Nhờ pháo kích yểm trợ cộng thêm sự liều mạng của Chó Hoang, quân Liệt Giả thọc sâu vào phòng tuyến liên quân. Ngày 11 tháng 8, chúng chiếm quá nửa trận địa, từng bước đẩy lui liên quân. Chẳng chóng thì chày, quân đoàn phương nam sẽ vượt qua Lằn Ranh Đỏ và mặt đối mặt Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng để có bước tiến này, Liệt Giả đã mất hai ngàn người – con số thiệt hại không hề nhỏ. Suốt cuộc chiến, bọn Vô Phong ở ngoài theo dõi nhưng không phát hiện chiếc thăng vân tàu hay con vân cước nào được sử dụng. Họ đoán Liệt Giả dành chúng cho cuộc chiến với người Tuyệt Tưởng.
Hai ngày sau, bọn Vô Phong trở về. Thông tin chiến trường được chia sẻ cho cả Bán Dạ Giáo Đoàn và quân đội Tuyệt Tưởng. Thăng vân tàu – vân cước là chủ đề khiến hai bên đau đầu nhất, họ liên tục tranh cãi xem Liệt Giả đang mưu tính cái gì. Không tìm được câu trả lời thỏa đáng, họ thống nhất rằng quân Liệt Giả vì quá thiếu thốn khí tài nên phải sử dụng chúng. Người Tuyệt Tưởng không coi đó là mối nguy hại, họ tự tin rằng kể cả khi Liệt Giả sở hữu hạm đội phi thuyền hùng hậu thì cũng sớm tan nát trước hệ thống phòng không của họ.
Ngày hôm sau, thêm hai công ty đánh thuê nữa cập bến Tuyệt Tưởng Thành. Hai công ty này vừa là bạn hàng vừa là đối thủ cạnh tranh của Bán Dạ Giáo Đoàn. Họ mang tới nhiều vũ khí hơn, có cả hàng hiếm như người máy thiết giáp cao hơn mười mét, cơ động trên mọi chiến trường. Chúng gần giống con người máy Tiểu Tiên Nữ của Hỏa Nghi nhưng dáng dấp hiếu chiếu hơn, bóng bẩy hơn. Cùng ngày, nhiều chuyến hàng hậu cần được chuyển tới. Đến cửa bắc thành phố nhận hàng, Vô Phong gặp lại gã buôn lậu Bì Mỏ Nhôm. Nhớ lại vài tháng trước, để có tin tức của Thát Khan, Mi Kha đã thỏa thuận làm ăn với Bì Mỏ Nhôm(*). Nhiều ngày lăn lộn sa mạc, gã buôn lậu đen nhẻm như cột nhà cháy, chỉ còn mái tóc nhuộm vàng chóe và hàm răng vàng khè là nổi bật.
-Hô, chú em tóc đỏ! Chào cô em phương bắc, lâu không gặp mà em vẫn đẹp nhỉ? – Gã bắt tay Mi Kha – Đủ hàng cho cô em đây! Kiểm tra nhé!
Đội 11 kiểm tra hàng còn Mi Kha thương thảo hợp đồng với Bì Mỏ Nhôm. Gã buôn lậu người Xích Quỷ sẽ tiếp tục chuyển hàng kể cả khi chiến tranh toàn diện nổ ra, cũng vì lý do này mà gã đòi tăng giá gấp sáu. Mi Kha không đồng ý, chỉ chấp nhận tăng gấp đôi. Không ai rõ kết quả vụ thương thảo thế nào, chỉ thấy Bì Mỏ Nhôm hầm hầm mặt ra về, răng nghiến trèo trẹo. Vô Phong thấy vậy thì cười khùng khục. Chẳng thằng đàn ông nào trên đời thương lượng trên cơ Mi Kha, trừ mấy thành phần nửa nạc nửa mỡ như Mai Hoa.
Trở lại thành phố, Vô Phong tiếp tục luyện tập. Triệt Phạt bận rộn, tên tóc đỏ tập một mình và tuân thủ đúng giáo án của tay đội trưởng ngự lâm. Nhờ Triệt Phạt nói giúp, hắn được tùy ý sử dụng sàn đấu trong hoàng cung. Nhưng vài ngày sau, hắn gặp khó khăn gấp bội, không phải khối lượng bài tập mà bởi cái mồm của Đấu Thánh. Ngày đẹp trời nọ, gã thánh sứ tình cờ đi ngang qua phòng tập, thấy Vô Phong thì ghé vào xỉa xói. Từ hôm đó, hễ nhàn rỗi là Đấu Thánh mò đến để mỉa mai tên tóc đỏ, coi đó như thú vui.
Một ngày kia, gã thánh sứ lại tới sàn đấu. Ngó Vô Phong một hồi, gã giở giọng móc máy bằng cái đầu lắc lắc, khóe miệng nhếch nhếch:
-Cũng cuốn vải ép bụng như người Tuyệt Tưởng? Làm được không, kẻ tầm thường? Đừng cố gắng khi bản thân vốn đã kém cỏi! Cách đó dùng để điều hòa nhịp thở, nhưng làm không tốt, cơ hoành sẽ đau quặn, cơn đau không dễ chịu đâu!
Bị quấy rầy suốt, tên tóc đỏ chịu không nổi bèn đáp:
-Đội trưởng Triệt Phạt dặn tôi nhiều rồi, không đợi ông bạn nhắc nhở, TTBT à!
Đấu Thánh cau mặt nhưng nhanh chóng giữ bình tĩnh như thể đã quen danh hiệu “TTBT”. Gã tự đắc:
-Nhưng dù thành thục cỡ nào hoặc kể cả biết sử dụng Hoa Sa Tấu, anh bạn cũng chẳng thể phát huy hết sức mạnh của đà đao. Biết tại sao không? Anh bạn không có tinh thần của chúng tôi, không phải tinh thần Tuyệt Tưởng. Kiêu hãnh và phẩm giá, chúng tôi có, anh bạn không. Không có chúng, Hoa Sa Tấu trong tay anh bạn chỉ là khối sắt vụn. Không phải tự nhiên mà trong giới kiếm sĩ, người ta nói “Hoa Sa Tấu chỉ hay khi trong tay người Tuyệt Tưởng”. Có lý do cả đấy!
Tên tóc đỏ cười khùng khục đoạn lắc đầu trước ông thần hoang tưởng này. Hắn định kể những điều từng gặp ở sa mạc Hồi Đằng, nhưng nghĩ sao lại thôi. Im lặng một lúc, hắn quay ra nói:
-Hồi ở thăng vân tàu của Đạn Đạo, ông bạn cố gắng tán tỉnh công chúa Lục Châu. Tôi nhớ ông bạn lúc ấy muốn làm con rể Bạch Dương Đệ Thập lắm nha(**)! Nhưng khi tôi đến đây, ông bạn rêu rao mình là bạn thân của pháp sư Tịnh Hoạt và sắp làm lễ cưới. Theo tôi thấy, ông bạn trám chỗ Tịnh Hoạt vào cái mong muốn chẳng – bao – giờ – đạt – được – là công chúa Lục Châu. Tôi hiểu, tôi hiểu, đang thời kỳ động đực mà! Thằng nào ở tuổi này cũng vậy cả, tôi rất thông cảm. Nhưng việc lấy thánh nữ ra làm công cụ để giải tỏa, tôi nghĩ ông bạn kiêu hãnh nhưng không có phẩm giá. Con bò đực kiêu hãnh với mấy con bò cái, nhưng là sự kiêu hãnh của con bò, phẩm giá của bò nốt. He he he, ông bạn định trao kiêu hãnh và phẩm giá loài bò cho thánh nữ Tịnh Hoạt à?
Gã thánh sứ nhảy phốc xuống sàn đấu, lừ lừ bước tới cùng đôi mắt trợn ngược. Gã đay nghiến câu chữ trong hàm răng nghiến chặt:
-Đừng nói khi chưa hiểu chuyện, anh bạn chẳng biết gì đâu! Hãy nhớ vị trí của mình. Tôi là ai? Là hoàng tử Tuyệt Tưởng Thành, là người mang huyết thống của một trong những dòng họ lâu đời nhất thế giới, là hậu duệ của những đức vua vĩ đại nhất từng cai trị toàn lục địa Kim Ngân. Còn anh bạn? Một gã hộ vệ, một tay lính đánh thuê bán mạng vì tiền, một tay kiếm sĩ thường thường bậc trung, một kẻ tầm thường. Anh bạn không có tư cách phán xét tôi.
-Tư cách? Tư cách loài bò hả? – Vô Phong nhún vai cười sằng sặc.
Miệng Đấu Thánh rít ken két, tưởng chừng răng sắp nhai lưỡi đến nơi. Bất chợt gã thánh sứ cười gằn, ngực ưỡn căng:
-Nói nhiều làm gì? Đấu với nhau một trận xem? Người mạnh hơn sẽ có tư cách. Sao, dám chứ?
Dứt lời, Đấu Thánh rút từ hư không một thanh kiếm hừng hực lửa. Chưa hết, gã triệu hồi thần hộ mệnh nhằm đảm bảo một chiến thắng tuyệt đối, áp đảo và đè bẹp đối thủ. Trông vị thần hộ mệnh đội mũ trùm cầm búa, râu dài quá thắt lưng bốc lửa vàng chói, Vô Phong ngán ngại. Nhưng thấy bản mặt câng câng tự đắc của Đấu Thánh, tên tóc đỏ nhận lời thách đấu cho bớt ngứa cửa hậu. Giữa lúc hai bên sắp xới tung sàn đấu, đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt xuất hiện và chen ngang:
-Thưa hoàng tử, đức vua gọi ngài. Không… không chờ được, chuyện quan trọng lắm, thưa hoàng tử, đức vua muốn thảo luận việc lập hệ thống phòng ngự nội đô.
Đấu Thánh thở phì phò sau đành bỏ dở. Nhưng gã không quên hẹn ngày tái đấu Vô Phong. Lúc ra cửa, gã buông lời hằn học Triệt Phạt vì cắt ngang việc chứng minh sức mạnh của gã. Đội trưởng ngự lâm chỉ cúi đầu cười. Đợi Đấu Thánh đi khỏi, Triệt Phạt mới lắc đầu cười ngán ngẩm. Tên tóc đỏ lên tiếng:
-Ngày nào gã đó cũng cà tưng vậy hả?
Triệt Phạt nhún vai như muốn nói rằng chuyện này xảy ra như cơm bữa. Vô Phong cười khùng khục rồi tiếp tục tập luyện. Tay đội trưởng ngự lâm rảo quanh quan sát đoạn nói:
-Hoàng tử còn trẻ, hiếu đấu hiếu thắng. Tuổi trẻ luôn muốn chứng tỏ bản thân mà! Chỉ là cậu ta luôn làm người khác khó chịu. Một kẻ khó ưa.
-Gã là hoàng tử, là thánh sứ, lại sắp cưới thánh nữ Tịnh Hoạt, gã còn muốn chứng tỏ cái gì nữa? – Vô Phong hỏi.
Tên tóc đỏ vung kiếm, Triệt Phạt sửa tư thế cho hắn đoạn thở dài:
-Cậu có anh trai hay em trai không? Không hả? Vậy thì cậu chưa hiểu câu chuyện “nhà có hai anh em trai”. Cậu biết đấy, đàn ông thiên sinh là tranh đấu, đặc biệt là anh em cùng nhà. Đứa này sinh ra trước là anh, đứa sinh muộn là em, còn hai đứa trẻ có gọi nhau “anh em” hay không là câu chuyện khác. Với chúng tôi, Đấu Tâm chính là vị vua tương lai. Người Tuyệt Tưởng chúng tôi vẫn giữ chế độ cha truyền con nối chứ không bầu cử như nơi khác, tất nhiên chúng tôi cũng có ủy ban giám sát nhà vua. Đấu Tâm biết cách ngoại giao, biết nhún nhường nhưng cũng đủ kiêu hãnh và phẩm giá của người Tuyệt Tưởng. Dân chúng tin tưởng cậu ấy.
Vô Phong im lặng tập luyện, Triệt Phạt tiếp lời:
-Sống lâu dưới cái bóng của ai, ta sẽ trở thành cái bóng của kẻ đó. Đấu Thánh bị lãng quên dưới cái bóng anh trai mình, tệ hơn cả việc bị đem ra so sánh. Cậu ta trở nên cực đoan. Cậu ta làm thánh sứ để khẳng định mình khác biệt anh trai, để mọi người biết cậu ta là một trong số ít thánh sứ hiếm hoi của Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng không vì thế mà mọi người đánh giá cao Đấu Thánh. Cậu ta quá chú trọng địa vị hay phẩm giá, tự biến mình thành kẻ khó ưa. Chưa đến nỗi đáng ghét, nhưng khó ưa, thực sự là vậy!
Vô Phong nhíu mày:
-Đừng nói gã cặp kè nữ pháp sư Tịnh Hoạt chỉ vì muốn người ta coi trọng mình nhé?!
Gã đội trưởng ngự lâm nhún vai lắc đầu. Vô Phong tiếp tục bài tập, tâm trí lợn cợn suy nghĩ. Rũ bỏ lớp vỏ thân phận, Đấu Thánh cũng giống tên tóc đỏ: lạc lối, chẳng biết mình là ai và luôn vật lộn kiếm tìm bản thân. Hai con người, hai thế giới, tưởng chừng khác biệt quá xa mà thực ra lại lắm nét đồng điệu. Nhưng không vì thế mà tên tóc đỏ dành cái nhìn tích cực hơn cho Đấu Thánh. Cứ nghĩ bản mặt chếch ngược khinh khỉnh của gã, Vô Phong muốn đấm. Cảm thông với người khác không dễ như hắn tưởng.
…
Trung tuần tháng 8, gió thổi mạnh khiến mưa bạc thêm dữ dội. Thời tiết khắc nghiệt bao nhiêu, chiến sự Lằn Ranh Đỏ khốc liệt bấy nhiêu. Những ngày này, phương nam chưa khi nào ngớt tiếng súng, đạn pháo sáng cứ đến đêm là nhuộm xanh rực khoảng trời. Mỗi ngày, từng đoàn xe liên quân từ Lằn Ranh tháo chạy qua Tuyệt Tưởng Thành mang theo vô số thương binh lẫn quan tài. Nhiều người thương nặng phải ở lại để điều trị, bệnh viện thành phố bỗng chốc đầy hơi thở kêu rên đau đớn, không khí chiến tranh từ miệng đám thương binh vô tình lan khắp nơi. Người ta hiểu rằng Lằn Ranh sắp thất thủ, Liệt Giả sớm muộn cũng mò đến Tuyệt Tưởng Thành.
Nhưng người Tuyệt Tưởng không vì thế mà sợ hãi. Họ chế tác nhiều vũ khí hơn, thu hoạch nhiều măng man hơn để chuẩn bị cho cuộc chiến kéo dài. Họ cầu nguyện Vạn Thế năm lần mỗi ngày nhằm củng cố lòng kiên định. Trên hết, họ trông về trung tâm thành phố và đặt trọn niềm tin vào Ngọn Xám. Chẳng cần chương trình truyền hình lên dây cót tinh thần hay sáng tác những bài ca cổ vũ lòng yêu nước, họ chỉ cần thấy tòa tháp vững chắc, thế là đủ.
Dường như lời cầu nguyện của dân chúng đã chạm tai thánh thần. Ngày 16 tháng 8, liên minh thánh sứ Khối Ngũ Giác cử Phó Tổng Lãnh Lục Châu đến hỗ trợ Tuyệt Tưởng Thành. Người Tuyệt Tưởng vui, Tây Minh thì không. Chẳng người cha nào vui nổi khi gặp lại hai cô con gái giữa vòng xoáy chiến tranh. Bị lo âu lẫn bồn chồn quấy quả, thành thử ngài đại thánh sứ lắm bận muốn gặp Vô Phong để cho hắn vài cái bợp tai. Gây nên cơ sự này là tội trạng của tên tóc đỏ.
Tối cùng ngày, đức vua Đấu Nhân tới tường thành thị sát đồng thời động viên binh lính, Tây Minh cũng đi theo. Cuối buổi, đức vua cùng ngài đại thánh sứ lên đỉnh bức tường rồi trông về đằng nam. Trong vị đắng trà thiết mộc và khói thuốc, hai ông già lặng lẽ quan sát khoảng trời phương nam xanh lét ánh pháo sáng, tiếng súng tiếng pháo thi nhau cắn xé sự yên tĩnh của khoảng không. Chiến tranh hiển hiện, mưa bạc dẫu dữ dội cũng chẳng thể che mờ. Giữa lúc ấy, đức vua Đấu Nhân chợt mở lời:
-Lục Châu… chà… cô công chúa bé nhỏ ngày nào giờ đã là Phó Tổng Lãnh, và còn rất trẻ nữa! Người họ Bạch Dương luôn làm được những điều phi thường. Nói thật với ông, ta chẳng mấy quan tâm những dòng họ khác đâu, riêng họ Bạch Dương là ngoại lệ. Ta thật sự ngưỡng mộ hoàng đế của ông.
Tây Minh im lặng đoạn chìa bao thuốc. Đức vua từ chối sau bảo cận vệ đưa cho mình một ống điếu cỡ bự, nõ điếu dúi nùi thuốc to bằng nắm tay, hút một hơi là điếu nổ tràng lọc xọc như súng tiểu liên nã đạn, khói dày màu cam nhuộm khoảng không bằng mùi thơm nồng. Hút xong, đức vua chống điếu giữ thân thể thăng bằng trước cơn say khói tựa thể chiến binh chống thanh kiếm. Tây Minh ngoảnh mặt phì cười. Nếu có thể, người Tuyệt Tưởng luôn tỏ rõ sự vượt trội của mình ở mọi phương diện, kể cả lĩnh vực phì phèo.
-Dòng họ Hoang Vệ của chúng ta đã từng như họ Bạch Dương. – Đức vua tiếp lời sau cơn say khói – Chúng ta được sa mạc ban cho tuổi thọ dài lâu, nắm giữ quyền năng của cát, thông hiểu những ngọn gió phương nam mang theo mưa bạc. Họ Hoang Vệ sản sinh nhiều vị vua vĩ đại nhất cho đế chế Tuyệt Tưởng. Nhưng “đã từng” thôi, “đã từng”! Sang kỷ nguyên hiện đại, mọi thứ đi xuống, hoa Tuyệt Tưởng chẳng còn nở, giống nòi Hoang Vệ thoái hóa dần. Ta, cha ta, ông nội, ông cố… những đức vua của kỷ nguyên hiện đại sống dưới cái bóng tổ tiên – những vị vua vĩ đại đã yên nghỉ trong rẻo Mạn Đà.
Tây Minh chống khuỷu tay lên bờ đá tường thành, nói:
-Nhiều năm không gặp, ngài vẫn đau đáu chuyện đó? Vậy ra ngài muốn nâng cao danh tiếng dòng họ bằng cách đùn đẩy Đấu Thánh đến với công chúa Lục Châu? Đạn Đạo kể với tôi rồi, chuyện ngài đưa con trai mình lên thăng vân tàu của hắn…
-Phải, là ta nhờ vả Đạn Đạo. Hắn thỉnh thoảng săn bắt ở vùng trời này, ta cho hắn ưu đãi lớn, đổi lại hắn giúp ta vài việc nhỏ.
-Nếu giữa Đấu Thánh và Lục Châu nảy nở cái gọi là “tình cảm” thật, hẳn giờ này ngài không cần đến tôi nữa.
Đức vua thở dài, chòm râu rậm rạp rung rung:
-Phải, nếu chuyện đó xảy ra, ta sẽ giải quyết được cả danh tiếng lẫn chính trị. Nhưng Đấu Thánh chẳng thể làm ta tự hào như anh trai nó.
-Tôi nghe công chúa kể cậu ta tán tỉnh rất vụng về! – Tây Minh cười.
-Và miễn cưỡng. – Đức vua Đấu Nhân tiếp lời – Nó bước lên thăng vân tàu vì ta bảo nó làm thế. Nó tham gia giải cứu công chúa Lục Châu ở sa mạc Hồi Đằng vì ta bảo nó làm thế. Thằng nhóc quá coi trọng lời hứa giữa ta và cha mẹ Tịnh Hoạt. Ông hiểu đấy, chuyện bông đùa giữa các bậc cha mẹ mà! Ôi thằng con khờ khạo của ta… nếu không phải anh trai nó đã kết hôn, ta đã chẳng nhờ Đấu Thánh.
Ngài đại thánh sứ lắc đầu cười tập hai. Đức vua chìa ống điếu mời rít một hơi, Tây Minh từ chối rồi tiếp tục trung thành với điếu thuốc nhỏ hơn với làn khói ít hoành tráng hơn. Ông trầm ngâm:
-Tại sao ngài cứ bận tâm về huyết thống hay dòng họ? Những vị vua Tuyệt Tưởng cổ xưa vĩ đại theo cách của họ, ngài có thể vĩ đại theo cách của mình, thời đại khác nhau, sự vĩ đại cũng khác nhau. Ngài đưa Tuyệt Tưởng Thành ra thế giới hiện đại thay vì cố thủ ở đây như cha ngài hay các bậc tổ tiên từng làm. Quyền năng hay phép thuật rốt cục cũng chỉ năm ăn năm thua với công nghệ khoa học; một đại thánh sứ, kiếm sĩ hay Bảy Người Mạnh nhất rốt cục cũng chết nếu bị bắn sau lưng. Còn tuổi thọ dài lâu? Ngài muốn khác biệt với con người bình thường, muốn khác xa dân chúng? Làm vua vẫn chưa đủ sao?
Đức vua nhún vai:
-Già rồi mà! Già nên hay lo mấy thứ sĩ diện. Nhưng đúng là ta ao ước một cuộc sống dài lâu. Không phải hưởng thụ hay gặm nhấm vinh quang, ta cần thời gian để chứng tỏ mình không phải cái bóng của đế chế Tuyệt Tưởng. Như ông nói, ta cần vĩ đại theo cách của ta.
-Tôi đánh giá cao việc ngài thúc ép bản thân. Nhưng tôi nghĩ ngài không nên thúc ép cậu con thứ. Nó không khiến cậu ta thoát khỏi cái bóng anh trai mình mà ngược lại.
Đức vua Đấu Nhân thở dài:
-Ta không thúc ép Đấu Thánh nữa. Nó có thể cưới Tịnh Hoạt, làm mọi thứ nó muốn và tự gánh hậu quả. Đằng nào Đấu Tâm cũng làm vua, không phải nó.
-Tôi nói ngài không thúc ép chứ đâu nói bỏ bê? – Tây Minh nhíu mày.
-Làm đàn ông thì tốt nhất là đứng thẳng và đừng trông chờ lòng thương hại của ai, kể cả cha mẹ. – Đức vua trả lời – Đấu Thánh không còn trẻ con nữa, nó phải tự quyết định thôi. Làm ta tự hào hay khiến ta xấu hổ thêm về nó, tự Đấu Thánh phải lựa chọn.
-Tại sao ngài không mong ước mình sống lâu hơn để thấu hiểu con trai mình? Thay vì trở nên vĩ đại?
Tây Minh vừa dứt lời, bầu trời phương nam bỗng nổi lên vô số tiếng nổ dữ dội. Lằn Ranh Đỏ bùng cháy vẽ đường chân trời rực lửa. Dùng ống nhòm quan sát, Tây Minh và nhà vua thấy từng đoàn xe thiết giáp cùng binh lính liên quân tháo chạy trên sa mạc. Lát sau, bầy Chó Hoang hò reo vang dội khắp Lằn Ranh Đỏ như muốn thông báo chiến thắng của chúng. Lằn Ranh thất thủ, chiến tranh chính thức cập bến Tuyệt Tưởng Thành. Nhà vua quay sang Tây Minh, gương mặt sắt đá:
-Bởi lẽ khi bóng tối tràn đến và chỉ còn ánh trăng mờ mịt, sắt thép là thứ duy nhất rạng ngời, không phải lòng ủy mị.
Đức vua rời đi. Tây Minh trông về phương nam, tự hỏi rằng nếu ngay cả ánh trăng cũng không còn để chiếu vào sắt thép, thứ nào sẽ rạng ngời? Suy tư một hồi, ông dành câu hỏi đó cho mưa bạc xứ cát. Ông không cần lời giải đáp ngay lập tức, bởi lẽ chiến tranh sẽ trả lời tất cả.
Mà lời hồi đáp của từ chiến tranh luôn đau đớn và khắc nghiệt.