[Việt Nam] Ngược Về Thời Lê Sơ

Chương 157 : Vương Gia nạp Phi rồi




Hai bên đều hài lòng mà tiếp tục uống rượu, hai kẻ dở hơi vì tranh nhau một vạn khẩu súng mà tính trở mặt rồi định nhờ Nguyên Hãn nói một câu công bình, hắn cung lơ. Chuyện nội bộ các ngươi đi mà giải quyết với nhau, hắn chả điên mà đi làm cái chuyện vác tù và hàng tổng, đắc tội người không lợi mình. Giờ đây hắn đang tập trung vào sân đấu vật, lính nam việt có be yếu thế hơn thua nhiều hơn thắng, sẵn rượu phê phê hắn nóng người cởi phanh áo giữa đêm đông lạnh giá nhảy vào sân đấu, phải nói là ưu thế của người xuyên không phải nói cho có. Thể năng của hắn phải nói không còn là con người rồi, cộng thêm các thế võ hắn học trong quân đội nhân dân Việt Nam, các thế vật hắn ghi nhớ khi xem youtube khiến hắn trở thành bất khả chiến bại. Không một kẻ nào có thể trụ được năm phút trong tay hắn, vậy là đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên đã thay ngôi. Hắn đứng đó thẳng như cây tùng, cơ bắp săn chắc lượn lờ đầy mĩ cảm, nhưng chứa đựng trong đó lá sức bật kinh người. Ánh mắt của các cô gái du mục sáng trưng ai cũng chuẩn bị một bát rượu làm bằng sừng trâu để chuẩn bị “ra trận”. Nhưng Nguyên Hãn không dừng ở đó hắn chỉ một lúc đấu sĩ tốt nhất tiến lên, hắn còn chưa đấu đã tay. Kết quả là ba vị này cũng bị đè xuống đất, con số lại tăng lên 4 người, kết quả không đổi,. Mãi cho tới khi 7 người cùng l5 mới có thể quật ngã được hắn, rốt cuộc xuyên dù tốt nhưng cũng có giới hạn.

Cả dân du mục lẫn binh lính Nam Việt lần đầu tiên được chứng kiến thần lực kinh người như vậy, họ triệt để bội phục rồi. Từ nay trên thảo nguyên hắn được người dân gọi là Thiên Lang, là biểu tượng của bất bại chiến thần. Tiếp theo là màn múa hát của các cô gái du mục rồi, tuy rằng nghe chả hiểu gì nhưng cũng hay hay và rộn ràng. Rất nhiều binh sĩ Nam Việt nhảy vào múa cùng. Sau cái màn khỉ gió nhảy múa này là màn thú vị nhất của dân du mục, mời rượu tìm bạn tình. Các cô gái nhao nhao cầm chén sừng trâu định lao về phía Nguyên Hãn thì bị ngăn trở bởi ánh mắt có thể giết người của Nhan Tiểu Đóa, họ đành bỏ đi tìm đối tượng khác vậy. Nhan Tiểu Đóa cũng đã uống khá nhiều, khuôn mặt xinh đẹp với nước da hơi ngăm đen giờ cũng ánh hồng rực rỡ trong ánh lửa, nàng run cầm chén rượu đi về phía Nguyên Hãn.

Qủa thực trước đó nàng khá tự tin vào năng lực bản thân, nàng được mệnh danh là đóa hoa xinh đẹp nhất thảo nguyên. Thế nhưng qua màn biểu diễn qúa ấn tượng của Nguyên Hãn thì việc nàng bị từ chối là rất có khả năng vì người đàn ông này quá mức cường đại, mà nàng không cùng đẳng cấp với hắn. Hai tay nàng run run đưa cốc rượu sừng trâu mời Nguyên Hãn, cái thủ tục này hắn biết thừa thế nhưng sau khi đấu vật thỏa thích hắn vui vẻ uống say mất rồi. Thế nên thấy cốc rượu có nguời mời là hắn nốc luôn. Giờ thì hay rồi tiếng vỗ tây vang vọng khắp nơi, mà vỗ kịch liệt nhất là tên Nhan Bá. Còn tên say Nguyên Hãn thấy mọi người vỗ tay tưởng rằng có gì hót nên cũng bỏ cốc rượu mà vỗ tay điên cuồng. Bên cạnh đó Tiểu Đóa đang thẹn thùng mà nép vào người Nguyên Hãn.

Say thì không nói lý, thấy có gái dựa là Nguyên Hãn ôm luôn, tay chân còn táy máy một hồi làm cho Tiểu Đóa xấu hổ không chịu nổi, rồi tiệc tan ai về lều ấy, hôm nay các dũng sĩ Nam Việt được một phen thỏa thích.... trong lều của Vương gia cũng không kém phần nghiêm trọng, tiếng rên rỉ vang vọng trong đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau là một phen hãi hùng khi tỉnh rượu rồi, dấu vết để lại cho thấy đây là lần đầu của Tiểu Đóa. Tuy phụ nữ du mục làm chuyện này chưa bao giờ đòi hỏi trách nhiệm nhưng khi nhìn Tiểu Đóa đang say sưa gối đầu lên vai hắn ngủ thì Nguyên Hãn không đành lòng. Mặc dù biết nêu lần này mang Tiểu Đóa về thì nhà cửa sẽ lanh tanh bành nhưng hắn chịu thôi, dù gì đã làm thì cũng phải chịu trách nhiệm chứ. Lặng lẽ, nhẹ nhàng rời khỏi lều trại đã thấy Nhan Bá cười ha hả khoanh tay chờ hắn, Nguyên Hãn như đi ăn vụng bị bắt quả tang vậy. Thật là cũn ngủ với con gái nhà người ta mà, thế nen khách khí một chút cũng chả sao, bàn đến việc đưa Nhan Tiểu Đóa về Nam Việt thì tên bố vợ chẳng giống ai này vỗ chân vỗ tay đôm đốp, còn hứa tặng thêm 5 vạn chiến mã làm của hồi môn. Nhưng Nguyên Hãn từ chối rồi bảo là để đó lần sau vận chuyển, hắn quả thật không có nhiều tàu để vận chuyển đến vậy. Lần này về hắn quyết đóng vài thuyền chỉ có chức năng vận chuyển thôi, ngày càng làm ăn buôn bán to cứ dùng thuyền chiến Vận chuyển quả là không hợp lý.

Hỏi đến chuyện phân chia súng kíp chưa thì Nguyên Hãn được biết đã chia ba bảy rồi, chính ra lúc đầu là bốn sáu nhưng khi Tiểu Đóa và Nguyên Hãn vào lều lo chuyện nghiên cứu nhân sinh thì Nhan Bá dày mặt đòi bảy phần. Hỏa Sư cũng nhận mệnh triệt để thành tiểu đệ rồi ai bảo con gái lớn đã gả đi, con gái bé chưa đầy 10 tuổi, nước mũi còn dòng dòng kia kìa.

Hỏi về chuyện sao lấy súng rồi mà không tập bắn thì được nghe thông tin là thuốc súng để nhồi vào đạn chẳng đủ 20 vạn phát bắn tập rồi lấy cái gì mà đi cướp Hán dân giờ. Một đoàn người ngồi trên bãi cỏ tập tháo ra lắp vào đạn rồi giả vờ ngắm bắn thật nếu cho ra trận thì không biết có làm nổ được đạn không chứ đừng nói bắn trúng.

- Khả Hãn thế này thì không được, cho bắn đạn thật đi, mỗi người bắn mười phát cho quen. Thuốc nổ thì Khẩu Hồ Phi cũng có nhiều, chỉ cần chế lại chút là dùng được. Mà đánh qua đại đồng rồi tha hồ có thuốc nổ cho ngài dùng. Còn đầu đạn thì dễ rồi chỉ cần làm mấy cái khuôn rót đồng, hay chì vào đều được, mài nhẵn chút là xong. Cái này các vị tự chế được nên không lo lắng.

Nham Bá và Hỏa Sư nghe vậy thì quá mừng rồi, tập hợp hết bát đĩa, xô chậu, bồn tiểu đi vệ sinh tính đúc đầu đạn ngay nhưng bị Nguyên Hãn ngăn lại, bố mấy thằng không não. Đến Khẩu Phi Hồ có tận 20 đại pháo bằng đồng mỗi khẩu phải 20 tấn chả chơi, lôi ra mà đúc đạn có mà bắn tới tết công gô.

Lại một lần nữa hai con gấu đầu thiếu chất xám bội phục Nguyên Hãn sát đất. Vậy là tiếng súng đùng đoàng vang khắp thảo nguyên, được lệnh bắn thử đạn thật các dũng sĩ khao khát thể hiện mình nên hăng say luyện tập. Họ tiết kiệm từng lượt bắn một, vì mỗi người chỉ có mười lượt bắn thôi. Mà hai con gấu thì được tặng hẳn 2 khẩu côn xoay, họ ôm ấp còn quý hơn cả vàng, quý hơn cả nữ nhân, sau khi được hướng dẫn hai thằng này đi đâu rồi. Hi vọng không có tai nạn sảy ra.

Tiếng súng đùng đoàng đánh thức Tiểu Đóa rồi, nàng quá sợ hãi nên xộc xệch khoác mỗi cái áo nhảy ra khỏi lều. Chân trần hốt hoảng chạy trên thảo nguyên, bỗng một bóng đen ôm chặt lấy nàng bế phỗng lên, che đi cặp đùi trắng nõn đang lồ lộ của nàng. Tiểu Đóa dẫy dụa nhưng vô dụng, hai hàng nước mắt chảy ra, thế nhưng lúc này giọng nói quen thuộc lại thì thầm bên tai nàng:

- Nương tử muốn ra ngoài thì phải mặc quần áp đàng hoàng chứ, muốn để cho tướng sĩ của ta “chiêm ngưỡng” hết thảy Vương Phi của họ ư.

Nàng xấu hổ thẹn thùng mà rúc vào ngực hắn, lần này xấu hổ thật rồi.

Với sự chỉ bảo tận tình của hơn bốn ngàn chiến sĩ “anh em”, một ngày giời với mười loạt bắn thì tân quân 1vạn súng kíp thuộc Thảo Nguyên Vương Đình đã cơ bản dùng được súng, vậy mới thấy sự đáng sợ của nó, muốn bắn được tên bạn phải học ca mấy năm, muốn cơ bản bắn được súng bạn chỉ học có một buổi. Cớ sao cung thủ tuyệt tích sau khi súng được phát minh là như vậy. Một vạn tân quân này gồm 6500 đến từ bộ lạc Nhan Bá, 2500 đến từ bộ lạc Hỏa Sư, một ngàn súng còn lại chia cho các bộ lạc nhỏ, có còn hơn không. Các bộ lạc nhỏ cũng đỏ mắt với vũ khí mới rồi, nhưng nhỏ tức là không có quyền, họ được hứa lần sau sẽ được phân nhiều hơn. Có lẽ sau khi có súng bắn xa hơn thì một vạn khẩu phế thải này là của họ.

25 tháng 9 âm lịch trời rất lạnh 20 vạn đại quân Thảo Nguyên trùng điệp tiến về phía Khẩu Hồ Phi tại Thiểm Tây, năm nay họ không công phá Đại Đồng vì Hồ Phi đang mở cửa đón chờ họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.