[Việt Nam] Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới

Chương 11 : Lựu đạn




Trong hoàng cung Phú Xuân

- Lão phúc,.. ông biết vũ khí do ai phụ trách”

- Bình thường do ti vũ khố quản lý ah”

- Vậy được, chúng ta đến ti vũ khố xem thử.”

Quang Toản muốn xem thử lúc này kĩ thuật đúc súng làm vũ khí của nhà Tây Sơn như thế nào đấy, với lại lần này hắn mang theo mấy mẫu thiết kế công cụ nhằm nâng cao năng suất cho thợ mỏ đến. Ngoài ra còn muốn cho sản xuất lượng lớn lựu đạn hình trụ cầm tay, tuy lúc này điều kiện không đủ để chế tạo những thứ như súng trường nòng xoáy hay pháo nạp hậu nhưng lựu đạn trụ lại có thể chế tạo được. đương nhiên là phải có sự giúp sức từ hắn thì mới xong.

- Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Đám công tượng của vũ khố ti thật quá bất ngờ, nghe tin Hoàng Thượng đến liền đến luôn, họ chẳng kịp chuẩn bị cái gì đón tiếp.

Phan Thuận là lệnh sử chủ quản việc của Vũ Khố ti liền dẫn đầu đoàn người ra đón, quỳ sau hắn còn khoảng mấy chục người.

- Mau bình thân”

- Tạ ơn Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Quang Toản cười nhếch nhác, chẳng biết vạn tuế ở đâu nhưng nếu không có gì thay đổi khảng tầm chưa tới chục năm Quang Toản liền bi bêu đầu ngoài chợ đấy.

Cũng không suy nghĩ lan man nhiều Quang Toản liền nhìn người dẫn đầu trong đám, trông lão khá đứng tuổi đoán chừng tầm 50 rồi, Hắn hỏi:

-khanh là”

- Thần Phan Thuận , lệnh sử Vũ Khố ti xin ra mắt Hoàng Thượng”

- ái khanh không cần đa lễ”

Hắn khua tay nói với lão. Sau đó nhìn lướt qua đám người phía sau rồi hỏi luôn vào vấn đề.

- các khanh nơi này tạo những vũ khí gì.”

- dạ bẩm, vũ khí có đao, kiếm ,giáo, mác , thương, cung, tên, kích, hỏa pháo, và hỏa thương. Ngoài ra còn có chế tạo các loại như xe, trục,..V v”

Nghe kể đến hỏa thương Quang Toản ánh mắt liền sáng lên, súng trường thời kì này người ta vẫn gọi là hỏa thương, hắn nghĩ ‘không lẽ thời này nhà tây sơn đã tạo được súng trường’

- ông nói có thể tạo được súng trường”

Quang Toản hỏi lại

- Dạ bẩm, đúng như vậy ah.”

- Nhanh mang ra để trẫm xem thử.

Đến khi mấy khẩu súng trường được mang ra đến, nụ cười trên miệng Quang Toản liền vụt tắt chẳng còn một mống, cái này đem vào viện bảo tàng chiến tranh cổ đại thì được. Đây là loại giống súng kíp từ hồi thế kỷ 16 của châu âu đấy,giờ là cuối thế kỉ 18 rồi, đã vậy đến người thợ làm ra cái này cũng không dám bắn thử vì sợ tạc đạn.

Xem xong Quang Toản cũng chẳng thiết hỏi lại về loại hỏa thương này nữa mà chuyển qua đề tài khác.

- Ở đây có bao nhiêu thợ?.”

- Khải bẩm Hoàng Thượng có cả thẩy 95 thợ”

Đúng là quá ít đi, theo hắn ít nhất cũng phải cỡ 500 người cơ đấy, không ngờ rằng một ti của Công Bộ lại thưa thưa vài người như vậy.

- Trước giờ đều ít người như vậy sao”

- Dạ không! Trước dây lúc mới đầu có đến 2000 thợ tất cả, nhưng sau này lượng công việc ít đi, các thợ xin về quê, nên chỉ còn nhường này”

Ạc từ 2000 xuống còn 95 chỉ vì lý do này thôi sao.

- Không phải là ông đối xử không tốt khiến họ bỏ đi đấy chứ.” Quang Toản nói to.

- Thần không dám! Thần chỉ mới nhận chức một năm nay. Lúc nhận chức liền chỉ còn chưa tới trăm người.”

- Ta tạm thời tha cho ông vậy, nếu để ta biết được ông đối xử tệ bạc với thợ thì không được đâu”

Quang Toản tỏ ý hăm dọa, sau đó cho lão kêu thêm mấy người thợ giỏi đến bắt đầu ngồi giải thích cặn kẽ cách chế tạo xe goong, đường ray, cuốc chim, và nhất là lựu đạn.

Hắn biết với sức nổ của thuốc nổ đen liền khó tạo được lựu đạn, nhưng ai biểu hắn là tiến sĩ về kĩ thuật quân sự cơ chứ, việc tạo ra thuốc nổ mới đủ khả năng ứng dụng cho lựu đạn là điều hắn hắn hoàn toàn dư sức làm, với lại các chất phụ gia này ở đại Việt cũng không khó làm, nên phần khó khăn nhất liền có thể hoàn thành, chỉ là nguyên liệu để chế ngòi khích nổ khá khó kiếm một tí nhưng không phải là không thể thay thế được.

- Mọi người nắm được cả rồi chứ?

- Dạ bẩm Hoàng Thượng xin thứ cho con được nói thẳng, các vấn đề khác liền không có gì, chỉ e phần ngòi nổ mọi người nhất thời chưa nắm vững, cũng là do chuyện này chúng con chưa làm bao giờ.

Một người trong đám thợ thành thật trình bày. Quả rất đúng, chỉ nói lý thuyết suông không có kiểm chứng liền rất khó nắm bắt được cách làm. Hắn cũng không yêu cầu lần đầu tiên liền được, tuy rằng không khó nhưng cũng nên để thợ tiếp thu dần sẽ hay hơn, tránh những sai sót không cần thiết.

Chuyện này phải cần tỉ mỉ cẩn thận đấy, nhất là đối với người thợ phải cần cực kì am hiểu. Nếu khồn chẳng may sau này trong quá trình sử dụng lựu đạn. Có vài quả bị hỏng hóc kíp nổ lại gay.

- Cũng không cần phải nhanh chóng làm, với lại số lượng mà Trẫm cần không hề ít. Các khanh tranh thủ thử nghiệm trước, có gì không hiểu liền theo Phan Thuận đến gặp ta.

- Chúng con tạ ơn Thánh thượng dạy bảo, nguyện hết sức làm việc cho thánh thượng đến chết không từ.

Đám thợ nghe vậy liền đáp lễ, cũng chỉ mấy câu cho có thôi. Quân Chúa Nguyễn đánh vào đến nơi liền cúp đuôi chạy hết ấy mà, nhưng mà nghe cũng thấy khoai khoái, ngoài mặt tỏ ra khá bình thảm vây thôi thật ra trong lòng hắn thích chết luôn ý..hehe.

- Được rồi! giờ trẫm nói kĩ lại thêm lầm nữa… lão .. lão .. lão nữa nhanh chaỵ đi lấy hỏa dược, cát trắng….. ta cùng làm thử một lần.

Hắn cũng rảnh rang, với lại lâu lâu nghe đám thợ xung quanh khen tấm tắc không tiếc lời, nghe mà khoái hết người. bởi vậy liền ngồi lại tiếp tục giảng giảng nói nói …. Sém tí quên luôn cả giờ về ăn cơm

- Loại lựu đạn này mỗi ngày các khanh có thể làm ra được mấy trăm quả.”

Sau khi giải thích thêm lần nữa về kíp nổ một cách cặn kẽ cho đám thợ thủ công, Hồ Độc Lập quay sang hỏi.

Lão Thuận nghe vậy vội chạy sang hội ý với đám thợ sau đó mặt mày xám xịt đến trước mặt Hồ Độc Lập trả lời:

- Chúng thần bất tài, mỗi ngày chỉ tạo tối đa được 20 quả.”

Hắn nghe vậy tựa hồ muốn tức xỉu luôn rồi. theo ý hắn ít nhất mỗi ngày 95 người này có thể làm ra được 500 quả đấy.

- Việc rèn thân lựu đạn hình trụ khá tốn thời gian.”

Lão Thuận gắng gượng bày tỏ khó khăn.

Bây giờ hắn mới nhớ ra, theo ý hắn, vỏ lựu đạn chính là đúc ra đấy. Nhưng hắn quên mất lúc này ở đại nam chưa ứng dụng than đá vào làm nóng chảy kim loại, chỉ sử dụng than củi nên tạo ra nhiệt lượng khá thấp chỉ có thể dùng để rèn sắt.

Đúng là than đá vô cùng quan trọng nha, hắn định nói cho bọn họ dùng than đá nhưng lại thôi, nói chỉ tổ thêm rối cho bọn họ, than đá còn chưa được khai thác đâu đấy, lỡ có khai thác rồi cũng ở tận ngoài Quảng Ninh lận. coi như để họ tập luyện tay nghề và kinh nghiệm trước vậy.

“ Khanh cho người đi tập hợp những thợ cũ về, nói với họ mỗi quả lựu đạn tạo ra ngoài tiền lương tháng trẫm sẽ trả thêm cho 30 đồng, riêng khanh và hai vị chủ sự được 10 đồng cho mỗi quả do thợ làm ra. Cuốc chim mỗi cái được 10 đồng khanh được 5 đồng. xe gòng 5000 đồng một chiếc khanh được 1000 đồng. đây gọi là tiền độc quyền mà trẫm trả cho khanh.”

“ Tạ hoàng thượng ân điển” lão Thuận nghe vậy quá đỗi vui mừng rồi, không ngờ Hoàng Thượng lại hào phóng như vậy. Mặc dù thấy có gì đó không ổn nhưng không ổn như thế nào lão cũng chẳng hơi tâm đâu nghi nhiều, dù sao mình cũng là người được hưởng nhiều nhất

Khi không Hoàng Thượng lại đem đến cho món lời to như vậy làm lão mừng húm, chỉ ước có thể nhanh chóng gom hết đám thợ đang rải rác ở các nơi lại lại, lúc đó lão tha hồ mà hốt tiền.

Quang Toản nghĩ cần phải làm như vậy mới có thể khích lệ đám thợ thầy này lao động hăng hái được, với lại lương bổng của họ cũng quá ít đi, bảo sao nhiều người nối nhau bỏ đi.

“ Nói với họ kể từ tháng này mỗi thợ thầy làm việc ở đây đều được tăng lương thêm 2000 đồng mỗi tháng”

“…..”

Kinh thành phú xuân, trong một quán trọ gần đường tấp nập người qua lại

Trong nhà khách quán trọ từng đám người tụm năm tụm ba nói chuyện rôm rả, cảnh tượng này ở kinh thành mấy ngày gần đây không hề hiếm thấy, dân cả thành ai mà không biết đây là đám sĩ tử về kinh dự thi, lúc trước cũng không đông như vậy, nghe nói lần này triều định đặc cách cho đám đỗ thi hương cũng được tham gia thi đình, với lại có cả thi võ trạng nguyên, bởi vậy mấy ngày nay dòng người đổ về kinh thành càng nhiều.

Thông cáo chỉ vừa ra được 3-4 ngày thôi mà đã đông như vậy, chắc chắn mấy ngày đến còn đông hơn. Lúc này trên đường khá đông người qua lại. đa số là sỹ tử, trẻ có, già có, thư sinh có, lực lưỡng lưng hùm vai gấu cũng có. Khá đủ loại

- tiểu đệ là Hoàng Phúc người thanh hóa”

- Ta tên Nhật Anh người Hà Nam”

- Ta tên Lý Hải người Quản Nam”

- Còn ta là Trương Huy ở Thái Nguyên”

- mời ngồi”

- mời ngồi”

- mời ngồi”

- mời”

Người nhỏ tuổi nhất Hoàng phúc lên tiếng

- các vị huynh đài tiểu đệ chúc các huynh một ly. Nào cạn”

- cạn”

- cạn”

- cạn”

Ông cha ta có câu nói cấm sai bao giờ, “rượu vào lời ra” chỉ được vài chén các vị sĩ tử này liền bắt đầu lộ ra bộ mặt thật lắm chuyện của mình.

……..

- kì thi lần này có quá nhiều điều lạ quá, ta chưa từng nghe bao giờ.”

- đúng vậy, lần đầu ta thấy có chuyện cho những người không qua thi hội lại được thi đình đấy.”

- Ta nghe nói Hoàng Thượng lần này dời ngày thi đình lại là để tưởng nhớ ngày đại phá quân thanh của tiên hoàng đấy”

- Huynh nghe được từ đâu”

- một người đồng hương của ta đang làm quan trong triều nói như vậy”

- chúc mừng huynh, có chỗ dựa như vậy, kì này kiểu gì mà không đỗ”

- đợt này đề thi là do chính Hoàng Thượng ra đấy”

- Hoàng Thượng nghe nói chỉ mới 12t thôi mà, sao có thể ra đề chứ”

- vậy là huynh không biết rồi, nghe nói Hoàng Thượng được cả thần tiên hiện thân dạy dỗ đấy.”

- có chuyện này sao”

- chính người đồng hương của ta nói mà”

- đúng vậy chuyện này ta cũng nghe qua”

- chuyện này ta cũng nghe đấy, nghe nói vị thần tiên này dạy cho Hoàng Thượng cách làm cho sắt tự nổi trên nước đấy”

Ban đầu chỉ 4 người bàn luận sau đó cuộc nói chuyện ngày càng có nhiều kẻ tham gia, bàn luận không ngớt.

- Ta thấy lạ nhất vẫn là hoàng thượng lần này nói ngoài mười người đứng đầu sẽ chọn thêm 500 người nữa đấy, mọi người nói xem hoàng thượng cho nhiều người như vậy cùng một lúc làm quan sao?”

- ông anh ý kiến làm gì, chẳng phải như vậy chúng ta càng có nhều cơ hội đỗ đạt hơn sao. Đây là cơ hội ngàn năm đấy”

- xì, ngàn năm cái gì, thông cáo chẳng phải viết sang năm cũng có cơ hội hay sao”

“…..”

Tại một quán trọ khác ở kinh thành

- Huynh đệ tin vui cho đệ đây. Hoàng thượng đặc biệt ban ân cấp cho mỗi thi sinh đăng ký thi đình nhưng bị hoãn lại mỗi người 3000 đồng , lần này đệ khỏi lo không có tiền ở lại rồi”

- thật vậy sao, hoàng thượng quả là anh minh, huynh đệ không biết nhận tiền ở chỗ nào?”

- Huynh đài cứ mang theo dự thi đến bộ lễ là nhận được bạc”

- tạ ơn huynh đài chỉ giáo cho”

- không cần khách sáo làm gì”

Một nơi khác.

Trên đường đi vào kinh thàn , một quán nước nhỏ ven đường.

- Bà chủ! Cho ta ấm chè

- Khách quan có ngay đây!

Bà chủ niềm nở đón tiếp, mấy ngày nay khách đi qua đây không ngớt làm cho bà bán hàng khá chạy, kiếm được hơn so với ngày thường không ít. Chẳng trách mà cười suốt thôi.

- Vị huynh đài này có rảnh làm với ta vài ly, dù sao còn cách ngày thi đấu võ Trạng Nguyên còn dài mà, Từ đây đến kinh thành cũng chỉ hai ngày đường thôi.

Một người ăn mặc tuy không sang trọng nhưng lại khá gọn gàng đặc biệt nếu quan sát kĩ liền thấy cánh tay khá chắc chắn nếu phát kình lực sẽ không yếu chút nào, hắn ngồi ở bàn đối diện lên tiếng, tuy không tiếp xúc nhưng chỉ nghe hắn nói cũng biết đây là kẻ hào sảng, kinh nghiệm đi trên giang hồ không ít.

- Huynh đài thật có nhãn quang, nhìn qua liền biết ta muốn lên kinh thi võ, tiểu đệ là Đỗ Quốc xin ra mắt huynh đài, chẳng hay huynh đài là.

- Ta thấy đệ chân đi có kình lực nhưng lại như không có. Liền biết trên người chắc chắn có mang công phu, lại xuất hiện ở nơi đây vào lúc này liền không khó đoán ra. ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.