[Việt Nam] Ngục Thánh

Chương 68 : Loài ăn đêm




Trung tuần tháng 2, Bán Dạ Giáo Đoàn bước vào chiến trường Hắc Thủy quốc. Ở phiên đấu giá giữa các đội trưởng, Mi Kha chiến thắng và giành được nhiệm vụ tiến vào biên giới – địa bàn của Lực Lượng Vùng Mù Thủy. Nhận được tin này từ Mi Kha cộng thêm sự xác nhận của Lục Thiên, Vô Phong gia nhập Giáo Đoàn.

Nhưng rời Phi Thiên thành là câu chuyện dài với Vô Phong. Hắn mất cả sáng bàn giao công việc ở trường sĩ quan, việc thì ít mà lằng nhằng với người trong trường thì nhiều. Đám sắp tốt nghiệp như Xung Lệnh nài nỉ hắn ở lại dạy thực chiến vì phát ngán mớ lý thuyết của Tra Lương (ông già không tới chia tay mà mải nói xấu hắn trên phòng giám hiệu). Anh chàng Vinh Nghĩa cũng không muốn hắn đi, trong học viện chỉ mình tên tóc đỏ chịu làm bạn với anh ta. Nhiều tay giảng viên tiu nghỉu vì chưa tận dụng hắn được bao nhiêu. Sau cùng Vô Phong chụp hình với bọn họ, gọi là kỷ niệm dạy học.

Vô Phong mất một buổi trò chuyện với Xung Am, xin thôi làm đại diện quỹ từ thiện. Ông cố vấn không cản hắn đi nhưng muốn hắn tiếp tục vị trí này sau khi trở về. Hình ảnh Vô Phong đang khá tốt đẹp trong giới quý tộc, có lợi cho việc xin tài trợ. Xung Am cũng đảm bảo một nghề ổn định cùng mức lương hậu hĩnh, Vô Phong khỏi lo thất nghiệp ngày quay lại Phi Thiên thành. Thấy ông cố vấn nhiệt tình quá, tên tóc đỏ đành nghe theo. Hắn đề nghị giữ hình ảnh đại diện, còn công việc cụ thể chuyển qua Hỏa Nghi. Xung Am đồng ý ngay.

Nhưng nói được lời tạm biệt với người thân, Vô Phong mất nguyên ngày. Nghe tin hắn sắp đi xa, Liệt Trúc trốn rúc trong phòng, nhất quyết không đi học. Con bé phản ứng chính đáng, Vô Phong không trách. Thực tình hắn đã làm Liệt Trúc tổn thương. Dỗ dành, khuyên nhủ, hứa hẹn... Vô Phong dùng mọi cách với đứa nhỏ. Rốt cục con bé phải chấp nhận cuộc sống không anh trai trong nhiều tháng kế tiếp. Liệt Trúc liên tục nhắc hắn về sớm và gọi điện hàng tuần. Tuy chẳng chắc chắn nhưng tên tóc đỏ ừ hữ để con bé yên lòng. Dễ nhất là hứa với trẻ con mà khó nhất là thực hiện lời hứa cho con trẻ.

Ổn thỏa vụ Liệt Trúc, Vô Phong đến Tháp Thánh Sứ gặp công chúa. Nghe hắn nói không tham dự kỳ thi Tổng Lãnh, Lục Châu ngạc nhiên rồi khuyên tên tóc đỏ thay đổi ý định. Nhưng Vô Phong đã quyết, nàng chịu thua. Tần ngần một lúc, công chúa cởi dây bạc rồi đeo lên cổ hắn. Chiếc dây là vật bất ly thân của Lục Châu, tựa sinh mạng thứ hai của nàng. Vô Phong ngài ngại:

-Không cần bùa hộ mạng gì đâu, công chúa. Chỉ là chuyến đi xa thôi mà!

Công chúa lắc đầu:

-Ai nói đây là bùa hộ mạng? Tôi cho anh mượn đồ, mượn thì phải trả. Anh định “thủ” đồ của công chúa Phi Thiên quốc sao?

Tên tóc đỏ ngắn mặt, chỉ lờ mờ hiểu ý tứ công chúa. Hắn dốt đặc cán mai trong mấy chuyện này. Lục Châu bật cười sau hôn lên má Vô Phong, nhắc hắn giữ gìn sức khỏe, thì thầm buổi hẹn hò kế tiếp sẽ ở đâu đấy ngoài Phi Thiên quốc. Nàng cười nhưng mắt buồn so, Vô Phong thấy rõ điều đó. Công chúa luyện tập vì ngôi vị đứng đầu, vì quốc gia nhưng còn điều khác quan trọng chẳng kém: nàng muốn tên tóc đỏ ngồi trên khán đài dõi theo mình. Giờ hắn không đi, nàng hụt hẫng khôn tả, động lực phấn đấu suy giảm ít nhiều. Trông công chúa như thế, Vô Phong thở phù, không dám tiến tới cửa ải cuối cùng là Tiểu Hồ.

Tiếng rung lắc cắt ngang tâm trí Vô Phong, kéo hắn về thực tại. Tên tóc đỏ đang trên chuyến bay tới Băng Hóa quốc, xung quanh lèo tèo vài hành khách. Lục địa Băng Thổ giờ hỗn loạn, người đi như kiến vỡ tổ mà kẻ đến như nắng ngày đông. Những chuyến bay dân sự kiểu này rất hiếm hoi. Ngoài ô cửa, gió lạnh cùng tuyết trắng thu hút cái nhìn của Vô Phong. Hắn tựa đầu, ánh mắt lang thang giữa những vần vũ thét gào màu trắng. Chút dọa dẫm ấy không làm hắn nản lòng. Dù gì Băng Thổ cũng chưa bao giờ hiếu khách.

Hai tiếng sau, con tàu hạ cạnh xuống phi trường Băng Hóa thành – thủ đô Băng Hóa quốc. Gần ba ngày chôn chân một chỗ trừ lúc đi vệ sinh, Vô Phong oải người rệu rã. Hắn vươn vai oằn lưng bôi trơn cơ khớp rồi xách ba lô rời phi trường, bắt chuyến tàu điện vào trung tâm thành phố. Trong mắt hắn, tuyết phủ khắp nơi từ nhà cao tầng, đường ray tàu điện, cầu vượt đến những con người rảo bước dưới đại lộ. Băng Hóa thành xây dựng trên nền hoàng cung cũ, Vô Phong bắt gặp những cung điện chóp nhọn chen giữa những khối kiến trúc hiện đại hình lục giác. Xa xa, các tháp pháo hàng nghìn năm tuổi bao bọc thành phố, nòng súng hướng về nơi xa xăm vô định, im lìm tựa lính gác đang ngủ say. Cổ xưa, hiện đại và mùa đông tạo nên Băng Hóa thành.

Rời tàu điện, Vô Phong băng qua quảng trường, rảo bước tới tượng đài nằm ở chính giữa. Hắn phải ngửa cổ mỏi mắt mới quan sát trọn vẹn bức tượng cao hơn một trăm mét, chất liệu sắt thép, đúc hình người đàn ông giương kiếm bằng tay phải cùng con đại bàng tung cánh trên tay trái. Bảng giới thiệu cạnh bệ đài cho biết tượng tạc Biệt Liên Đại Đế – ông vua thời phi cơ giới từng thống trị toàn cõi Băng Thổ. Biệt danh “Đại Bàng Phương Bắc” ám chỉ thù hình lục địa Băng Thổ, nhưng cũng dùng để gọi vị vua này.

Như đã hẹn trước, Vô Phong dừng chân bên tượng đài chờ người đến đón. Nửa tiếng rồi một tiếng trôi qua, chân hắn lún dần xuống tuyết, vai run lên vì lạnh, cái mũi sụt sịt, bộ nhá lập cập nguyền rủa những thằng giờ cao su. Đúng lúc ấy người bị nguyền rủa xuất hiện. Anh ta bước đến bắt tay tên tóc đỏ, giọng nói lọt thỏm sau khăn quàng cổ và bộ quần áo dày cui:

-Xin lỗi vì tới trễ! Tôi là Hồ Quy, người của thống lĩnh Lục Thiên. Chúng ta từng gặp nhau ở Đại Hội Đồng, người dẫn đường, nhớ chứ(*)?

Vô Phong gật gật lấy lệ, cố kìm ham muốn đập thằng cha này một trận u đầu. Hồ Quy lái phi thuyền chở hắn về phía nam thành phố. Trên đường bay Vô Phong hỏi:

-Đồng sự của tôi đâu?

-Đến từ hôm qua, đang đợi cậu. Có chút rắc rối, anh ta cứ nghĩ tôi đưa anh ta đến đất người Đà Ma. Hơi ầm ĩ một chút nhưng tôi cũng giải quyết được.

Tên tóc đỏ cười, coi đó là cái giá cho sự đến trễ của Hồ Quy. Hắn hỏi tiếp:

-Anh làm việc ở Đại Hội Đồng, sao giờ tới đây?

Hồ Quy đưa cho Vô Phong tập hồ sơ đoạn trả lời:

-Băng Thổ hỗn loạn, Đại Hội Đồng cử chúng tôi tới đánh giá tình hình. Đại Hội Đồng muốn dùng đàm phán để giải quyết, nhưng thực tế khó lắm!

Trong hồ sơ Hồ Quy ghi chú những chi tiết quan trọng nhất về tình hình Băng Thổ. Nhìn tổng quan, hiện chỉ còn một phần ba số quốc gia vẫn theo chân Băng Hóa. Với những nước li khai Liên Minh Phương Bắc, họ đang manh nha ý tưởng thành lập liên minh mới. Nhằm giải quyết tình thế, Băng Hóa đưa quân đội tới những nước này, nguy cơ chiến tranh lục địa gần kề, hầu như đã hết cơ hội đàm phán. Thứ duy nhất kìm hãm mồi lửa là kỳ thi Tổng Lãnh. Nhưng tiếng súng đã vọng khắp Hắc Thủy quốc – nguồn cơn hỗn loạn, một nửa lãnh thổ đương chìm trong bom đạn.

-Băng Hóa có mỏ khai thác khắp lục địa. Họ đưa nhân công tới, sau đó lập nên những tiểu khu riêng. Mỗi khi nước sở tại có chuyện, Băng Hóa đưa quân tới, lấy lý do bảo vệ công dân của mình. Họ dùng bài này hàng thế kỷ nhưng luôn hiệu quả. – Hồ Quy nói – Hắc Thủy quốc cũng vậy. Hiện tại Băng Hóa đang giao chiến với Lực Lượng Mù Thủy.

Trang tiếp theo của hồ sơ tóm tắt tình hình chiến sự Hắc Thủy. Nước này hiện chia ba phe phái lớn: nhóm chính phủ cũ thân Băng Hóa; nhóm cách mạng tách ra từ chính phủ cũ, chủ trương đấu tranh đàm phán; cuối cùng là Lực Lượng Vùng Mù Thủy. Chiến sự chủ yếu diễn ra giữa chính phủ cũ – quân đội Băng Hóa và Lực Lượng Mù Thủy. Nhóm cách mạng chỉ tổ chức biểu tình đòi lập chính phủ mới, yêu cầu Băng Hóa rút quân, không ngả về phe nào. Đọc hết bản tóm tắt, Vô Phong lắc đầu:

-Kiểu này đánh nhau còn dài lắm, bao giờ mới xong?

Hồ Quy nhún vai:

-Mười năm, hai mươi năm, lâu hơn thế. Nhưng có thể là một năm hoặc thậm chí ba tháng nếu xuất hiện bước ngoặt lớn. Cái vòng luẩn quẩn như vầy: ngoại giao bế tắc thì đánh nhau, đánh nhau bế tắc thì ngoại giao, đạt được vài thỏa thuận, êm ấm vài hôm lại đánh nhau tiếp, bế tắc liên miên. Bỗng một hôm có bên giành chiến thắng, tự dưng ngoại giao thông suốt, hòa bình lập lại. Kẻ cầm quyền cần chiến thắng để củng cố quyền lực. Bọn khủng bố cần chiến thắng để biến mình thành nhà cách mạng.

-Anh tin bên nào sẽ thắng? – Vô Phong hỏi.

-Tôi không rõ. Giờ không nói trước được điều gì. Nhưng dù kết quả thế nào, các công ty đánh thuê vẫn thắng lớn, đúng chứ?

Cả hai bật cười như vừa nghe chuyện tiếu lâm. Được nửa tiếng, phi thuyền hạ cánh xuống bãi đáp của một xưởng vận chuyển ở phía nam thành phố. Hồ Quy dẫn tên tóc đỏ đi qua kho lớn chứa hàng trăm thùng hàng, bãi chuyển nhận với hàng trăm nhân công, người máy cùng xe bốc dỡ. Theo lời Hồ Quy, xưởng này chỉ là vỏ bọc, thực chất là trạm tình báo của Phi Thiên. Đi hết bãi chuyển nhận, họ rẽ vào tòa nhà lớn cuối xưởng rồi theo cầu thang lên phòng nhỏ gần mái. Trong phòng, một người đang loay hoay nghiên cứu mấy đồ điện tử, tay giấy tay bút ghi chép hình dạng lẫn cách sử dụng. Thấy bọn Vô Phong, anh ta vội lùa bút giấy vào túi áo đoạn chìa tay với tên tóc đỏ:

-Chào cộng sự, tôi chờ anh mãi!

Vô Phong bắt tay anh chàng nọ, môi mím cười. Giữa nơi căng thẳng sặc mùi chiến tranh này, sự xuất hiện của Kh’srak có chút lạc điệu.

Trước ngày đến Băng Thổ, Vô Phong chợt nhớ lời khuyên của Thày Dạy Học. Hắn không thể vào nơi nguy hiểm một mình, hắn cần cộng sự. Tiểu Hồ bận tham gia kỳ thi Tổng Lãnh, Hỏa Nghi vướng việc gia đình, Chiến Tử không bàn. Ngoảnh đi ngoảnh lại, Vô Phong chọn Kh’srak. Anh chàng rừng rú nghi ngại chuyện đánh thuê, nhưng nghe Vô Phong nói cần giúp đỡ thì đồng ý ngay tắp lự, chẳng hỏi lần hai. Với tên tóc đỏ, cộng sự tốt là một anh chàng chẳng bận tâm điều gì ngoài Vạn Thế và máy móc.

Tại đây, Vô Phong nhận thêm túi xách đựng thanh Bộc Phá, súng ống thuốc nổ và nhiều trang thiết bị khác – những thứ không thể vận chuyển bằng hàng không dân sự. Kiểm kê đồ đạc xong, tên tóc đỏ cùng Kh’srak lên phi thuyền đến Hắc Thủy quốc. Băng Hóa thành sau lưng họ mờ dần, tượng đài Biệt Liên Đại Đế rồi những tháp pháo cổ xưa nhòe đi trong gió tuyết.

Suốt chuyến bay, Vô Phong nghiên cứu quân trang vũ khí. Thấy hắn cầm một chiếc dây buộc tóc kim loại, anh chàng Thanh Thủy ngạc nhiên:

-Tôi biết cái đó, nó thuộc về Tiểu Hồ, đúng không?

Tên tóc đỏ gật gù, tâm trí tiếp tục chuyện quá khứ dang dở. Ấy là lúc hắn trở về từ Tháp Thánh Sứ, thu hết can đảm gặp Tiểu Hồ để nói rõ chuyện rời khỏi Phi Thiên thành.

*

* *

Như Vô Phong dự liệu, Tiểu Hồ nổi xung khi biết hắn thôi việc ở trường sĩ quan. Nếu không nhờ Xung Am đảm bảo công việc cho hắn khi quay lại Phi Thiên thành, cô nàng đã bật chế độ hóa thú. Trông Tiểu Hồ gầm gừ tựa ác quỷ, tên tóc đỏ hãi hồn rúm ró một góc. Trong một thoáng, hắn cảm giác hơi bực bội vì cô nàng can thiệp cuộc sống của mình quá nhiều. Hắn không phải đứa trẻ. Nhận ra nét khó chịu trên gương mặt hắn, Tiểu Hồ thở dài:

-Để tôi nói rõ nhé, Phong! Tôi không cần anh trở thành quý tộc nọ kia hay kiếm sĩ giỏi nhất. Tôi cần anh an toàn. Anh quan trọng với tôi, vì thế tôi không muốn anh gặp nguy hiểm, hiểu chứ?

-Hiểu. Nhưng tôi phải đi. – Vô Phong gãi đầu – Tôi cần tìm Hỏa Phu. Ông ta sẽ giúp tôi giải đáp nhiều điều.

-Nếu Hỏa Phu chết, anh tính sao? Hoặc nếu ông ta chỉ dẫn đến manh mối mới, anh lại tiếp tục đi?

Tên tóc đỏ nói:

-Mỗi người có thế giới riêng mà. Ai bảo tôi là sản phẩm thí nghiệm chứ? Mà có lẽ cô chưa hiểu thế giới của tôi.

-Vậy chắc anh hiểu thế giới của tôi? Anh bắt người khác hiểu mình nhưng đâu chịu hiểu người khác?

Vô Phong chép miệng, tay nới cổ áo. Tiểu Hồ thở phù phù, lọn tóc trước trán phất phơ bay. Tuyết tháng 2 chừng như chẳng đủ xoa dịu cái đầu nóng của hai người. Tên tóc đỏ giơ tay làm hòa, hứa sẽ về ngay khi xong việc. Tiểu Hồ chấp nhận lời hứa, đành để hắn ra đi dù trong lòng chẳng thoải mái. Bỗng thấy chiếc dây bạc trên cổ Vô Phong, cô gái nheo mắt:

-Băng Thổ nguy hiểm, tay không đến đó sao được? Để tôi chuẩn bị giúp anh vài thứ!

Và rồi nàng lôi ra một đống bùa phép, thảo mộc, cân tiểu li, ống nghiệm và nhiều dụng cụ mà Vô Phong chưa từng thấy bao giờ. Suốt tối hôm ấy, hắn lặng lẽ xem quy trình ếm bùa của Tiểu Hồ, cảm giác nó mang màu sắc hóa học nhiều hơn phép thuật. Vô Phong không nói, Tiểu Hồ cũng chẳng hé môi, hai người như thi gan nhau xem ai mở miệng trước. Người thua cuộc là Tiểu Hồ. Đến nửa đêm, nàng chỉ hắn cách sử dụng mấy món đồ, giọng ráo hoảnh:

-Dây buộc tóc vẫn như trước, sử dụng ba lần, mật khẩu như cũ. Cái bật lửa này, cầm nó rồi vận nội lực, nó sẽ nóng lên và làm liền miệng vết thương tạm thời; trong trường hợp thiếu ánh sáng, cứ dùng nó như đèn pin. Vậy thôi!

Nhận ba món đồ từ tay cô gái, Vô Phong ngập ngừng:

-Xin lỗi, là tôi sai. Lẽ ra tôi phải nói năng tử tế hơn. Xong việc tôi sẽ về sớm, hứa đấy!

Trông dáng bộ của hắn, Tiểu Hồ quay mặt đi chỗ khác, tay gãi chót mũi che giấu nụ cười. Nàng tiếp lời:

-Cái bật lửa sẽ cháy vĩnh viễn miễn là anh còn nội lực. Nếu gặp mồi lửa lớn hơn, nó sẽ hấp thụ, phát sinh Hỏa niệm. Sức sát thương nhỏ thôi, nhưng nếu có Phong kỹ, nó là câu chuyện khác.

Vô Phong gật đầu hiểu ý. Tiểu Hồ mỉm cười rồi nhờ tên tóc đỏ buộc hộ khăn đầu. Chiếc khăn xanh thêu hình con cáo mà hắn mua từ Đại Lộ Đỏ, nàng dùng nó thường xuyên kể cả lúc ngủ. Trong lúc đợi hắn chỉnh sửa chiếc khăn, Tiểu Hồ chợt nói:

-Anh từng nói nếu thế giới của chúng ta xích lại gần nhau, mọi người sẽ hiểu nhau hơn, phải không? Nhưng anh có biết con người luôn gây ra chiến tranh trước khi họ muốn hiểu nhau?

-Cô từng chứng kiến?

Vô Phong vuốt khăn cho thật phẳng phiu. Tiểu Hồ nhoài người lấy hai que diêm sinh rồi đốt chúng. Nhìn hai ngọn lửa phập phùng đầu diêm, Vô Phong nhíu mày:

-Ý cô là gì?

-Lửa tượng trưng sinh mệnh. Anh nhìn thấy gia huy họ Hỏa của Hỏa Nghi chưa? “Lửa sinh tất cả, lửa thiêu tất cả”(**). – Tiểu Hồ đáp lời – Thế giới của mỗi người là ngọn lửa, nếu ở gần nhau, chúng thành ra thế này...

Tiểu Hồ châu đầu hai ngọn diêm sinh, lửa bùng lên dữ dội. Nhìn nó, Vô Phong chợt nhớ khung cảnh ở Âm Giới quốc. Cơn ác mộng Kim Ngân đã quá đủ, hắn không muốn tiếp thêm cơn ác mộng mới mang tên Băng Thổ.

*

* *

-Thống lĩnh Lục Thiên nói anh gia nhập Bán Dạ Giáo Đoàn, họ hẹn anh ở Tam Thủy Khu, mà khu đó ở miền đông nam Hắc Thủy. Sao giờ anh lại tới miền đông trước? Giáo Đoàn thay đổi địa điểm à?

Câu hỏi của Hồ Quy lôi Vô Phong về thực tại. Tên tóc đỏ ngừng chơi bật lửa, trả lời:

-À, thống lĩnh cần tôi tìm hiểu vài chuyện. Chúng ta đến miền đông trước, Tam Thủy Khu sau.

Hồ Quy gật đầu. Kỳ thực Lục Thiên chẳng nhờ Vô Phong chuyện gì. Hắn tới đây nhằm tìm kiếm tung tích Hỏa Phu. Trong chiếc máy chiếu mà hắn lấy về từ khu thí nghiệm, bài hát Thế Giới Này Thật Lạ có mã nguồn từ máy tính đặt tại Hắc Thủy quốc. Nếu manh mối thuận lợi, hắn đỡ phải tìm Tập Lâm. Vì chưa ký hợp đồng chính thức nên Vô Phong có thể từ chối gia nhập Bán Dạ Giáo Đoàn bất cứ lúc nào.

Phi thuyền bay cao vượt tầng mây, băng qua không phận Băng Hóa thẳng hướng về Hắc Thủy. Nhận chút nắng hiếm hoi, Vô Phong lăn ra ngủ. Thời gian trôi đi, khi Hồ Quy gọi dậy, Vô Phong nhận ra đã hơn bốn giờ chiều. Phi thuyền vào không phận Hắc Thủy từ lâu, ngoài trời nhá nhem tối, tuyết rơi dày hơn trước.

Nửa tiếng sau họ tới Bạt Thủy thành thuộc miền đông Hắc Thủy. Mất vài phút ở trạm kiểm soát, phi thuyền tiến nhập nội đô. Từ đây Vô Phong trông thấy một thành phố tiêu điều; cảng hàng không, tàu điện, dịch vụ công cộng... tất cả đã ngừng hoạt động. Khói từ những đống đổ nát bốc cao, cuộn đen khắp không gian. Dưới phố sá, người tị nạn Hắc Thủy xếp hàng dài dằng dặc trước trạm kiểm soát của quân đội Băng Hóa, họ đang rời khỏi Bạt Thủy thành. Một tuần trước, quân đội Băng Hóa giao tranh, giành quyền kiểm soát nơi này từ tay Lực Lượng Mù Thủy.

Phi thuyền hạ cánh gần một trạm kiểm soát. Nhờ thẻ nhân viên Đại Hội Đồng cùng giấy thông hành đặc biệt, Hồ Quy dễ dàng đưa bọn Vô Phong qua cửa. Ba người rảo qua đại lộ vắng lặng, bước tới khách sạn bên kia đường. Vì biển hiệu quảng cáo vỡ nát nên Vô Phong chẳng biết khách sạn tên gì. Họ vào sảnh và thấy một người đàn ông đứng tuổi đang thu dọn đồ đạc, không quá nhanh cũng chẳng quá chậm. Ông ta mặc đồng phục, ve áo còn nguyên bảng tên cùng chức vụ giám đốc. Thấy bọn Vô Phong, ông giám đốc lắc đầu:

-Khách sạn đóng cửa rồi, chúng tôi không phục vụ phòng nữa!

-Chúng tôi không cần phòng, chỉ muốn hỏi một chút... – Vô Phong lên tiếng – Ông biết vị khách này không? Ông biết ông ta chứ?

Hắn chìa ảnh chụp Hỏa Phu lúc còn phục vụ họ Hỏa. Ông giám đốc chẳng liếc mắt, chỉ thở dài:

-Khách sạn của tôi tuy nhỏ nhưng cũng có tiếng, mỗi năm cả trăm lượt khách, sao nhớ được ai với ai?

-Mỗi khách sạn đều có nhật ký ghi chép khách hàng. – Vô Phong nói – Ông đâu cần nó nữa, đúng không? Tôi muốn mua!

Dứt lời, Vô Phong đẩy tờ giấy bạc hai trăm thùng vàng về ông giám đốc. Ông ta lắc đầu. Hắn đưa tiếp hai trăm thùng vàng nữa. Ông giám đốc lắc đầu lần hai. Hắn đưa nốt một trăm thùng vàng. Ông giám đốc vẫn lắc đầu. Vô Phong tươi cười đoạn đặt thanh Bộc Phá lên bàn. Trông lưỡi kiếm sắc lạnh, ông giám đốc vội vã cầm tiền rồi chuyển cho hắn một tấm thẻ dữ liệu:

-Nhật ký ghi chép khách hàng trong hai mươi năm! Thế nhé, tôi đi đây!

Ông giám đốc xách va li chuồn thẳng. Vô Phong và Kh’srak lên tầng trên còn Hồ Quy chờ dưới sảnh. Đèn đóm hỏng kha khá, nhiều chỗ tối thui nên Vô Phong phải xài bật lửa. Nhờ nội lực, chiếc bật lửa bừng lên, đầu bấc tỏa ngọn sáng lớn giúp hai người băng qua cầu thang đá và những hành lang trải thảm màu huyết dụ. Tên tóc đỏ lên tầng hai, bước vào một căn phòng sau mở máy chiếu ba chiều. Hắn truy cập mạng máy tính, gửi nhật ký khách sạn về Phi Thiên. Nếu địa chỉ gửi dữ liệu trùng địa chỉ gửi bài hát Thế Giới Này Thật Lạ nghĩa là Hỏa Phu đã từng ở đây. Được hai phút, Vô Phong nhận điện thoại từ Hỏa Nghi:

-Nhận được rồi, đúng địa chỉ, ông bạn! Mã nguồn trùng khớp. Hỏa Phu đã từng ở đó. Tôi sẽ kiểm tra nhật ký này, mất rất nhiều thời gian đấy!

-Không nhanh hơn được à? – Vô Phong nói – Vậy là tôi vẫn phải gia nhập Giáo Đoàn?

-Chắc vậy! Hỏa Phu chắc chắn đã dùng hộ chiếu giả, thẻ căn cước giả, chưa kể ông ta có thể phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi không cố hơn được, chịu khó thôi ông bạn! Mà cậu muốn làm người đẹp Mi Kha phật lòng sao? Cô em đang đợi cậu ở Tam Thủy Khu đấy! Hế hế!

Tên tóc đỏ làu bàu vài câu rồi cúp máy. Rốt cục hắn vẫn cần công ty đánh thuê và truy tìm Tập Lâm. Đó là con đường ngắn nhất dẫn tới Hỏa Phu.

Rời Bạt Thủy thành, Hồ Quy lái phi thuyền đến Tam Thủy Khu. Trong khoang, Vô Phong không ngủ mà dành thời gian nghiên cứu tình hình Băng Thổ. Chiến sự ác đang diễn ra tại nam và đông nam Hắc Thủy, ác liệt nhất là Tam Thủy Khu. Vùng này rất lớn, gồm ba khu chính: Mù Thủy, Ngụy Thủy và U Thủy. Nó chiếm một phần sáu lãnh thổ Hắc Thủy ưuoocs, quá nửa diện tích là ao hồ đầm lầy rồi đồi núi, rất ít đồng bằng. Quân chính phủ - Băng Hóa hiện chiếm vùng U Thủy, hai vùng còn lại do Lực Lượng Mù Thủy kiểm soát.

-Tôi không đi cùng hai anh được. – Hồ Quy lên tiếng – Nhưng tôi sẽ ở lại U Thủy điều hành thông tin. Thống lĩnh Lục Thiên đã sắp xếp tình báo ở Mù Thủy. Họ sẽ giúp các anh khi cần.

-Cẩn thận. – Vô Phong nói.

-Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh? – Hồ Quy hỏi lại.

-Tôi nói anh hãy cẩn thận. – Vô Phong đáp – Khi đến Kim Ngân, tôi có gặp một gã như anh. Một Người Dẫn Đường.

-Anh ta sao rồi?

-Chết.

-Chết thế nào?

-Bị Chó Hoang giết. Bị chém quá nhiều, không nhận dạng được thi thể.

Hồ Quy cúi đầu:

-Cảm ơn đã nhắc nhở. Hy vọng tôi chết nhẹ nhàng hơn anh ta.

Vô Phong bật cười. Kể từ đó hắn không nói thêm câu nào, Kh’srak đã ngủ, không gian chỉ còn tiếng động cơ lẫn tiếng gió gào. Tên tóc đỏ rung đùi chồn chân, cảm giác thấp thỏm khó yên. Hắn nhớ lần tới Kim Ngân cũng y như bây giờ.

Tám giờ tối, phi thuyền đáp xuống doanh trại quân đội Băng Hóa tại U Thủy. Cũng tại đây ba người chia tay. Hồ Quy tiếp tục công việc của nhân viên Đại Hội Đồng còn bọn Vô Phong tìm nhà ăn trong doanh trại.

Hỏi vài tên lính, mất ít phút vòng vèo, cuối cùng tên tóc đỏ và Kh’srak cũng mò tới nơi. Nhà ăn rộng, binh lính qua lại nhiều mà tên nào cũng to vâm như gấu, Vô Phong nhìn mãi mới thấy cái vẫy tay của Mi Kha. Cô nàng ngồi một mình trong góc, xem chừng mới dùng xong bữa tối. Trông cô ả, Vô Phong bất giác lạ lẫm. Không còn tiểu thư quý phái đêm dạ tiệc, chẳng phải cô nàng quyến rũ váy đỏ vài ngày trước, Mi Kha giờ hoàn toàn khác: quân phục rằn ri đen trắng, bốt cao, tóc rối vương đầy tuyết, gương mặt không trang điểm lộ ra gò má lấm chấm tàn nhang. Mấy tay lính Băng Hóa thi thoảng thì thầm chỉ trỏ Mi Kha nhưng chẳng gã nào dám tiếp cận. Họ ngồi cách xa, vừa ăn vừa len lén nhìn cô nàng.

Thấy Vô Phong, Mi Kha cười:

-Tôi cứ nghĩ anh đổi ý! Vậy anh chàng này là cộng sự của anh? – Mi Kha chỉ vào Kh’srak – Có thể bảo anh ta cởi khăn che mặt không? Không à? Cũng được thôi, tôi tôn trọng quyền cá nhân! Giờ chúng ta ký hợp đồng nhé?

-Còn hai người nữa đâu? – Vô Phong hỏi.

-Sắp! Đàn ông các anh là chúa muộn giờ!

Sau đấy bọn Vô Phong ngồi xuống nghe Mi Kha phổ biến quyền lợi và thanh toán lương thưởng. Giáo Đoàn cung cấp mọi vũ khí, giấy tờ, điều kiện làm việc miễn sao phù hợp nhiệm vụ. Công ty không chịu trách nhiệm về mạng sống lính đánh thuê, cũng không có bảo hiểm. Nếu lính đánh thuê chết mà nhiệm vụ hoàn thành, tiền vẫn được chuyển vào tài khoản người đó hoặc tài khoản ủy thác. Tùy đánh giá của đội trưởng, mức thưởng cho mỗi thành viên sẽ khác biệt. Luật văn bản dài dòng nhưng tựu chung vài ý chính là vậy, chẳng hơn.

Đương đọc hợp đồng, Vô Phong chợt thấy Đấu Thánh xuất hiện. Gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành đóng áo quần dày sụ, người to gấp đôi bình thường. Bịt kín nhiều thế nhưng cái mũi Đấu Thánh không ngừng sụt sịt, hai mắt đỏ ngầu thiếu ngủ. Gã không quen khí hậu Băng Thổ. Thấy gã khổ sở, Vô Phong nháy mắt cười đểu, không quên khuyến mãi chút lịch sự “Chào ông bạn, TTBT!”. Đấu Thánh tức lồi mắt. Gã dộng mông cùng ba lô xuống ghế, vừa nghe Mi Kha giải thích điều luật vừa xả ánh nhìn căm tức vào tên tóc đỏ. Gã ký hợp đồng, nét chữ nghiến giấy, lòng ham muốn thử xem mặt Vô Phong bền cỡ nào trước ngòi bút nhọn. Để quên ham muốn đó, gã hỏi Mi Kha:

-Từ đây sang Mù Thủy có xa không?

-Không xa lắm, khoảng sáu mươi(60) cây số. Nhưng chúng ta phải đi bốn mươi(40) cây số đường rừng. Hơi vất vả chút. – Mi Kha đáp – Đường chính đang có chiến sự.

-Cô thạo vùng Mù Thủy chứ? – Vô Phong hỏi.

-Khá tốt, nhưng không phải tất cả. Có những địa điểm thuộc Lực Lượng Mù Thủy, tôi không xâm nhập được. Bởi thế tôi mới tìm một người thông thạo mọi thứ. Anh ta là người mới nhưng rất có năng lực. À, anh ta kia!

Mi Kha chỉ về phía cửa. Ở đó, Vô Phong trông thấy một gã đương tán tỉnh các nữ quân nhân. Gã có mái tóc rối, má hô hóp cùng đôi mắt phong tình ăn chơi tổ trác. Dây chưa chim chuột một lúc gã mới nhập bọn Mi Kha, giọng khàn khàn:

-Hơi bận tí, từ đây tới U Thủy rắc rối quá! Ô kìa, tóc đỏ! Chúng ta lại gặp nhau!

Cả đám nhìn Vô Phong. Tên tóc đỏ ngẩn mặt chẳng biết kẻ lạ mặt này là ai. Gã nọ bật cười đoạn lấy sáp vuốt mượt tóc, lấy phấn trang điểm gò má. Gã đeo kính cận, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo khác hẳn lúc trước, giọng nói hết khàn mà đầy nữ tính:

-Chúng ta làm việc với nhau lâu rồi mà, tóc đỏ! Quên tôi sao?

Vô Phong, Đấu Thánh và Kh’srak há hốc mồm. Họ không hề nghĩ con cú ăn đêm xuất hiện ở đây. Ba người nhổm lưng đồng thanh:

-Mai Hoa?

Mai Hoa nhún vai cười:

-Đừng ngạc nhiên vậy chứ mấy người! Ai cũng phải kiếm sống mà! Thời buổi kinh tế khó khăn lắm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.