[Việt Nam] Ngục Thánh

Chương 87 : Đồng gió hú




Chưa có tin tức từ Hồ Quy, Vô Phong đành lưu lại Hoàng Hôn Cảng ít hôm nhân thể nghỉ ngơi sau cuộc hành trình dài. Hắn và Mi Kha ở chung khách sạn nhưng thuê khác phòng. Tên tóc đỏ thường ở lì trong phòng để ngủ, hễ tỉnh giấc là mở máy chiếu coi truyền hình. Nếu gặp chương trình giải trí hay bất cứ thứ gì khác ngoài “tin tức”, hắn sẽ vục mặt ngáy tiếp. Nhưng thế giới những ngày này đầy biến động, kỳ thi Tổng Lãnh đang về giai đoạn cuối, Vô Phong muốn làm con sâu ngủ cũng khó.

“Có lẽ niềm vui vẫn kéo dài với người Phi Thiên, hôm qua là lễ quốc khánh, hôm nay là chiến thắng của công chúa Lục Châu…” – Phát thành viên người Hoàng Lâu quốc đưa tin – “…sau thắng lợi thuyết phục trước Thôn Tàng, cô tiếp tục chứng tỏ sức mạnh vượt trội trong trận đấu với Tri Thụ, thánh sứ Khát Hòa quốc. Không thể nói Tri Thụ yếu, nhưng anh ta đã lựa chọn sai người đồng hành. Bát Nhã – hộ vệ của Tri Thụ, một kiếm sĩ chuộng lối đánh phòng thủ đã hoàn toàn lép vế trước Tiểu Hồ – hộ vệ của Lục Châu, một kiếm thuật sư chuyên tốc độ, đồng thời là ngôi sao mới nổi của kỳ thi. Nhưng thay vì tận dụng tốc độ như trước, Tiểu Hồ lại cho thấy khả năng sử dụng Hỏa niệm không thua pháp sư thuần.”

“Và chúng ta cũng được chứng kiến công chúa Phi Thiên dùng chiến thuật hay chiến lược tốt đến mức nào…” – Một phát thanh viên khác tiếp lời – “…các thông số cho thấy Lục Châu – Tiểu Hồ hiện là cặp đôi mạnh nhất giải đấu, tỉ lệ toàn thắng nốc ao, không có trận thắng tính điểm hay trận hòa. Nhưng liệu họ sẽ tiếp tục chuỗi thành tích bất bại khi đụng độ Cung Bàn Thủ, thánh sứ Khuyên quốc ở trận chung kết? Tất cả đang đổ dồn về trận chung kết liên minh Khối Ngũ Giác.”

“Rõ ràng là vậy! Nhưng cũng không thể phủ nhận sức nóng từ các trận chung kết khác. Sau rất nhiều thất vọng lẫn nghi ngờ, Khai Giã – niềm tự hào của Băng Hóa tiến vào chung kết gặp Di Li, thánh sứ Bạch Hải quốc. Bên Nhất Thống Cục, Đan Đan người Bắc Thần sẽ gặp Giang Hà, thánh sứ Thụy Khúc quốc. Cả hai trận đấu đều khó dự đoán bởi các đối thủ đều ngang tài ngang sức. Nhưng mọi chuyện lại dễ dàng hơn ở Trục Chữ Thập, hẳn chúng ta sẽ không bất ngờ nếu Vi Hàn tiếp tục thắng, hoàng tử Lưu Vân quá áp đảo so với phần còn lại của liên minh.”

Cuộc thi sắp về giai đoạn cuối, cả Tâm Mộng nóng lòng chờ đợi bốn vị Tổng Lãnh mới. Nhưng sức nóng từ kỳ thi xem chừng chưa thể so với tình hình chiến sự Đông Thổ. Mới hôm trước Vô Phong còn nghe hai nước đang đàm phán, hôm nay đã thấy truyền hình chiếu cảnh đạn pháo bay vèo vèo trên đường biên giới.

“Các nỗ lực ngoại giao thất bại. Mặc lời kêu gọi kiềm chế của Đại Hội Đồng, hai nước đã triển khai quân ở biên giới. Đấu pháo và xung đột nhỏ liên tiếp xảy ra, thậm chí có thương vong. Nguy cơ chiến tranh tổng lực rất rõ ràng. Phi Thiên quốc, đồng minh Diệp quốc đồng thời là thủ lĩnh Khối Ngũ Giác đang kêu gọi đàm phán đa phương gồm bốn nhân tố: Bắc Thần quốc, Diệp quốc, Khối Ngũ Giác và Nhất Thống Cục; Lưu Vân quốc giữ vai trò giám sát. Nhưng chúng tôi không dám chắc lúc nào các bên ngồi vào bàn đàm phán bởi Tông Phương Phố Thủ – hoàng đế Diệp quốc tỏ rõ sự không nhượng bộ trước Bắc Thần.”

“Diệp quốc chỉ đang tự vệ. Hành động của chúng tôi hợp pháp và hoàn toàn tuân thủ quy ước Đại Hội Đồng…” – Truyền hình chiếu cảnh hoàng đế Diệp quốc đang phát biểu trước báo giới – “…Bắc Thần đã liên tục xâm phạm chủ quyền, họ không có danh dự của nước lớn, không có phẩm giá của một nước đứng đầu Nhất Thống Cục. Họ thậm chí không tôn trọng các đồng minh. Tôi muốn nhắn gửi các đồng minh của Bắc Thần rằng Diệp quốc không nhắm tới Nhất Thống Cục mà chỉ tự vệ trước sự bành trướng và xâm chiến lãnh thổ vô lý của Bắc Thần. Nếu còn ý thức về chủ quyền, các vị sẽ hiểu cho Diệp quốc.”

Vô Phong mù tịt chính trị chính em nhưng có thể hình dung quan hệ giữa Diệp quốc và Bắc Thần giờ y hệt bộ mặt ông hoàng đế Diệp quốc: nhăn nhúm, trán đầy nếp nhăn co rúm, ánh mắt đăm đăm đâm lê, hai khóe môi trề xuống chực phun lời lẽ cay nghiệt nhất cho địch thủ. Trong khi đó Băng Thổ vẫn rối như canh hẹ, chẳng biết bao giờ mới tìm được giải pháp. Nhưng xem truyền hình mấy ngày, tên tóc đỏ nhận ra chẳng có thông tin nào về Tuyệt Tưởng Thành. Niềm tự hào cuối cùng của Kim Ngân hoàn toàn bị lãng quên.

Ngủ ngáy rồi xem truyền hình mãi cũng chán, Vô Phong theo Mi Kha đến cửa khẩu đông thành phố. Cô ả thường chầu chực ở một tiệm ăn cạnh khu chuyển hàng. Thay vì trêu chọc tên tóc đỏ, Mi Kha chỉ tập trung nghe ngóng các thương nhân Đông Thổ buôn chuyện. Mấy ngày liền như thế, Vô Phong sinh thắc mắc thì nhận được câu trả lời:

-Hóng thông tin chợ đen ấy mà! – Mi Kha nhún vai – Bên lề mỗi kỳ thi Tổng Lãnh, giới chợ đen bán đấu giá quái vật và vật phẩm ma thuật, anh biết chứ? Dân Đông Thổ thích mấy thứ đó lắm, họ bàn suốt!

-Cô muốn mua thứ gì sao?

-Không, chỉ đơn thuần là nghe ngóng. Anh từng nghe thứ gì là “Mắt Trắng” chưa?

Vô Phong giật mình thon thót, cảm giác một cái xẻng vừa xới tung đầu hắn và đào lên nỗi sợ kinh hoàng nhất. Đã hơn nửa năm nhưng hắn vẫn nhớ rõ con mắt lòng đen tròng trắng. Mi Kha chống cằm nhìn tên tóc đỏ:

-Hình như anh cũng biết Mắt Trắng?

-Một chút. – Vô Phong đáp vội.

-Anh gặp người nào có Mắt Trắng hả?

-Đại khái vậy.

-Người đó thế nào?

-Mạnh, rất mạnh. – Vô Phong nói – …cũng rất đặc biệt.

-Kể tôi nghe, được chứ?

Tên tóc đỏ toan kể song lại thôi. Hắn không chắc mình đã thắng Quỷ Nhãn, cũng chẳng rõ số phận gã thế nào sau ngày Hiệp Dung thống nhất Hồi Đằng. Nếu không nhờ cú đánh mười ba mét một giây(13m/s), Vô Phong đã chết trong một trận chiến quá chênh lệch sức mạnh. Trong sa mạc ký ức của Vô Phong, con sói Quỷ Nhãn vẫn ẩn thân đâu đó giữa những đụn cát ác mộng và luôn tìm cơ hội xồ ra ngoạm cổ hắn.

Bởi lẽ ấy Vô Phong không kể, vả lại Mi Kha không phải loại người mà hắn có thể tâm sự. Từ hồi mới gặp, hắn luôn cảm nhận cô ta như một thứ gì đó thừa hưởng từ Quỷ Nhãn.

Hết tháng 3 rồi sang tháng 4, tin tức mới vẫn ở phương nảo phương nào, Vô Phong định về Phi Thiên thành thăm Liệt Trúc. Nhưng chưa kịp đặt vé tàu, hắn nhận được cuộc gọi từ Hồ Quy. Lần theo đơn đặt hàng của các tiệm áo cưới, tình báo Phi Thiên phát hiện Thát Khan đã mua đồ ở một tiệm gần cửa tây thành phố rồi chuyển phát tới Khẩu Lỗ thành thuộc Khẩu Hàm quốc – một nước Đông Thổ nằm ở bên kia Đồng Gió. Thời gian chuyển hàng vào ngày 3 tháng 10 năm 7506, không lâu sau khi Thát Khan bỏ học rồi chạy trốn cùng nhân tình. Địa điểm đã có, bọn Vô Phong lập tức khởi hành đến Khẩu Hàm quốc.

Nhưng từ Hoàng Hôn Cảng tới Khẩu Lỗ thành không có tuyến đường ray xuyên lục địa nên bọn Vô Phong chẳng thể đi tàu. Băng Thổ chiến sự nên cảng hàng không hai bờ Đồng Gió thắt chặt an ninh, Bán Dạ Giáo Đoàn lại không có cơ sở tại Khẩu Hàm quốc, Mi Kha không thể nhờ cậy tổ chức như ở Minh Tu thành(*). Cô ả gợi ý cách di chuyển khác vừa nhanh vừa tiết kiệm gọi là “thuyền cạn” – loại phương tiện lâu đời bậc nhất thế giới Tâm Mộng. Thương nhân hai bờ lục địa xưa nay vẫn dùng nó để chở hàng qua Đồng Gió.

-Đi cùng đám thương nhân, trả họ ít tiền, chúng ta sẽ có chỗ ngủ tốt. – Mi Kha nói với Vô Phong – Kiểm tra hải quan ở trạm mặt đất dễ hơn cảng hàng không. Biết thuyền cạn không? Chưa hả? Vậy đi thôi!

Trưa cùng ngày, nhờ Mi Kha liên hệ, một thương nhân Băng Thổ đồng ý cho bọn Vô Phong nhập hội. Tại kho hàng cửa khẩu phía đông, tên tóc đỏ lần đầu trông thấy “thuyền cạn”. Nó làm bằng gỗ, thiết kế hình ống tròn khép kín nom giống tàu ngầm, dưới bụng và sườn lắp quạt gió cỡ lớn, nội thất chia nhiều tầng chở hàng hóa đồng thời là chốn ăn nghỉ của thuyền viên. Kích thước hay hình dạng thuyền cạn tùy mục đích sử dụng, ví dụ tàu chở gia súc luôn có hệ thống thoát khí phía đuôi tàu nhằm giảm bớt mùi hôi thối, tàu chở hàng hóa thường to bè phần hông và chia nhiều tầng hơn, một số tàu chia thân thành các khoang riêng biệt nhằm chở nhiều loại hàng. Cá biệt có một số thuyền cạn quá lớn phải nhờ bốn thuyền khác kéo trợ lực. Nhìn chúng, Vô Phong chợt nhớ thăng vân tàu ở lục địa Kim Ngân. Hắn rất ngạc nhiên khi biết thuyền cạn không sử dụng bất cứ động cơ phản lực nào, cấu tạo bên trong chỉ toàn quạt cùng hệ thống van đóng mở bằng vải bạt, hết sức thô sơ. Hắn càng bất ngờ hơn khi biết chúng có thể bay, đồng thời là phương tiện bay đầu tiên ở Tâm Mộng.

Gần bốn giờ chiều, thuyền cạn chở nhóm Vô Phong rời Hoàng Hôn Cảng. Con tàu được kéo lên một đường ray không tà vẹt dài ba trăm mét và đổ nghiêng một góc sáu mươi độ, năm mươi mét cuối đường ray chìa ra ngoài tường thành. Ở cửa khẩu phía đông có tổng cộng mười hai đường ray như thế. Đến giờ khởi hành, các chốt hãm bật mở để thuyền cạn lao xuống rồi phóng vào Đồng Gió, đúng lúc ấy các cánh quạt của thuyền quay vù vù tạo lực đẩy. Thuyền cạn chúc xuống, bụng quệt mặt tuyết sau từ từ nâng lên, chậm chạp phủ bóng trên vùng đồng bằng trắng xóa. Không xé mây như phi thuyền hay lững lờ tầng không giống thăng vân tàu, thuyền cạn bay là là, lênh đênh giữa trời đất tựa thể sắp làm chuyến hải trình dài. Đứng ở hành lang tàu thò đầu ra cửa sổ, Vô Phong nheo mắt nhíu mày trước những đợt gió táp mặt. Gió như sóng vỗ thân thuyền, là sóng gió chực nhấn chìm hồn người. Song tên tóc đỏ cảm giác mình và nơi này vô cùng đồng điệu, khá giống lần bước lên thăng vân tàu.

Nhưng hóng gió mãi, Vô Phong chợt hiểu tại sao thuyền cạn không xây boong. Đồng Gió thổi gió quanh năm suốt tháng, không gian liên tục bị khuấy đảo. Nhờ gió mà thuyền cạn có thể bay, nhưng cũng bởi thế mà vùng này không gợn nổi một mô đất hay ngọn cỏ. Người ta đồn kim cương hoặc thậm chí quang tố rơi ở đây chỉ tồn tại dăm năm rồi bị gió “gọt” sạch vrồi tan thành cát bụi, bởi thế người ta không xây đường tàu cao tốc qua Đồng Gió. Dọc đường, tên tóc đỏ bắt gặp một thuyền cạn bị bỏ lại nằm chỏng chơ giữa đồng tuyết với nửa thân dưới, nửa thân trên bốc hơi đâu mất. Vật đã vậy, người hứng gió một lúc là ù tai chóng mặt, vậy nên thuyền cạn không có boong.

Cảnh sắc đơn điệu, thời tiết khắc nghiệt, không ai muốn ngắm nghía Đồng Gió, thành thử chẳng có thuyền cạn phục vụ nhu cầu du lịch. Nhưng Vô Phong cảm nhận khác mọi người. Nắng sơn vàng miền đồng bằng bất tận, vài chiếc thuyền cạn đủ hình dáng vọt qua hoặc đi cùng chiều, gió thi thoảng tốc bụi tuyết mù trời – hắn ngắm nghía không biết chán. Hắn vẫn nhớ mục đích truy tìm Hỏa Phu, chỉ là cảnh sắc khiến hắn nhớ hai chữ “tự do”. Suốt ngày hôm ấy, Vô Phong lần mò mọi ngóc ngách thuyền cạn, hỏi han tay thương nhân đồng thời là chủ tàu đủ điều. Hắn thắc mắc lắm tới độ ông thương nhân phải lấy cớ bận việc đánh bài chuồn. Cuối ngày hắn mở cuốn Thế giới Tâm Mộng – kiến thức căn bản đọc về Hoàng Lâu quốc, thấy phần Đồng Gió hơi sơ sài thì viết thêm vào mục ghi chú:

“…trên Đồng Gió luôn có đội cứu hộ túc trực. Nếu thuyền cạn hỏng hóc, đội cứu hộ sẽ đến sửa chữa. Họ mang theo đường ray di động, lắp đặt tại chỗ, giúp tàu bị nạn quay lại cuộc hành trình. Đồng Gió thi thoảng xuất hiện những đợt cuồng phong lớn, các thuyền cạn phải dựa hướng gió khác mà đi. Giống dân đi biển có hải trình, người đi Đồng Gió có “phong đồ”. Biển có hải lưu, Đồng Gió có “phong đạo”. Trước khi khởi hành, người ta cầu nguyện Thần Gió phù hộ chuyến đi suôn sẻ. Người Đông Thổ thắp nhang tế lễ, người Băng Thổ dâng rượu trắng và thịt bò đỏ…”

Lúc ghi chép, tên tóc đỏ thấy Mi Kha chống cằm nhìn mình bằng ánh mắt tò mò pha thích thú. Hắn đi đâu, cô ả theo đó tựa bà mẹ trẻ chăm nom đứa con nghịch ngợm. Hắn cần Mi Kha, nhưng cách cô ả săm soi khiến hắn không thoải mái.

Đồng Gió về đêm lạnh vô cùng, bọn Vô Phong phải chui vào túi ngủ. Họ nghỉ ở kho hàng, nơi ấm áp và dễ an giấc nhất. Cả ngày hóng gió rồi chạy tới chạy lui, tên tóc đỏ ngủ say như chết. Trong cơn mộng mị, hắn bỗng thấy mình trôi nổi giữa bể dung dịch xanh dương, phía trước là bóng dáng Hỏa Phu nhưng hắn không thấy mặt ông ta. Cảnh tượng thay đổi, hắn lại thấy mình rơi xuống khu thí nghiệm Tầng 14 Uất Hận Thành, đứng giữa vòng tròn của những quan tài thủy tinh. Vòng tròn không đều vì chiếc quan tài 117 nằm lệch về phía trước. Ngay lúc đó Vô Phong giật mình tỉnh giấc. Nếu không nhờ túi ngủ bao bọc, cả thân người hắn đã bật dậy vuông góc với mặt đất.

Nhưng tên tóc đỏ còn kinh hoàng gấp bội khi phát hiện dưới cổ mình lùi nhùi một mớ tóc vàng. Hắn ngó xuống, tá hỏa vì thấy Mi Kha rúc chung túi ngủ. Vô Phong hoảng hốt kéo khóa chui ra, suýt nữa gào “Bớ người ta!” như trẻ vị thành niên bị quấy rối tình dục. Mi Kha ngẩng đầu, mắt nhắm mắt mở, tay chống cằm:

-Anh không nằm yên được à? Giãy mãi thế… oa… – Cô ả ngáp dài – …ngủ giùm tôi…

Cô ả ngáp thêm cái nữa. Vô Phong lắp bắp:

-Sao cô… chui vào chỗ của tôi? Túi… của cô đâu?

Mi Kha nghiêng đầu:

-Đằng kia. Cơ mà lạnh lắm! Oa… ngủ hai người ấm hơn chứ? Tôi ngủ nhờ chứ có làm gì anh đâu? Bộ anh không muốn có gái ngủ cùng à? Hay anh cần một anh chàng? À há, anh có vấn đề giới tính phỏng?

Vô Phong nghiến răng kèn kẹt. Mi Kha cười khúc khích đoạn nhổm dậy. Cô ả mặc độc chiếc áo mỏng dài tay, phía dưới… không có gì ngoài hai bắp đùi trắng nõn nổi gai ốc vì lạnh cùng vài vệt lằn hồng hồng do nằm đè quá lâu. À, có, có! – Tên tóc đỏ dụi mắt, nhận ra một dải ren đen mỏng dính bao quanh thắt lưng Mi Kha. Ít nhất cô ả chưa trơ trẽn đến mức cởi quần lót. Nhưng dải ren mỏng quá đỗi, chỉ cần một cái kéo tay là đứt tung chỉ. Mi Kha chống tay, đầu hơi rướn về phía Vô Phong:

-Đám thuyền viên ngủ chỗ khác. Nếu anh muốn, chúng ta “làm” ngay ở đây cũng được. Gió to lắm, ồn nữa, chẳng ai nghe thấy đâu!

Cô ả lấy ngón tay tẽ một đường giữa ngực, chiếc áo mỏng tách đôi để lộ hai đường vành trễ nải. Mi Kha không cởi hết mà chừa ba chiếc cúc cuối cùng, Vô Phong chỉ việc tháo nốt rồi gạt mảnh áo là trông thấy cặp bánh kem vốn đã mường tượng từ lâu. Tên tóc đỏ thở phì phò không biết làm thế nào. Nếu là công chúa hay Tiểu Hồ, hắn đã chẳng ngần ngại lao vào như con thiêu thân, khổ nỗi đây là Mi Kha – con sói hoang dã đầy nguy hiểm. Trong hắn nổ ra cuộc chiến tranh giành bộ não giữa đầu trên và đầu dưới. Hắn biết một khi quần thảo với coi sói kia thì đừng hòng thoát ra nổi. Nhưng Mi Kha bày tiệc, hắn chẳng lẽ chỉ ngửi và ngó?

Song ngửi hay ngó chỉ khiến Vô Phong thêm… căng thẳng. Hắn cần giải tỏa. Tên tóc đỏ chậm rãi tiến đến như con chuột tiếp cận miếng phó-mát thơm ngon trên bẫy, cố giành miếng phó-mát trước khi bẫy sập nghiến cổ. Mi Kha ngửa người chống tay nhưng hai đùi khép chặt như muốn bảo Vô Phong rằng làm việc phải tuần tự trước sau. Tên tóc đỏ ghé mũi hít hửi, ngửi thấy một mùi khác lạ từ thân thể Mi Kha. Nó không giống sự nồng nhiệt của Tiểu Hồ hay sang trọng nhẹ nhàng như Lục Châu. Nó lôi kéo hắn vào chốn hoang dã nơi nhục dục được hé lộ nhưng không phô bày, nguyên thủy nhưng không trần trụi, đẩy khối óc lẫn linh hồn lên tận điểm mê đắm. Vô Phong lờ mờ cảm nhận cái hoang dã đang che giấu một thứ rất nguy hiểm. Bất quá hắn thây kệ, cứ tiếp tục hít hửi và ngắm.

Mi Kha bất thình lình rướn người chực hôn, Vô Phong vội rụt đầu. Môi Mi Kha hơi khô nhưng hắn biết một khi chạm vào, nó sẽ lập tức mềm mại và trói buộc linh hồn hắn bằng cái ẩm ướt ngọt ngào. Cách duy nhất để hắn thoát khỏi chiếc bẫy này là tránh hôn, hễ Mi Kha nhổm đầu là hắn nhổm theo. Khổ nỗi hắn né được môi mà chẳng thoát khỏi hơi thở từ miệng cô ả. Mùi cồn, mùi thuốc, mùi kẹo cao su… tất cả xoay quanh cái lưỡi hồng đang cong lên mời gọi. Hai người như đôi sói vờn nhau đầy tiếng gầm gừ lẫn khiêu khích. Hôn là chết! Hôn là chết! – Vô Phong cắn răng đoạn lần tay xuống cổ cô ả. Mi Kha lắm máu buồn nên thôi trò hôn hít, vai lẫn cằm rúm lại chẹt tay hắn. Vô Phong lần tay thọc xuống sâu hơn, Mi Kha thở:

-Này… từ từ đã…

Cô ả nói chưa xong thì tên tóc đỏ bóp mạnh. Mi Kha nhăn mặt, xương sống hơi ưỡn. Chiếc bánh kem mà Vô Phong tò mò bấy lâu giờ gọn lỏn trong tay, bất quá cảm nhận không thể gói trong một từ. Tay hắn bơi trong cái mịn da, cái săn thịt lẫn cái mềm mọng mỡ và khi chừng ấy thứ xoắn lại, chúng ứa tràn dục vọng. Mi Kha thở nhanh hơn một chút, những thớ thịt bụng cứ phập phồng miết tay tên tóc đỏ. Cô ả dựa vào lòng Vô Phong, nói khẽ:

-Đừng vội thế… lâu rồi tôi chưa “làm” với ai, chưa quen… này, nghe tôi nói không?

Vô Phong tất nhiên nghe rõ, nhưng Mi Kha nói là việc của cô ả còn làm thế nào là việc của hắn. Hắn trượt tay xuống tiếp, cơ bụng Mi Kha hõm xuống như muốn nuốt lấy nó và không cho đi xa hơn. Mi Kha chộp tóc Vô Phong, tên tóc đỏ bèn gạt ra. Cô ả từng đấm Vô Phong thừa sống thiếu chết, sức không yếu song giờ mềm nhũn như sợi bún(**). Bàn tay Vô Phong thoát khỏi đám cơ bụng săn chắc rồi lần xuống qua sợi ren ngang hông. Mi Kha khép chặt đùi, tay vò tóc gã đàn ông như muốn bứt từng sợi, miệng thở nhẹ nhưng gấp:

-Bảo từ từ thôi mà… Mi Kha sợ…

Tên tóc đỏ đã tránh hôn nhưng chỉ vì “Mi Kha sợ” mà túm đầu cô ả hôn tới tấp. Con chuột Vô Phong cuối cùng cũng sập bẫy. Cả người hắn bị khóa chặt trong cơn ẩm ướt đằng môi, bàn tay lún sâu giữa hai đùi Mi Kha như sục vào khối bơ nóng rãy. Vô Phong ngấu nghiến ăn thịt cô ả bao nhiêu, linh hồn hắn bị con sói Mi Kha xé xác bấy nhiêu. Nhưng hắn bỏ qua lý trí, mặc bản năng dẫn mình tới đâu thì tới. Vô Phong hết sục sạo lại vày vò, Mi Kha hơi rên dưới cuống họng, toàn thân oằn cong như cánh cung làm những dẻ sườn lờ mờ ẩn hiện theo nhịp thở gấp. Giữa tiếng gió hú hét bên ngoài thuyền cạn, họ đổ xuống chiếc túi ngủ, tay cuốn tay chân cuốn chân, từng khối nhục thể soắn sít nhau chẳng thể phân biệt là của ai. Gió hú gầm thét chôn vùi những rạo rực ướt đẫm nơi đầu lưỡi, tiếng lạo xạo vò tóc hay chiếc quần lót đứt dây bị vứt chỏng chơ bên túi ngủ. Chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra ở Đồng Gió.

Đương say cơn dục vọng, Vô Phong bỗng chốc hẫng hụt. Thể xác hắn ở đây mà tâm tình tận phương nào tựa thể hai nửa bị kéo lìa. Cơ thể hắn vẫn phản ứng dữ dội với Mi Kha nhưng tâm tình thì không. Tội lỗi mơ hồ luẩn quẩn quanh óc hắn. Vô Phong dần buông tay rồi rời môi Mi Kha. Hắn đẩy cô ả sang một bên, cười gượng:

-Tôi xin lỗi.

Dứt lời, hắn vội lao ra hành lang, vục mặt giữa những dòng phong đạo lạnh toát. Trước nay Vô Phong cứ ngỡ ngủ với phụ nữ là chuyện thường tình nhưng hóa ra không phải. Dục vọng không phải vấn đề, vấn đề là làm sao để nó trọn vẹn. Hắn còn hai cô gái và họ đang đợi hắn trả lời. Nhưng kể cả không có hai cô gái đó, Vô Phong cũng không thể tiếp tục với Mi Kha. Bởi nếu cứ lấn tới, hắn sẽ bị chia hai nửa, trống rỗng sẽ chèn giữa hai nửa đó.

Khốn thay hành trình còn dài, Mi Kha bám như sói săn mồi, hắn chẳng biết có thể chịu đựng tới bao giờ. Thằng đàn ông khốn nạn ở chỗ biết sai nhưng vẫn cứ làm. Vạn Thế cứu con! – Hắn thành tâm cầu khẩn.

(*) xem lại Quyển 3 Chương 81

(**) xem lại Quyển 3 Chương 73


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.