[Việt Nam] Người Việt Nam Tại Dị Giới

Chương 36 : Tự Do?




-“Một là cút, hai là chết!” Nguyễn Tuấn Long lạnh lùng vác thanh trọng kiếm lên vai.

-“Mà có chọn cái nào thì bọn mày cũng đừng mong còn mạng ra khỏi đây.” Lý Quân Sinh nhẹ nhàng nói vào tai tên mập người Quốc Hoa.

-“Ngươi...ngươi nói cái gì! Ngươi muốn làm gì!” Tên béo mập nhìn động tác của Nguyễn Tuấn Long và câu nói của Lý Quân Sinh liền có cảm giác bất an!

Lúc này Nguyễn Tuấn Long đã vung trọng kiếm lên kiếm khí ở trên thân kiếm còn rực rỡ hơn cả lúc trước.

-“Xoẹt...Rầm...”

Nguyễn Tuấn Long hai tay cầm kiếm, bổ mạnh về phía bên cạnh tửu điếm của Tràng Tiền lầu, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm khí màu vàng kim nhanh chóng tụ tập trên thân Hắc Tuyết trọng kiếm.

-“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, cả tửu điếm bị một kiếm này của Nguyễn Tuấn Long bổ thành hai nửa.

-“Uầy..Dâm Long, ngươi lấy hết hào quang của ta rồi. Ừm...con heo kia, nhớ kĩ tên ta...” Lý Quân Sinh hét lớn, ánh mắt Lý Quân Sinh thoáng hiện ra ánh sáng mầu bạc, đấu khí tụ lại ở nắm tay phải của hắn.

-“Rầm!” Quyền của Lý Quân Sinh đánh xuống mặt đất phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng kỳ lạ là phát ra tiếng nổ lớn như vậy, nhưng chỗ quyền của hắn đánh xuống lại không có bất kì tổn hại gì.

Lý Quân Sinh tủm tỉm cười, nguồn đấu khí vừa rồi trên quyền phải được hắn khống chế một cách tinh tế, sau đó mới truyền xuống nền đất.

-“Nhị hoàng tử à! Người có biết người đang làm gì không!? Trần Nguyên, đệ gan lắm, mới lên hoàng thành mà đã kết thân với tên hèn mọn này, còn đi phá làng phá xóm nữa.” Một giọng nói vô cùng thanh thoát nhưng chứa đầy giận dữ vang lên, thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, người đó không ai khác ngoài đại tỉ của Trần Nguyên, Trần Ngọc Nhi, lúc này cô đang một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía đám Trần Nguyên đang gây loạn, khuôn mặt ửng hồng khiến cho đám đàn ông phải mê mẩn, dĩ nhiên là cô vẫn chưa biết chuyện hắn mua người. Những lời nói này cộng thêm sự biểu đạt tình cảm rõ ràng có sức mê hoặc chết người, Lý Quân Sinh bên cạnh Trần Nguyên đã đi vào trạng thấy ngu ngơ, ngốc nghếch.

-“Dâm Long, cứu...cứu ta...” Lý Quân Sinh vừa mới hùng hùng hổ hổ xong, nhưng khi thấy Vũ Ngọc Hân xuất hiện liền hổ hóa mèo, run lẩy bẩy, lắp ba lắp bắp cầu cứu Nguyễn Tuấn Long.

-“Tự cứu lấy mình đi!” Nguyễn Tuấn Long cắm kiếm rồi nhắm mắt, tựa lưng vào nó, làm ra vẻ không quan tâm.

-“Này nhóc con, mau kí kết KHẾ ƯỚC với con nhỏ tộc Tiên gì đó của ngươi đi! Từ nay về sau cô ta sẽ thuộc về các ngươi, cho dù là thân thể cô ta hay trái tim cô ta!?” Giọng nói vô cùng giận dữ của Sói ca cũng cùng lúc vang lên, chứa đựng mùi thuốc súng nồng nặc.

Trần Nguyên lúc này đang lâm vò trạng thái ngẩn ngơ, hắn không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, bây giờ hắn chỉ hành động theo con tim của hắn, hắn đã đứng trước mặt cô gái tộc Tiên, ánh mắt chứa đầy tâm sự, không tự chủ được duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái đó, trên miệng cười một chút, nhưng trong nụ cười tràn đầy sự bất đắc dĩ và đau khổ.

-“Nơi này không cho phép người ngoài bước vào...” Một tên Đấu Sư có vẻ là vệ sĩ chắc mới tới nên chưa biết chuyện gì xảy ra đi tới ngăn cản Trần Nguyên.

-“Không cho phép cái đầu mẹ ngươi!” Trần Nguyên không nói không rằng đấm mạnh một quyền vào ngực tên Đấu Sư đang đi tới, nắm đấm của hắn giống như là đánh vào giấy, dễ dàng đục thủng giáp ngực của tên Đấu Sư. Lúc này Trần Nguyên đang trong tình trạng mất kiểm soát cho nên không hề nương tay. Trực tiếp kết liễu tính mạng tên Đấu Sư, tên xấu số này bị đục thủng ngực, trợn trừng mắt rồi từ từ gục ngã xuống.

-“Đệ...Đệ đang làm gì đó..đệ dám giết người!?” Trần Ngọc Nhi há hốc mồm nhìn Trần Nguyên, hiển nhiên cô không tin Trần Nguyên có thể ra tay giết người dễ dàng như vậy, nhất là tại Hoàng Thành Thăng Long luật pháp nghiêm minh và văn minh, cho dù là thi hành án tử hình thì cũng phải kéo ra ngoài thành rồi mới thi hành!

Trần Ngọc Nhi vừa mới nói xong thì một đám người to con vạm vỡ từ bốn phương tám hướng ùa đến, hiển nhiên là thấy động tĩnh lớn quá liền đến xem náo nhiệt.

-“Dám giết người ở Hoàng Thành, chắc chắn là tội phạm. Người đâu! Giết!” Tên cầm đầu vừa thấy cảnh tượng liền biến sắc.

-“Giết!” Đám người to con vạm vỡ rống lên trên người xuất hiện đủ loại màu sắc đấu khí, sau đó chen chúc nhau lao về phía Trần Nguyên.

Thập diện mai phục!?

-“Bạo Lôi.” Không biết từ lúc nào Tuấn Long đã xuất hiện ngay bên cạnh Trần Nguyên, một tay đánh vào gáy hắn, một tay điên cuồng vận chuyển đấu khí vào trong Hắc Tuyết trọng kiếm.

-“Dựa vào đám phế vật này có thể gây khó dễ cho ta sao?” Tuấn Long tuy đang trong tình thế bị hội đồng nhưng vẫn không loạn, còn lạnh lùng cười lớn, ánh mắt uy phong lẫm liệt.

Một chiêu này của Tuấn Long như muốn phá tan trời đất, đám binh lính lao đến gần đều bị chấn văng ra ngoài, trên đường văng đụng vào kẻ nào kẻ đó lập tức tan xương nát thịt , chết thảm vô cùng.

-“Quậy đủ rồi nhóc, quậy nữa bọn ta không giúp được ngươi đâu.” Tuấn Long thản nhiên xốc một bên nách Trần Nguyên đã bất tỉnh kéo đi.

-“Xem ra người anh em này của chúng ta gặp khúc mắt vô cùng lớn đây.” Quân Sinh cũng đã đi tới xốc bên nách còn lại của Trần Nguyên.

..............................................................................

-“Khặc khặc..ta đang ở đâu thế này?” Trời vừa mới tảng sáng, lúc này Trần Nguyên vừa mới tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình đau ghê gớm.

Sự việc đêm hôm qua Trần Nguyên chỉ nhớ mang máng hôm qua mình cùng với Nguyễn Tuấn Long và Lý Quân Sinh uống rượu rồi ngắm gái sự việc sau đó hắn đã không còn nhớ rõ nữa.

-“Chủ nhân…. ngài muốn uống nước phải không? Của ngài đây.” Bỗng nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai, nhưng giọng nói này lại hết sức quen thuộc, giọng nói này đã từng làm cho hắn phải đau khổ suốt một đời, không lẽ....

Một cô gái có gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt Trần Nguyên, mái tóc dài tới chấm lưng, đen tuyền và mượt mà, đôi mắt to tròn với con ngươi màu xanh biết nói, đôi tai hơi nhọn không giống người bình thường, làn da trắng ngần, mềm mại như bông tuyết có thể khiến vô số thiếu nữ phải ghen tỵ, ao ước. Một đại mỹ nhân cứ thế xuất hiện trước mặt Trần Nguyên.

-“Rầm! Em trai, em đâu rồi!” Một cú đạp vô cùng mạnh khiến cửa phòng của Trần Nguyên bị đánh bay, một giọng nói trong trẻo lạnh như băng từ bên ngoài truyền đến.

-“Á...” Trần Ngọc Nhi vừa bước vào liền la lên một tiếng rồi nhanh chân chạy ra ngoài. “Đệ thật là xấu xa!” Tiếng kêu yêu kiều của cô vọng lại.

-“Xấu xa...?” Trần Nguyên thắc mắc, ngó trái ngó phải, nhìn xuống dưới thì thấy một cây cột đang dựng đứng, cao, rất là cao.

-“Có thế thôi mà cũng...Á chị mau mau đi ra ngoài...” Trần Nguyên ngẩng đầu lên thì thấy cô nàng tộc Tiên đang đỏ mặt nhưng vẫn giữ im lặng, hắn liền bảo cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

...........................................................................

-“Con đến rồi...” Sau một màn nhạy cảm, chật vật lắm Trần Nguyên mới tới đại sảnh của nhà hắn.

-“.....” Đáp lại hắn là sự im lặng đến đáng sợ.

-“Nếu không có gì thì con..đi chơi đây...” Trần Nguyên đảo mắt xung quanh thấy cả cha mẹ và chị hắn đều nhìn hắn với ánh mắt dò xét, cứ như muốn lột trần hắn ra để xem hắn còn có bí mật gì dấu diếm hay không.

-“Con trai yêu dấu à...” Mẹ hắn là người phá tan bầu không khí im lặng, bà từ từ bước tới dùng tay nhéo lỗ tai hắn.

-“Hôm qua con có biết con đã phá nát một trong số mười tửu lầu lớn nhất của mẹ ở Hoàng Thành không hả!? Còn giết người nữa chứ! Nếu con muốn cô nàng tộc Tiên đó thì nói với mẹ, mẹ sẽ đưa cho con, sao con phải làm loạn lên như vậy!?” Vừa nói bà vừa xoắn lỗ tai của hắn.

-“Ấy...ấy...đau đau...” Trần Nguyên nhảy dựng lên vì đau, lần đầu tiên khi đến dị giới này hắn mới bị nhéo tai.

-“Á....” Trần Nguyên trực tiếp gào lên như con heo bị chọc tiết khi Trần Ngọc Nhi đi tới vận đấu khí nhéo vào vùng thịt mềm bên hông hắn.

-“....” Trần Chiến giả vời đưa ly trà lên nhấp một ngụm rồi cúi mặt vào cuốn sách, trực tiếp mặc kệ Trần Nguyên.

.............................................................................................

Hai tiếng sau.

-“Ây da....thốn quá vậy nè....” Trần Nguyên sau khi bị mẹ và chị tra khảo một hồi, đang nhanh chóng trở về phòng để tìm thuốc xoa bóp.

-“Hự!” Trần Nguyên gào lên một tiếng nữa rồi ngã lăn ra bất tỉnh, hai tay ôm lấy thằng đệ nằm lăn ra đất, miệng sùi bọt mép, trực tiếp bất tỉnh nhân sự vì đau đớn.

-“Đáng đời!” Giọng nói tức giận của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên, lạ là lần này giọng nói vô cùng thánh thót nhưng lại sặc mùi ghen tuông và tức giận, cứ như người con gái đang giận dỗi người yêu mình.

.................................................................................................

-“Chị gì đó à...tại sao chị lại phải nằm chung với em vậy!?” Trần Nguyên xấu hổ nhảy vọt từ trên giường xuống đất khi hắn thấy cô nàng tộc Tiên đang ôm hắn ngủ.

-“Tôi…. Tôi được chủ nhân mua về, hơn nữa tối qua đã ký khế ước máu, tôi…. bây giờ là người hầu của ngài…. cho nên tôi phải ở chung với ngài rồi.” Cô gái tộc Tiên nghe xong, giọng nói có chút buồn bã trả lời Trần Nguyên.

Huyết khế hay còn gọi là Khế Ước Máu, nó là một loại ma pháp cần dùng máu làm vật dẫn, sau đó tuyên thệ mới có thể hoàn thành, mà khi đã hoàn thành thì không thể phá bỏ, nô lệ phải mãi mãi trung thành với chủ nhân và đồng sinh cộng tử với chủ nhân, đương nhiên nếu chủ nhân tự giải trừ khế ước vậy thì nô lệ mới có thể khôi phục thân phận tự do.

-“Chị...chị tên gì vậy..!? Sao chị lại nằm chung giường với em...” Trần Nguyên dè dặt hỏi cô nàng tộc Tiên đang ngồi co ro một góc trên giường.

-“Chủ...chủ nhân...tôi tên là Bích Ngưng Tuyết... tôi không có sự lựa chọn, theo truyền thống của tộc Tiên, con gái tộc Tiên chúng tôi cả đời chỉ có thể yêu hoặc lấy một người đàn ông....cho nên....” Bích Ngưng Tuyết cúi đầu, buồn bã nói, nước mắt rơi như mưa.

-“....” Trần Nguyên trầm mặc. Rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút không nỡ.

-“Chị có muốn khôi phục lại tự do không!?”

-“Khôi phục… tự do?” Bích Ngưng Tuyết sau khi nghe xong những lời của Trần Nguyên, đôi mắt tròn to nhất thời ngẩng lên nhìn hắn, nhưng lập tức như nghĩ ra điều gì liền cuối đầu xuống, toàn thân run rẩy nói rằng:

-“Tôi không muốn thưa chủ nhân… Tôi không muốn khôi phục tự do…” Lúc này cô liền nhớ lại chuyện trước đây khi cô bị bắt, khi đám người kia huấn luyện mình, hậu quả của việc cô nói ra những lời đó là bị đánh bốn mươi roi, nghĩ tới đây Bích Ngưng Tuyết liền run rẩy, nhắm mắt lại.

-“Thật sao?... Muốn có tự do? Ai nói điều này không thể chứ…” Trần Nguyên ngồi chồm hổm dưới đất, lẩm bẩm trong miệng.

-“Sao cơ!?” Bích Ngưng Tuyết không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

-“Ừm...em sẽ trả tự do cho chị...” Trần Nguyên thở dài, hai mắt nhắm lại để tránh cho Bích Ngưng Tuyết thấy được tâm trạng của hắn, bởi vì theo hắn biết, tộc Tiên có một khả năng trời phú đó là khi họ nhìn vào mắt một ai sẽ biết được cảm xúc của người đó.

-“Thật… có thật không?” Đôi mắt Bích Ngưng Tuyết đỏ ửng do khóc, từ lúc bị bắt tới bây giờ, không giây phút nào cô không ngừng nhớ về rừng rậm Hạ Long mĩ lệ, cha mẹ, bạn bè, Nữ Hoàng dịu dàng đáng kính, những đứa trẻ con trong tộc..... nhưng tất cả những điều này đã trở thành quá khứ, không thể lấy lại nữa, nhưng bây giờ những thứ đó đã trở nên gần ngay trước mắt cô khi gặp Trần Nguyên.

-“Nếu chị muốn thì ngay hôm nay...em sẽ đưa chị đi...” Trần Nguyên đứng lên, quay người lại đi ra phía cửa.

-“Tại sao...chủ nhân lại có thể dễ dàng trả tự do cho tôi...” Bích Ngưng Tuyết cảm thấy chủ nhân có chút kỳ lạ, nếu là người khác có được nàng thì bây giờ nàng đã không còn giữ được trong trắng, huống gì được trả tự do hoặc đối xử công bằng như Trần Nguyên đang làm với nàng.

-“Không...không có gì...Ừm..chỉ là....” Trần Nguyên ráng kìm nén tâm tình, giữ cho giọng nói không có chút gì lạ thường.

Bích Ngưng Tuyết thấy Trần Nguyên có biểu hiện khác thường liền quan sát hắn, nhớ lại một màn hôm qua, nàng cảm thấy Trần Nguyên hình như rất có tình cảm với mình, thậm chí là yêu mình, nhưng vì sao lại vậy? Trước giờ mình chưa hề gặp chủ nhân mà...sao lại có thể như vậy được.

Số từ: 2928


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.