[Việt Nam] Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 71 :  Ma Linh Song Tu - Chương 71: Giải cứu Tần Thanh Y (2)




Gã áo choàng nhìn ánh mắt Vương Lăng có chút khó chịu, xoay người đi để con vật bao trùm bởi hắc vân kia tiến đến gặm nhấm Vương Lăng.

Lúc này Vương Lăng vô lực chuyển động, cơ thể cảm giác như bị làn hắc khí kia nuốt chửng. Con vật há mồm hướng phía Vương Lăng thì ngay sau đó nó cảm nhận cơ thể nó dường biến mất.

Gã áo choàng nhướng mày sau đó nhận ra có người đã đứng trước mặt Vương Lăng, đem con hắc thú kia nuốt chửng. Vương Lăng cũng nhận ra người trước mặt hắn, là Long Hàn Phong, hắn sao lại xuất hiện ở đây bản thân Vương Lăng đang muốn biết.

Ngay sau đó bên cạnh Vương Lăng xuất hiện thêm hai dáng người là Long Hiên cùng Đông Phương Lục uyển. Hai nàng thấy Vương Lăng thương tích đầy mình trong lòng thương xót, Long Hiên căm phẫn nhìn tên áo choàng.

-Ca ca. Giết chết tên đó giúp muội.

-Không cần muội nói.

Long Hàn Phong lạnh nhạt trả lời, cơ thể đã đứng trước tên áo choàng trong tay ánh kiếm xuất ra, chưa chạm vào người hắn đã thấy vô số vết thương trên người. Tên áo choàng kinh hãi tránh né, đem vô số hắc vân tụ lại. Long Hàn Phong miệng khẽ hở, đem làn hắc vân hút hết vào miệng làm gã áo choàng kinh hãi.

Tên áo choàng cơ thể bành trướng, hắc khí bao trùm, da thịt chuyển xanh như người avatar còn có một số chú ấn, bộ mặt dữ tợn nhìn như thằn lằn, hàm răng nhọn dài cứng. Hắn lúc này tốc độ bạo tăng, mot64 lần hắn di chuyển để lại những con côn trùng có ánh điên cuồng công kích Long Hàn Phong.

Lúc này Long Hàn Phong linh khí trong người bùng nổ, hiện lên lớp vảy đen, tốc độ so với tên áo choàng còn muốn nhanh hơn gấp đôi, gã kinh hoảng sau đó nhận ra cánh tay trái đã bị chặt đứt sau đó hắn lại bị đá bay đến một gốc cây gần đó, hai mắt hoảng sợ nhìn người thanh niên trước mặt, môi khẽ run:

-Ngươi là long tộc. Sao lại ở đây.

-Ngươi không cần biết. Nói ta nghe ai sai khiến các ngươi ta sẽ cho ngươi chết thoải mái nếu không...

Ánh mắt Long Hàn Phong lạnh lẽo làm gã áo choàng cả người run run. Lại nghe sau đó một ánh người xuất hiện trước mặt tên áo choàng.

-Lão tứ. Ngươi không phải là đối thủ của hắn, gã không chỉ là long tộc mà còn là thôn phệ long vương.

-Cái này. Là như vậy..

Long Hàn Phong nhàn nhạt nhìn tên mới tới.

-Ngươi là đồng bọn của hắn.

-Ngươi không cần quá kiêu căng. Lão ngũ không làm được gì ngươi vì hắn đứng thứ 4 còn ta ta đứng thứ 2 đấy.

Nói rồi tên lão nhị này cầm một cái bánh răng sắc nhọn ném vào người Long Hàn Phong, hắn đem kiếm ra đỡ thì thanh kiếm ngay lập tức gảy đôi lại bắn tới hắn.

Long Hàn Phong di chuyển ra xa thì nhận ra lão nhị đã ở bên cạnh. Cả hai người chưởng đối chưởng, ưu thế thuộc về lão nhị. Long Hàn Phong nhướng mày phi không bay lên, tiểu nhị cũng rượt theo.

Lúc này Long Hiên quan sát trận chiến âm thầm lo lắng, Đông Phương Lục Uyển giúp Vương Lăng băng bó vết thương cũng không chú ý đến tình hình giao chiến. Long Hiên nhìn hai người mới nói:

-Chúng ta mau đem hắn trở về. Không thể ở đây lâu được.

Đông Phương Lục Uyển gật đầu, để Vương Lăng dựa vào giữa hai người, lão tứ lúc này đứng chắn trước mặt 3 người:

-Muốn đi. Đâu có dễ vậy, đều ở lại đây hết cho ta.

-Muốn đi. Ngươi ngăn được bổn cô nương sao.

Long Hiên hừ lạnh, cơ thể chuyển động cả người một lớp vảy màu đen hiện ra đem lão tứ đánh bay. Gã không kịp phản ứng lại nằm lăn ra đất, hai mắt tơ máu bao trùm, bản tính tự kiêu của hắn bị vùi dập 2 lần trong ngày, hắn lấy ra một viên đan màu đen nuốt vào.

Sau đó cơ thể hắn hoàn toàn thành màu đen, hai mắt đỏ ngầu. Long Hiên biết không ổn ra hiệu cho Đông Phương Lục Uyển đem Vương Lăng đi, Đông Phương tiểu thư cũng hiểu ý nàng đem Vương Lăng chạy đi xa. Long Hiên chặn trước mặt lão tứ cười ranh mãnh:

-Đáng lẽ là muốn sau này mới giết ngươi nhưng hiện giờ bổn cô nương đổi ý rồi.

-Ta cần ngươi tha.

Lão tứ tức giận nhìn nàng, miệng gã há to hết cỡ từ đó xuất hiện vô số con bọ đen lúc nhúc bay đầy trời. Long Hiên nhíu mày, khó chịu đấm ngay bụng hắn nhưng bàn tay nàng dường như bị hắn nuốt chửng không thể gây ra thương tổn.

Lúc này nàng mới nhận ra cơ thể hắn hoàn toàn biến thành bọ bay ngập trời. Cả đám bọ kêu inh ỏi bay vào người Long Hiên, nàng chật vật tránh ra, mỗi lần có một con bọ lao vào là nó lại tự bốc cháy tạo ra một vụ nổ nhỏ chấn động, lại mỗi lần nàng công kích băng lao thì cả đám lại tránh ra.

Long Hiên tạo ra băng vực cả đám lại bay lên cao làm nàng càng cảm thấy khó chịu. Nàng hai mắt căm tức, cơ thể nàng bành trướng hiện hình thành một con rồng đen cao lớn, miệng mở to bắn ra một luồn long pháo hướng đám bọ bay tới.

Đám bọ ngay sau đó bị tiêu diệt gần hết, lại lập tức biến mất ngay sau đó để lại trên mặt đất lão tứ nằm trên đất hai mắt khiếp sợ. Long Hiên gầm lên một làn ánh sáng trắng bắn tiếp tới người gã rồi cơ thể gã tan biến mất.

Quay lại với Vương Lăng, hắn lúc này mới biết lý do đám người Long Hiên lại ở đây.

Bữa tiệc tàn cuộc, Long Hiên lúc này mới biết nàng phải lập tức rời đi, nàng không muốn nhưng cũng không thể cãi lại mẫu thân nhưng vẫn muốn gặp lại Vương Lăng lần nữa. Lúc này thì nàng mới nhận ra Vương Lăng đã rời đi, nàng năn nỉ muốn đi Vương phủ, mẫu thân nàng đánh chịu thua cho Long Hàn Phong đi theo trông nom không cho phép nàng ở lại.

Vì không biết Vương phủ ở đâu nên nàng nhìn thấy Đông Phương Lục Uyển thì đã chạy đến bắt nàng dẫn đường. Đông phương Lục Uyển cũng không từ chối đi cùng. Trên đường đi nàng lại gặp Tử Y Tiên bộ dáng vội vã, hỏi thăm mới biết Vương Lăng gặp chuyện nên mới đòi đi theo nhưng Tử Y Tiên không cho phép.

Long Hiên hậm hực không nói gì kêu Long Hàn Phong lén đi theo nàng sau đó nàng mới gặp Vương Lăng đang bị thương. Vương Lăng nghe thì thầm cảm tạ Long Hiên, vì tính tinh nghịch của nàng mà hắn mới có cơ hội sống tiếp.

Vương Lăng không nghĩ đối phương lại cho gọi nhiều nguyên lực cảnh giới như vậy, hắn không biết rõ Tần Thanh Y sao lại quan trọng như vậy. Vương Lăng bỗng dưng cảm nhận được có một luồn công kích từ xa bắn tới.

Vương Lăng bắn ra hỏa diễm Bạch Linh, cơ thể dùng sức lực cuối cùng ôm chặt lấy Đông Phương Lục Uyển, nàng đỏ mặt nhìn Vương Lăng có chút không hiểu. Ngay sau đó một ánh quang bắn tới xuyên qua người VƯơng Lăng, máu bắn ra dính lên cả mặt nàng. Hai tên áo choàng mới cười bước ra:

-Lão lục ngươi xem. Hắn ta còn ra sức làm anh hùng cứu mĩ nhân cơ đấy. ĐÚng là tên dại gái.

-Chúng ta chỉ cần giải quyết sạch sẽ mọi chứng cứ còn lại mấy cái khác khỏi quan tâm. Nếu cù nhây thì lão đại xử lý cả hai ta.

-Thật sao. Ngươi nhìn nữ nhân kia xem, không làm ngươi động tâm sao.

Lão lục nhìn Đông Phương Lục Uyển có chút sững sờ, ánh mắt tham lam hiện ra. Đông Phương Lục Uyển lúc này không ngừng cầm máu cho VƯơng Lăng, nàng lấy ra Huyết Ngưng Đan, Hồi Linh Đan nhưng máu vẫn không ngừng chảy.

Bàn tay ngọc ngà của nàng bịt dòng máu kia lại không muốn nó tiếp tục chảy. Vương Lăng vẫn còn chút ý thức, cố gắng mỉm cười nhìn nàng cố gỡ lấy tay nàng, hàn khí ngưng tụ chặn ngay miệng vết thương.

Ánh mắt nhu hòa làm Đông Phương Lục Uyển cảm thấy ấm lòng, lúc này nàng bỗng cảm nhận trong tay hắn là một đồ vật, chiếc trâm mà hắn đã lấy của nàng. Nàng hai mắt không hiểu nhìn hắn, Vương Lăng cười đem sự việc hắn lừa nàng nói nàng nghe, giọng nói yếu ớt nhưng nàng nghe rất rõ ràng. Nàng nước mắt muốn rơi đem chiếc trâm đặt lại trong tay hắn.

- Vật này công tử cứ giữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.