[Việt Nam] Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 159 : Kẻ thù bí ẩn (5)




Vương Lăng đang hì hục quan sát trận đồ bất chợt cảm nhận một luồng áp khí dâng tới, ở bên cạnh hắc y nhân từ ngoài cửa xông vào mau chóng đã chế trụ yết hầu Vương Lăng. Tốc độ này làm Vương Lăng khó mà phản ứng, hai mắt trừng to nhìn hắc y nhân. Hắc y nhân nhìn Vương Lăng lập tức nhận ra có chút quen mặt.

-Đúng rồi, ngươi là tên đi cùng nữ tiểu quái kia.

-Ngươi liệu có nhớ nhầm.

Vương Lăng mặt mày tái ngắt, đối phương không hề để lộ chút sơ hở nào để mà lợi dụng, rõ ràng là hắn đã dặn Tuyết Ưng theo dõi tên này làm thế nào lại để gã này lọt vào. Vừa nghĩ tới thì Tuyết Ưng đã xuất hiện ngoài cửa tốc độ quỷ dị, hắc y nhân cũng nhanh tay nhảy ra ném Vương Lăng bay vào góc phòng.

Hắc y nhân dường như muốn đào tẩu nhung Tuyết Ưng đã sớm chặn lại, nàng nắm tay lại, kình phong màu xanh quanh người ồ ạt bao xung quanh tay nhằm ngay ngực của hắc y nhân, gã nhanh tay dùng chưởng kình đón trả, cánh tay bị bao bọc bởi cự thạch như sắt thép khiến nó càng thêm cứng rắn.

Tuy là Tuyết Ưng cảnh giới suy giảm chỉ còn ngang viên lực cảnh nhưng kinh nghiệm sống vạn năm còn đó, nàng kình phong tuy lực đạo chưa thực sự cường đại nhưng sắc bén vô bờ thổi tung cả người hắc y nhân, quanh người gã vết chém nhiều vô kể. Hắc y nhân kinh hãi, vì theo gốc độ nào đó thì hộ thể hồn khí của gã không dễ dàng xuyên phá như vậy, có thể tạo ra nhiều vết thương như vậy thì kình phong phải sắc bén cỡ nào.

Nhìn ra hắc y nhân đang có ý định chạy trốn, Vương Lăng vận “Lôi Thiểm Bộ” lao nhanh tới, hắc lôi lan tỏa xung quanh hắc y nhân khóa đi vị trí của gã, tuy không gây ra sát thương nhưng kìm chân thì không hề gì, đặc tính của hắc lôi là tính phá hủy nhưng do cảnh giới của hắn còn thấp nên khó lòng tổn thương nhưng tê liệt đối phương thì còn dư sức.

Hắc y nhân giật mình không nghĩ Vương Lăng lại có công pháp tà môn như vậy, muốn dùng bí pháp đột phá nhưng cảm giác cổ lạnh lạnh, hóa ra là Vương Lăng đã đặt Tỏa Sát Huyết Kiếm ngay cổ gã, đã thế Tuyết Ưng còn ngay trước mặt nếu gã có hành động khác lạ là ra tay. Vương Lăng cởi xuống diện trang của hắc y nhân để lộ ra một khuôn mặt khá già nua, mái tóc đã bạc trắng.

-Nói xem ngươi có quan hệ gì với Lộc Khách.

-Ngươi nói gì ta không hiểu.

Hắc y nhân tỏ vẻ không hợp tác, Vương Lăng cau mày mũi kiếm đâm vào bả vai của gã khiến gã đau đớn rú lên, thanh kiếm này của Vương Lăng sau khi chỉnh sửa khả năng tổn thương tinh thần tăng cao khó có ai có thể chịu nổi.

-Không nói thì sẽ càng đau đớn.

-Ta thật không biết.

-Ngoan cố?

Vương Lăng đâm mũi kiếm vào còn xoáy xoáy mũi kiếm khiến nó cạo nát da thịt bên trong, thể xác đã đau đớn còn tổn thương đến linh hồn ai mà chịu nổi. Hắc y nhân không thể chịu đựng nổi, dù gì thì gã cũng là một lão già.

-Thật … ra bọn ta chỉ là tạm thời hợp tác mà thôi.

-Hợp tác gì?

- Cái này ta thật sự không biết.

Nhìn khuôn vặn vặn vẹo của lão Vương Lăng cũng biết là lão thật không muốn cho hắn biết thêm, dù sao thì việc này cũng không liên quan lắm tới hắn, việc hắn cần là cứu Sở Ngọc.

-Thế người có biết bên cạnh Lộc Khách còn có những ai.

-Hình như còn có một người trung niên cùng một thiếu nữ xinh đẹp.

Hắc y nhân không thể chịu nổi cơn đau xác thịt khác lạ amu chóng trả lời, nếu có thể chịu nổi thì lão cũng lợi hại hơn thần rồi.

-Người trung niên cùng thiếu nữ đó trông tếh nào.

Cũng không hề che giấu hơn nữa lão kể ra ngay mọi đặc điểm của Sở Thiền và Sở Ngọc không khác biệt. Vương Lăng vui mừng hỏi lão thêm mấy thứ nhưng lão không nói gì nữa, hắn định thôi miên nhưng “Ngự Tâm” của “Ngự Thiên Quyết” không tác dụng với kẻ có tinh thần lực cường đại hơn dù cho lão bị hắc kiếm phong tỏa nhưng dù sao lão cũng là sống được ngàn năm, hồn lực dĩ nhiên cường đại.

Hỏi được những thứ cần biết Vương Lăng ánh mắt lạnh lùng khiến hắc y nhân run sợ, tiếp đến bàn tay Vương Lăng đặt ngay phần bụng dưới của lão trực tiếp hấp thụ linh lực của lão, một cường giả như vậy Vương Lăng làm sao có thể bỏ lỡ. Lão giả chỉ cảm nhận linh lực bị hấp thu thì kinh hãi, biết Vương Lăng là đang sử dụng tà công, biết đường nào cũng chết lão liều mạng kích hoạt bí pháp, từ vùng hạ đan điền của lão tỏa ra một luồng khí nóng, đất đá xung quanh mấy chục mét biến thành bùn nhão.

-Địa Tà Thổ Nhu Pháp.

Tuyết Ưng nhận ra dị trạng lập tức lao tới kéo Vương Lăng quăng hắn ra một chỗ xa khiến hắn ngã lăn lóc chưa kịp hiểu rõ chuyện gì. Tuyết Ưng thì hiểu tà pháp kia là hấp thu địa linh tinh khí mà phá hủy giới hạn nuốt chửng mọi linh khí xung quanh, nàng tuy không ra ngoài nhiều nhưng hiểu rất nhiều điều thông qua đám con người xông vào trong lãnh địa đồng thời được Phong Thần kể cho nhiều chuyện.

Hắc y nhân nhìn xoáy đất bên dưới mỉm cười dần như hóa thành cát đá lẫn theo.

-Muốn chạy.

Làm sao cam tâm để kẻ thù chạy thoát lần thứ 2, Tuyết Ưng bay ngay lên cao phía dưới là xoáy cát, nàng giơ tay lên cao cuồng phong tụ hội, dường như gió trong vài dặm đều bị nàng gọi hết về phía nàng. Phong vũ mạnh như vậy mà về phía nàng tất cả đều trở thành một quả cầu màu lục.

Nàng ánh mắt sắc bén nhìn xuống phía dưới xuất ra lục cầu kia mang theo bạo phong cuồng vũ như bão lớn cuốn theo lưỡi dao sắc nhọn vô hình ập tới. Chỉ trong chốc lát cả vùng phía dưới tạo ra một cái hố rõ to, bán kính tầm hơn trăm mét, ngay gần chỗ Vương Lăng là cánh tay cùng một số da thịt của kẻ xấu số kia. Cảnh này làm hắn được mở rộng tầm mắt thực lực của Tuyết Ưng, không hổ là linh thú sống vạn năm, tuy thực lực suy giảm nhưng sức lực không hề thua kém trước kia.

Sau khi giải quyết kẻ địch hắn gọi ra Tiểu U, sự xuất hiện của Tiểu U làm Tuyết Ưng tò mò cùng thích thú quan sát. Nhìn hai người hắn dặn kĩ:

-Bây giờ trực tiếp dùng truyền tống trận, cần phải cẩn thận đừng manh động.

Hai nàng gật gù, dù cả hai đều là yêu quái ngàn năm tuổi nhưng bộ dáng vẫn như hài tử nên khiến hắn không yên tâm. Không dông dài thêm hắn trực tiếp lấy ra một viên linh thạch, sau khi sử dụng thì cả 3 được truyền tống đi.

Xuất hiện trước mắt là một động khẩu không biết nó nằm chỗ nào, Vương Lăng cứ bình tĩnh tiến về phía trước, động khẩu này rất rộng còn khá tăm tối, đi sâu vào bên trong mới nhìn thấy ánh sáng.

Đằng sau lớp ánh sáng ấy là một căn cứ không tưởng được xây dựng, hắn không ngờ lại có một thế lực có thể xây dựng căn cứ ngay bên trong tông môn. Có những tên áo đen được bịt mặt đứng canh gác ngay bên ngoài.

Nhìn ra những kẻ này thực lực không hề yếu, hắn quay qua Tuyết Ưng ra hiệu, hai nàng gật đầu hiểu rõ xông ra, trong chớp mắt cả hai tên áo đen chết không kịp ngáp. Tiểu U cứ như hài tử thích thú hút vào tinh khí thoát ra từ người hai tên này, được một chút thì nàng ho sặc sụa lè lưỡi.

-Đây là cái mùi vị gì, thật khó chịu.

-Có phải do ngươi ăn nhiều quá rồi không.

Vương Lăng vừa cười vừa đi lên phía trước kiểm tra, Tiểu U lắc đầu phủ nhận.

-Không phải vậy, ta cảm thấy hai tên này với mấy cái tượng chết không khác nhau mấy, còn có một mùi vị buồn nôn.

Hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ, hắn cũng chả biết linh khí cũng có mùi vị nữa đấy, Tuyết Ưng nhìn lại hai cỗ thi thể cũng nói:

-Quả thật ta cũng cảm thấy hai tên này dường như với linh lực giả bình thường rất khác biệt.

-Khác biệt thế nào.

Nếu là cả hai người cùng nói hắn cũng bắt đầu nghi vấn, Tuyết Ưng lắc đầu nói tiếp.

-Ta không rõ lắm, chỉ là ta cảm thấy hai tên này như không có chút linh hồn nào.

-Không lẽ là cương thi.

Nghe nàng nói hắn nhớ lại cái phôi lõi của chân chính Vương Lăng, vì chưa có thời gian nghiên cứu nên dường như quên mất. Hắn lấy ra phôi lõi, Tiểu U liền như bị thu hút tiến tới quan sát. .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.