Tần Thanh Y vừa đi ánh mắt lại tò mò hỏi Vương Lăng:
-Lúc nãy Lộc Khách nói chàng cứu hắn là thế nào.
-Không có gì, chẳng qua đổi chút hướng công kích, rồi dùng thổ thuật triệt tiêu lực đạo công tới Lộc Khách nên mới bị chôn vùi trong lớp đất.
Nhớ lại lúc nãy Vương Lăng dẫn xuất hai thuộc tính không phụ trợ của Minh Dạ kiếm lại còn cả dị hỏa khiến cho bản thân cũng không thể điều khiển được chính bản thân đòn công kích của hắn. Hắn cũng biết nếu để Lộc Khách nhận cả đòn này chưa chắc gã toàn mạng, sợ rắc rối nên Vương Lăng mới dùng thổ thuật tạo một địa hào chôn vùi công kích, việc này gây hắn bị thương ít nhiều nhưng may đòn công kích của Lộc Khách thật sự cường đại giúp hắn cân bằng.Hắn nhìn qua thấy Sở Ngọc nãy giờ vẫn im lặng Vương Lăng tò mò không hiểu:
-Sao nãy giờ nàng không nói gì. Không khỏe sao?
-Không có gì.
Tần Thanh Y cũng chú ý biểu hiện Sở Ngọc trở nên lạ lùng cũng hiểu lý do:
-Có phải hay không nghĩ đến Lộc Khách. Cả hai người hình như quen nhau thì phải.
-Thật sao.
Vương Lăng ngạc nhiên nhìn thấy nàng đang mím chặt môi, hắn cười vuốt ve đầu nàng:
-Có gì cứ nói. Không cần cực khổ che giấu.
-Để ta nói.
Hàn Tố Cẩm đến bên cạnh Sở Ngọc lên tiếng, Sở Ngọc cảm kích nhìn nàng thở mạnh nói:
-Thật ra không chỉ quen biết mà thật ra bọn ta cũng rất thân thiết như huynh muội. Thậm chí bọn ta đã đính hôn.
-Đã đính hôn thì thả thính ta làm gì.
Vương Lăng có chút khó chịu, Sở Ngọc cười khổ.
-Thật ra là do cha mẹ bọn ta tự quyết định, tuy từ nhỏ ta cùng hắn cùng nhau lớn lên nhưng ta chỉ coi hắn là ca ca mà thôi, không có cảm giác tình cảm nam nữ.
-Ta thấy hắn rất tốt, nàng đâu cần cảm giác khó chịu như thế. So với ta thì hắn nàng phải có tình cảm nhiều hơn chứ, chẳng lẽ hắn không thích nàng.
-Không thực sự hắn đối với ta rất tốt, nhìn có vẻ rất thích ta. Vì vậy nhiều người đã gán ghép ta với hắn thế nhưng ta với hắn không phải vậy. Ta vì không biết làm sao mới phải trốn nhà đi.
-Và thế là nàng đến đây gặp bạn hữu còn hắn đến đây kiếm nàng.
Vương Lăng xoa xoa trán suy nghĩ, thật sự cái tình huống này hắn thật sự không biết làm sao cho phải, một lúc sau hắn mới nói tiếp:
-Ta thấy nàng theo hắn rất tốt, dù sao hắn đối với nàng thật lòng, tốt nhiều hơn rất nhiều so với ta. Chúng ta chỉ mới gặp nhau vì chút hiểu lầm mà ước hẹn, còn hắn thật sự lo lắng cho nàng tới đến tận đây kiếm nàng. Ta chắc do bản tính nàng không thích bị người khác cấm đoán nên mới cố chập không chấp nhận hắn thôi.
-Chẳng lẽ ngươi muốn thất hứa.
-Cái đó với ta không quan trọng, hắn chắc chắn sẽ không thua kém ta nên nàng khỏi lo. Cứ đi gặp hắn đi.
-Ngươi.
Sở Ngọc tức giận quay người bỏ đi, Hàn Tố Cẩm muốn giữ nàng lại nhưng bóng dáng Sở Ngọc đã biến mất trong làn người đông đúc. Vương Lăng thở dài nhìn qua Tần Thanh Y:
-Ta làm vậy nàng ta sao lại tức giận nhỉ.
-Chàng thật sự không hiểu sao.
Tần Thanh Y nhìn thấy hắn bộ dáng ngơ ngác không nói nữa đi đến cùng hai nữ nhân kia rời đi để lại hắn đứng đơ một chỗ cùng Hàm Trương.
-Vương đệ, chúng ta quay về thôi.
-Được.
Vương Lăng không muốn bận tâm tới Sở Ngọc nữa, quay về nhà trọ tiếp tục công cuộc nghiên cứu dược thư. Đến tối hắn được biết Sở Ngọc vẫn chưa quay lại, trong lòng có chút lo lắng nhưng nghĩ lại có Lộc Khách cũng khiến hắn yên tâm.
Hắn muốn tìm Tần Thanh y giải tỏa bức bối trong quần nhưng nàng lại kiếm cớ ngủ cùng tỷ muội để mặc hắn ngủ một mình. Về phòng hắn lại nghĩ đến Sở Ngọc, lăn lộn trên giường hắn vẫn cảm giác bản thân không thể quên được nàng, lại có chút bức rức khó chịu, cuối cùng quyết định hắn rới phòng đi ra ngoài kiếm nàng.
Trên một mỏm đá ngoài bìa rừng có một thiếu nữ xinh đẹp ngước mặt ngắm nhìn mặt trăng sáng, khuôn mặt nàng hiện nét u buồn. Từ xa nhìn lại trong hàng cây là bóng dáng một người thanh niên tuấn lãng đang say mê nhìn nàng, hắn chính là Lộc Khách vẫn luôn theo bước Sở Ngọc mọi lúc mọi nơi. Qua một lúc thấy nàng vẫn đờ đẫn, hắn không thể kiềm chế mà bước ra trước mặt nàng, Sở Ngọc khẽ liếc nhìn hắn lại tiếp tục ngắm trăng.
-Ngọc muội, theo ta về đi. Phụ thân nàng rất lo lắng cho nàng đấy.
-Ông ta thật sự lo lắng cho ta sao.
-Chính phụ thân nàng bảo ta đến tìm nàng, nàng nghĩ ông ấy có lo lắng hay không.
-Nếu vậy thì vì phụ thân ta nói nên huynh mới tới tìm ta.
-Không phải. Ta thật sự lo lắng cho nàng.
-Ta hiểu huynh vẫn đối với ta rất tốt. Huynh về trước đi, ta sẽ quay về sau.
-Vì sao chứ. Có phải là nàng đã thích hắn không.
-Nếu vậy thì huynh sẽ làm gì.
-Nên nhớ nàng là hôn thê của ta, nàng không thể thích người khác. Chúng ta ở bên nhau từ nhỏ, tình cảm so ra thì nàng phải thích ta nhất chứ.
Sở Ngọc im lặng, đứng dậy nhìn qua Lộc Khách:
-Ta chỉ con huynh là ca ca ta mà thôi, thật sự ta không cảm thấy nó giống tình cảm nam nữ. Người ta thích thật sự là hắn, mong huynh co thể hiểu.
Lộc Khách đứng hình im lặng không nói gì, hắn trước mặt người khác luôn luôn điềm đạm nhưng với nàng hắn luôn có cảm giác chiếm hữu mãnh liệt, kể từ khi nhỏ gặp nàng hắn đã thề nàng là của hắn.
Sở Ngọc cũng khó hiểu cảm xúc bản thân, nàng luôn muốn tự quyết định cuộc đời nàng, luôn muốn tự chọn một vị phu quân mà không do bất cứ ai ép buộc, điều mà mẫu thân nàng trước kia vẫn không cách nào làm được. Lúc đầu nàng tùy tiện chọn Vương Lăng cũng chỉ vì danh tiếng của hắn, sau này quen biết Tần Thanh Y được nàng kể bao nhiều hành động của hắn thì khiến nàng ngưỡng mộ, một người không màng danh lợi cùng tính mạng vì một nữ nhân, hắn thật sự so với phụ thân nàng là hai người trái ngược. Càng khiến nàng rung động khi cảm nhận sự ôn nhu khó có người nam nhân nào mang lại còn chứng kiến sự cường đại của hắn, bản thân nàng lúc này cảm nhận cảm giác trước kia chưa từng nếm trải, hắn là tình đầu của nàng.
Vương Lăng mà biết chắc phải phục hắn lắm khi chưa tán gái mà gái đã tự đổ.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, Lộc Khách bàn tay xiết chặt nhìn Sở Ngọc ánh mắt tái giận. Vương Lăng tìm kiếm lúc lâu cuối cùng cũng phát hiện ra hai người, cũng không tiện ra mặt chỉ ẩn giấu linh lực núp trên cành cây cao gần đó. Qua một lúc, Sở Ngọc cất bước rời đi bị bàn tay Lộc Khách nắm lấy, nàng nhíu mày nhìn lại hắn:
-Bỏ muội ra, muội biết đường quay về chỉ là hiện giờ vẫn chưa được.
-Ta biết nàng quay lại gặp hắn, ai biết nàng đi thì chuyện gì xảy ra, có cùng hắn có quan hệ không chứ.
-Huynh sao lại nói như vậy, muội nào phải loại con gái không biết phẩm hạnh như vậy.
-Làm sao ta biết được.
-Huynh sao càng ngày càng quá đáng như vậy.
-Nàng có tư cách gì nói ta, rõ ràng là hôn thê ta mà nghĩ đến người khác. Đã như vậy…
Vương Lăng ngồi trên cây nhìn xuống ngáp dài, hắn vẫn cho đây chỉ là vợ chồng son cãi nhau thật không bận tâm lắm, nhưng trong lòng thì đang nén bực tức cách làm của Lộc Khách, hắn từng sống thế giới hiện đại nên theo chủ nghĩa lãng mạn, nam nữ yêu nhau thì cần xuất phát từ hai phía, đặc biết với hắn thì đối với nữ nhân cần phải ôn nhu nào có bạo lực như Lộc Khách.
Nghĩ lại mấy bộ phim hàn xẻng trước kia hắn thây bản thân so ra hình như rất khác, người ta yêu đúng một người, hắn lại hết nữ nhân này lại đếnnữ nhân khác, lại có chút nghi ngờ bản thân so với mấy tên bỏ bê vợ con trước kia khác cái gì. Chẳng qua nữ nhân đối với hắn thật lòng thì đây là lần đầu tiên mà lại nhiều người như vậy hắn không nỡ phụ lòng ai cả. Đang nghĩ lung tung thì cảnh tượng ngay sau đó cảnh tượng khiến Vương Lăng không thể tiếp tục ngồi nhìn được nữa.