[Việt Nam] Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 167 : Đối khẩu




Cả đám người giáo hội giật mình, không nghĩ là Vương Lăng lại là thể chất thánh thể, như vậy làm sao có thể là người của ma giáo được. Ly Nhã không muốn Thần Quân lại đổ thêm dầu vào lửa nên lập tức ra lệnh đưa Vương Lăng đi, nào ngờ bất chợt có người đứng chặn đường lại. Ly Nhã nhìn Long Hàn Phong hỏi.

-Vị sư môn đệ tử này làm sao lại cản đường bọn ta.

-Người này giao cho ta.

-Vì lẽ gì?

-Hắn là người tông môn chúng ta.

Long Hàn Phong nhìn qua đám đệ tử cả đám đều gật đầu xác nhận, Ly Nhã cũng không tiện phản bác nhưng nàng vẫn muốn giúp Hàn Bắc Nguyệt, suy nghĩ một lúc nàng lại nói.

-Đệ tử này có Quang Minh thánh thể sẽ sớm thành người của Quang Minh giáo, đồng thời hắn còn là bạn hữu của ta nên cứ để hắn đây.

-Không được, hắn là nam nhân của tiểu muội ta, ta sao có thể giao hắn cho người lạ.

Long Hàn Phong lạnh nhạt trả lời, Ly Nhã giật mình không nghĩ ra Long han Phong còn có lý do như vậy, thôi tùy vậy nếu tiếp tục giành co thì mặt mũi Quang Minh giáo hội cũng không còn.

-Nếu vậy thì ta giao hắn cho ngươi vậy.

-Đa tạ.

Long Hàn Phong gật gù, đỡ lấy Vương Lăng nhìn Tiểu U cùng Tuyết Ưng nằm trên đất, hắn tạo ra một lớp kim quang bao bọc xung quanh các nàng, từ bên trong thoát ra khí màu đen nhàn nhạt mau chóng được triệt tiêu. Cả hai người tỉnh lại, tỉnh táo nhìn thấy xung quanh toàn là người, lại giật mình tìm kiếm Vương Lăng nhìn thấy hắn đang ở chỗ Long Hàn Phong thì vội vàng đi đến, thấy hắn bất tỉnh thì cuống quýt.

-Hắn sao lại như vậy.

Tuyết Ưng vội vàng kiểm tra mạch tượng của hắn thấy mạch chỉ đập yếu ớt cũng không bị gì đáng kể thì mới yên tâm một chút. Nàng lại nhìn ngó xung quanh thấy Sở Ngọc nằm trên đất cũng vội vã lao tới, nàng giật mình khi thấy vết thương chí mạng của Sở Ngọc, lại nhận ra Sở Ngọc đã hoàn toàn hương tiêu ngọc vẫn, cả người nàng bạo nộ tỏa ra sát khí bức nhân. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh hỏi.

-Tên tiểu tử kia rốt cuộc đang ở đâu.

Cả đám người run lên vì sợ hãi trước áp lực mà nàng gây ra, Long Hàn Phong vẫn rất tỉnh táo nhận ra mọi thứ chỉ vào cái xác cùng cái đầu rơi rớt trên tay đồng môn.

-ý ngươi là tên này.

-Đúng, chính hắn. Nhưng tại sao hắn lại....

Khi thấy Lộc Khách thân đầu mỗi chỗ thì nàng kinh ngạc, nàng hận không thể chém Lộc Khách thêm chục nhát nữa. Đám sư đồ đồng môn thấy Tuyết Ưng xa lạ lại có hàm ý thù địch với Lộc Khách đều không muốn đồng môn bị sỉ nhục nói.

-Sư đệ đã chết ngươi còn muốn làm gì.

-Làm gì, ta muốn hắn chết không toàn thây.

Tuyết Ưng căm giận, kình phong kêu rít, cùng lúc một lớp kim quang bức ra cân bằng với bảo phong nàng tạo ra. Long Hàn Phòng đi tới bên cạnh nói.

-Việc đầu tiên cần làm là chữa thương cho Vương Lăng đã, mọi chuyện ngươi có thể đợi hắn tỉnh rồi làm sau.

Tuyết Ưng thấy Long Hàn Phong thái độ hòa hoãn cũng không có ý kỳ thị, nàng hiểu rõ gật đầu cùng Tiểu U theo sau Long Hàn Phong rời đi. Đám đệ tử Quang Minh giáo hội không hề ngăn cản, tùy ý mấy nàng. Bất chợt Thần Quân nhìn Vương Lăng căm giận lại nhận ra thánh kiếm đối với Tiểu U khác thường, hắn lập tức phóng ra một quang cầu, chỉ nhỏ bằng chỉ tay nhưng lại rất cường đại. Tiểu U nhận ra nguy hiểm, giơ cao tay đón đỡ tạo ra một hộ khí màu tím cản lại một đường. Thần Quân cười chỉ tay vào Tiểu U:

-Thấy chưa, kia chính là tiểu yêu nữ, ả ở bên cạnh Vương Lăng như vậy cũng không thoát khỏi liên quan.

-Tiểu tử này, ngươi muốn chết.

Tuyết Ưng bị kích động quá nhiều, cũng không giữ nổi bình tĩnh, nàng lướt tới bàn tay tạo ra những móng vuốt sắc nhọn hướng phía Thần Quân, vốn Thần Quân nụ cười lập tức tắt ngưng trọng đề phòng. Hàn Bắc Nguyệt nhanh tay, nàng tạo ra một hộ kính ngăn Tuyết Ưng lại, kịp thời tránh cho Thần Quân bị thương nhưng vẫn để lại trên mặt gã một vết xước làm gã méo mó cả mặt. Tuyết Ưng hậm hức nhìn Hàn Bắc Nguyệt không chút thiện cảm.

-Ngươi dám ngăn ta.

-Việc ngươi đánh người của Quang Minh giáo hội là hành động gây chiến. Ngươi thật sự muốn ra tay.

-Ai bảo ta không dám.

Tiểu U thấy tình hình không ổn liền đi tới khuyên ngăn.

-Đừng gây thêm rắc rối cho chủ nhân.

Tuyết Ưng nghe nàng nói cũng nhận ra vấn đề, nàng tạm thời dừng hẳn càn rỡ, u oán quay đầu đi. Hàn Bắc Nguyệt lanh lùng nhìn Tiểu U lên tiếng.

-Nói xem ngươi có phải là người của Minh Tôn giáo không.

-Ta không biết Minh Tôn giáo gì gì hết.

Tiểu U ánh mắt ngây thơ nhìn nàng, không hề nhìn ra đâu là nói dối. Hàn Bắc Nguyệt nhìn người xung quanh lạnh nhạt nói tiếp.

-Việc này ngươi phải đi theo bọn ta làm rõ rồi mới quyết định được.

-Các ngươi muốn bắt nàng.

Tuyết Ưng trợn mắt hung hăng lao ra bị Tiểu U giật lại. Long Hàn Phong nhìn toàn trường vẻ bình tĩnh hiển nhiên trên khuôn mặt, hắn mang theo Vương Lăng lập tức rời đi không nói lời nào. Tuyết Ưng gấp rúc nhìn sau nhìn trước, Tiểu U nhìn nàng dùng “Truyền Âm Nhập Mật” mà Ảnh Tư Mệnh đã dạy nàng nói với Tuyết Ưng.

-Ngươi mau quay về đi, không biết tên kia có ý tốt hay không, việc của ta khỏi lo, ta tự có cách cứu mình.

-Nếu vậy thì ngươi nên cẩn thận.

Tuyết Ưng quay qua lườm Hàn Bắc Nguyệt một cái rồi ôm lấy thân thể Sở Ngọc rời đi đuổi theo Long Hàn Phong. Hàn Bắc Nguyệt lập tức ra lệnh trói Tiểu U bằng một chiếc vòng quang thạch có khả năng cấm chế linh lực cùng pháp lực rồi đưa nàng rời đi.

Mọi chuyện đến đây có thể hạ màn được rồi.

Tông chủ Hoàng Diệp cùng Hoàng Dư Cừu quyết đấu tạo ra một thảm trường phía dưới, tuy là Hoàng Diệp vẫn áp đảo nhưng tạm thời không làm Hoàng Dư Cừu bị thương nặng. Hoàng Dư Cừu nhìn Hoàng DIệp giọng điệu châm chọc.

-Ngươi chắc không muốn hoàgn tộc sóng gió đâu nhỉ.

-Ý ngươi là sao.

-Ngươi phải biết nếu ta chết thì hoàng tộc Hoàng Linh gia chắc chắn sẽ không còn đứng vững, đến lúc đó Long gia như diều gặp gió ắt hẳn đứa cháu gái ngươi yêu thương cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Nghe vậy Hoàng Diệp dừng lại, xóa bỏ đấu hồn, thấy vậy Hoàng Dư Cừu cũng thả lỏng mỉm cười phi không đi, Hoàng Diệp cũng không ngăn cản, hiện giờ chưa phải lúc mà lão có thể giết Hoàng Dư Cừu.

Long Hàn Phong đưa Vương Lăng tới nơi của mẫu thân thay vì Long Hiên, hắn đi vào bên trong đặt Vương Lăng xuống nói ra.

-Sư đệ ngươi bị thương, phiền ngươi chăm sóc hắn.

-Ngươi không muốn thăm mẫu thân mình sao.

Một giọng nói vang lên trong đầu của Long Hàn Phong, hắn không trả lời lập tức rời đi. Tuyết Ưng đuổi theo kịp thấy hắn để Vương Lăng bên ngoài thì cau mày, đủ thứ chuyện hiện đang làm nàng rất khó chịu.

Ảnh Tư Mệnh xuất hiện, nhìn Vương Lăng phóng ra vài mũi châm vào một số huyệt đạo của hắn rồi đem hắn vào trong phòng. Tuyết Ưng dĩ nhiên rất tôn trọng Ảnh Tư Mệnh không dám vọng động, đợi nàng ra tay xong thì nàng mới đi tới nhìn vào Sở Ngọc đau xót.

-Xin ngươi cứu nàng.

-Người này cứ để ta xem.

Nàng sao không thấu Sở Ngọc hoàn toàn đã chết nhưng thấy Tuyết Ưng cuống cuồng như vậy cũng không nỡ cự tuyệt nhận lấy Sở Ngọc cũng rời đi để lại Tuyết Ưng một câu.

-Ngươi ở lại coi sóc hắn đi.

-Ta coi sóc hắn ư.

Tuyết Ưng trước giờ toàn ăn chơi có từng chăm sóc người bệnh bao giờ đâu nhưng nàng chợt xắn tay áo quyết tâm.

-Được ta sẽ chăm sóc hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.