, riêng tại Tam Điệp, Ba Vì bốn ngàn quân sẽ đồn trú tại đây.

Tại thành Thăng Long sẽ do Ngô Văn Sở cầm quân đồn trú, còn ở Nghệ An, Bàn cãi một hồi Võ Đình Tú liền nhắc đến Nguyễn Quang Thùy, Quang Thùy là ai chứ? Anh ruột của Quang Toản đấy, trầm tư một lúc, hắn quyết định giao phó hai ngàn quân ở Nghệ An cho ông anh chưa gặp mặt nhưng khá nổi tiếng trong sử sách này. Thầm nhủ, tối nay phải viết một bức thư”nịnh nọt” người anh này mới được, hâm nóng thêm tình anh em là điều rất nên làm.

Đến khi bàn về tìm người dẫn quân đồn trú tại Lạng Sơn. Đây là quan ải hiểm yếu, bị giặc phỉ quấy nhiễu thường xuyên. Bởi vậy phải tìm người có năng lực tổ chức. Cuối cùng Võ Văn Dũng đề cử Đặng Văn Long.

Nhắc đến Đặng Văn Long hắn liền nhớ ngay đến lúc Quang Trung chia quân làm năm hướng tiến đánh quân Thanh. Trong đó có vị đô đốc Long dẫn đầu cánh quân kỵ binh đi đường vòng đánh đòn vu hồi tạo thế bất ngờ. Tạo nên một nhánh kỳ quân làm Quân Thanh lo sợ phải ‘tráng sĩ chặt tay’ nhằm cắt đuôi cánh quân này. Làm nên chuyện tướng Thanh chặt đứt cầu phao khiến quân thanh chết đuối và bị bắt sống vô số.

Quả thật để người này ở đây có chút đại tài tiểu dụng rồi, tạm thời không tìm ra người thích hợp hơn, đành phải ủy khuất vị Đô Đốc Long truyền kỳ này vậy.

Đương nhiên khi bàn về bốn ngàn quân ở Ba Vì Tam Điệp hắn phải là người lên tiếng. Ba vị trí kia các ông chia nhau rồi, phần này phải để cho ta chứ, với lại đây liên quan đến kế sách chiến lược lâu dài hắn nhất quyết phải nắm chắc trong tay đấy. Khi Quang Toản nói ra cái tên Lý Văn Bưu ngoài Lê Văn Hưng ra hai lão Dũng, Tú đều tỏ ra khá bất ngờ. Nên nhớ Lý Văn Bưu là người cùng tề danh với ba lão đấy!

- Hoàng Thượng, không biết sao ngài lại coi trọng cánh quân đóng ở đây như vậy.

- Câu hỏi rất hay! Nhưng nếu giải thích lại rất dài làm tốn thời gian, bởi vậy chúng ta không cần chú ý đến nó nữa. chúng ta nhanh đi dùng bữa đã, ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong.

- À a a!...

Ba lão già nghe đến đây chợt há hốc mồm đứng như trời trồng nhìn theo bóng lưng hắn biến mất sau hành lang, không kịp nói nửa lời. Thật sự cách trả lời quá đặc sắc rồi.

Mất một hồi tiệc tùng bia bọt cuối cùng không thiếu “phong bì” mới tiễn được hai vị đại Tướng này ra đi vui vẻ. Quang Toản đúng là mệt nhoài rồi, thật không thể xem thường trí tuệ người xưa! Hắn đánh một giấc ngon lành đến hôm sau mới dậy, việc viết thư tâm tình gắn kết quan hệ anh em bị hắn quên lãng một bên. Phải đến cả tuần sau mới nhớ đến.

0o0

Hôm nay là ngày 15 tháng 12 Cảnh Thịnh Năm Thứ hai.

Triều chế quy định mỗi tháng có hai buổi lên triều lớn vào các ngày mùng 1 và 15 trong tháng, có thêm bốn buổi triều hội vào các ngày 5 ngày 10, 20 và hai lăm. (giống chợ phiên quá).

Hôm nay là lần triều lớn thứ hai của tháng này, bá quan tụ tập đông đủ không chỉ đứng đủ bốn hàng trong điện Cần Kiệm Liêm Chính mà còn xếp thêm mười hàng đứng cả ngoài sân.

Không thiếu một phen lễ nghi đầy tính nhàm chán quần thần và Hoàng đế bắt đầu công việc.

- Các vị ái khanh hôm nay có việc gì muồn tấu.

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có việc muốn tấu.

Một vị đại thần ra khỏi hàng cao giọng hô.

- Nói đi, có việc gì.?

Quang Toản vừa nói vừa lấy tay xoa xoa lỗ tai. Âm thanh của người này phát ra rất lớn, nếu bịt kín cái gian điện này lại quả đúng là oang oang không chịu nổi rồi.

- Khởi bẩm bệ hạ, các phủ Đại Lộc, Điện Bàn, Duy Xuyên, Quế Sơn, Hiếu Đức bị lụt thỉnh miễn thuế nhị đẳng điền, đệ tam điền…….

Nhị đẳng điền, đệ tam điền là sao, Quang Toản có chút không thích được với mấy từ lạ này. Tên các phủ này ở đâu hắn cũng không rõ ràng đấy. không biết là chuyện gì nhưng nếu miễn thuế cũng là việc tốt.

Nghĩ đến đây Quang Toản học đùa theo kiểu hoàng đế trong phim ở kiếp trước vẫy vẫy tay nói.

- Cho miễn.

Vừa nói xong liền tự cảm thấy hối hận. Thấy mình làm việc thật quá lỗ mãn rồi.

- Hoàng Thượng Nhân từ, tạ Hoàng Thượng long ân.

Tay này xá dài tạ ơn xong khóe miệng lộ ra vẻ cười đắc ý. Một số đại thần khác phía dưới trên khóe miệng khé nhúc nhích, nhìn là biết đang đắc ý, vui vẻ cười nhạo hắn non dạ.

Quang Toản có chút thấy ngao ngán, ở thời đại này có quá nhiều từ chuyên dụng khó hiểu đấy, chưa biết mình bị lợi dụng cái gì nhưng đúng là hôm nay vừa lên triều liền ăn phải một vố rồi. Càng nghĩ nghĩ hắn càng cảm thấy nóng tức nóng hết mặt.

Lần trước mới hạ nhục đám quan này, lần này liền bị phản đòn nhanh chóng nha.

Cố kìm nén lấy lại chút bình tĩnh hắn nhẹ nhàng nói:

- Còn có chuyện gì nữa không?

- Thần có chuyện muốn tấu?

Một người nữa bước ra cao giọng nói.

- Chuẩn tấu.

- Xưa nay các bậc minh quân …… chăm lo việc triều chính… phê duyệt tấu chương…

Vị đại thần này làm một lèo khá dài. Hắn nghe một hồi cuối cùng tổng kết ra một câu chính là nói hắn quá làm biếng, một đống tấu chương mà cả mấy tháng nay chưa giải quyết phê duyệt được cái nào. Tóm lại đang ra vẻ dạy khôn hắn đấy.

Thầm nhủ trong lòng “Chuyện này không phải là hắn làm biếng đâu đấy, đọc tấu chương như đọc truyện convert chưa edit ấy. hiểu thế éo nào mà giải quyết.”

Nhắc đến vấn đề này khác nào vừ nhắc đến vết thẹo vừa rồi, hắn lại càng gia tăng bực bội đến cổ họng rồi. không thể nhịn thêm được nửa.

- Người đâu, nhanh mang đống tấu chương lên đây.

Chỉ trong chốc lát có năm tên tiểu thái giám bệ khệ bưng lên một đống tấu chương chất cao hơn chiều cao thực tế của hắn. đám triều thần bên dưới trơ mắt chưa biết vị hoàng đế này định làm gì chỉ thấy hắn chỉ vào một tên thái giám bên cạnh nói:

- Bắt đầu đọc cái đầu tiên.

Giọng tên thái giám xướng vang nội dung bản tấu.

-.......

Đọc một hồi lê thê cuối cùng hắn cũng nghe ra đây là đang xin tiền để làm đường.

- Chuẩn tấu, cấp cho hắn 100 đồng kếu hắn nhanh chóng hoàn thành con đường mà hắn muốn làm trước tháng sau nếu không coi chừng cái đầu.

Quang Toản nói to với giọng dứt khoát tràn đầy sát khí.

- Hoàng Thượng chuyện này không ổn.

Một tên đứng trong đám cuối cùng lao ra can ngăn một cách xúc tích không thể hơn được nữa.

- Có gì không ổn. ý ngươi nói là trẫm hồ đồ sao?

- Đúng vậy.

Tay này ra dáng quyết liệt lên tiếng. Trông sinh động đúng như chuyện đại thần liều chết cán dán để tỏ lòng trung quân ái quốc trong truyền thuyết.

- Oh ooh.

Quang Toản nghe vậy cứng người. chỉ một tên quan tép riu thôi mà đã như vậy rồi. thật quá khinh nhi đồng là hắn rồi. phải chờ lúc lâu hắn mới kìm nén sự bực tức bằng một tiếng ồ dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.