Vương Lăng qua mấy lần hiểm cảnh mới nhận ra bản thân còn rất nhỏ bé trong thế giới này, cảm giác cận kề cái chết giờ đây hắn lại cảm nhận thấy lần nữa. Mắt hắn mở ra nhận ra Linh Tôn đang ở trước mặt không hề bộc lộ hoàn toàn cơn giận.
-Tiểu tử ngươi làm ta không biết nói gì luôn.
-Vãn bối là do dại gái nhất thời, tiền bối không cần tỏ vẻ xa lạ như vậy.
Vương Lăng ý thức bản thân có vẻ như hoàn toàn chưa lụi tàn thì có trở lại vui vẻ, biết được lần nữa được Linh Tôn cứu giúp. Linh Tôn khuôn mặt tuấn tú càng thêm mờ nhạt làm Vương Lăng cả kinh.
-Tiền bối người làm sao.
-Chẳng phải vì ngươi sao. Giúp ngươi nhiều lần như vậy chút tàn lực cuối cũng phải đem ra sử dụng giờ có vẻ như giới hạn rồi.
-Xin lỗi tiền bối…
Thấy Vương Lăng ủ rũ cúi gầm mắt, Linh Tôn thêm phần tức giận.
-Nếu ngươi cứ làm việc theo cái kiểu cảm tính đó thì chắc chắn sẽ gây họa. Bản thân ngươi ta tưởng đã hiểu rõ giữa thế giới này sống không còn phải cho bản thân nữa. Nếu đã muốn bảo vệ hay làm thứ gì thì trước tiên phải sống sót đã. Ngươi nghĩ chết rồi thì thay đổi thứ gì sao.
Vẫn không thấy Vương Lăng nói lời nào, Linh Tôn thở dài.
-Hi vọng sau này ngươi nên suy nghĩ cho thấu đáo mọi thứ, phải hiểu là đang tìm đường chết và chết vì ai đó. Nếu chết thì mọi thứ cũng kết thúc, người chết để lại thế giới này những gì, sẽ không có ai thay ngươi mà bảo vệ mấy nữ nhân kia đâu.
-Vãn bối hiểu rồi. Cảm ơn tiền bối đã cảnh tỉnh.
Vương Lăng có chút thẹn, biết bản thân nghĩ một đằng mà làm một nẻo, mọi lý trí dường như bị hắn vứt sang một bên trong hoàn cảnh kia.
Nghe thấu những lời Linh Tôn nói, Vương Lăng hiểu ra chính hắn thật sự bấy lâu nay là đi tìm chết vì hắn sợ phải đối mặt với mất mát mà hắn không muốn, là căn bệnh chán đời từ thế giới trước đến giờ vẫn còn tồn đọng.
Tuy bao lần đã nhắc mình phải sống nhưng hắn như chỉ hứa cho có lệ, giờ thì hắn đã hiểu vì sao Linh Tôn lại không hề lo nghĩ gì nữa vì Linh Tôn đã đứng trên đỉnh thế giới thì có việc gì làm khó được Linh Tôn. Hắn thì trước kia cảm giác bản thân ở trên cao giờ lại không hề ý thức bản thân đang ở đáy, thay đổi cách sống với hắn không phải nhanh như vậy mà làm được, thế giới này phân biệt kẻ mạnh người yếu rất rõ ràng.
Linh Tôn liếc hắn lấy lại tinh thần thì vui vẻ, tàn hồn cũng tiêu thất, Vương Lăng nhận ra dù muốn giúp cũng không thể, chỉ có thể nhớ như in những điều căn dặn của Linh Tôn. Mà sự thật thì Linh Tôn chỉ tạm “ngủ say” mà hắn thì không biết mà thôi.
Hắn mơ màng tỉnh dậy thấy xung quanh là thị nữ đang đứng đấy xem xét hắn, vừa thấy hắn mở mắt thì mấy người thị nữ vui vẻ nhìn nhau.
-Mau thông báo với tiểu thư.
Một người thị nữ chạy nhanh ra đi thông báo cho Sở Ngọc, hắn nhìn qua hỏi người thị nữ còn lại trước mặt.
-Ta bất tỉnh bao lâu rồi.
-Lúc công tử mới được đem về thì đã qua 4 giờ rồi.
-Ta hiểu rồi.
Hắn thở dài cố ngồi dậy, kiểm tra bản thân không hề có vết thương nghiêm trọng thì thở phào nhẹ nhõm, trước không sợ chết thì không sao chứ giờ nghĩ tới tương lai hắn hứa sẽ không làm mấy điều ngu ngóc tự tìm chết kia nữa, trước có thể giống thằng chán đời vì đời nó chán nhưng giờ sống thì phải lạc quan.
Vừa nhận được tin thì Sở Ngọc hớt hải chạy tới phòng hắn, nàng vừa nhìn thấy hắn mới tới bên giọng dò hỏi:
-Chàng thật sự không sao chứ.
-Dĩ nhiên, chỉ hơi đói thôi.
-Để thiếp kêu người làm đồ ăn.
-Ừm. Cảm ơn nàng.
Hắn tuy với nàng cảm giác không quá yêu thích nhưng cũng cảm thấy vui khi có người lo lắng cho mình nhưng hiện lòng hắn tràn đầy bất an vì chả biết Tần Thanh Y an nguy thế nào. Hắn nhìn nàng hỏi tiếp.
-Thanh Y đâu, nàng không ở bên cạnh sao.
-Lúc thiếp thấy chàng thì chỉ có Tuyết Ưng ở bên cạnh.
-Thế còn có biết bên trong huyễn cảnh xảy ra chuyện gì không.
-Thật thì thiếp cũng đang muốn biết đây nhưng có vẻ như không cách nào mở lại huyễn cảnh lần nữa.
Hắn nghe vậy thì mặt u ám, cố nén lo sợ. May mà lúc này Tuyết Ưng đi vào tay vẫn cầm lấy mấy trái đào mà cắn, nàng thấy Vương Lăng tỉnh lại thì tới cạnh vỗ người kệ hắn kêu đau.
- Ngươi tỉnh rồi.
-Tuyết Ưng là ngươi. Thanh Y nàng thế nào.
Vương Lăng kích động hai tay đặt lên vai nàng, nhìn hắn kích động Tuyết Ưng không thấy lạ vừa nhóp nhép vừa nói.
-Đừng lo… Măm.. Nàng được vị tiên nữ kia đưa đi rồi.. Măm.. Măm
Hắn nghe được vậy thì nhẹ lòng, giờ có thể thoải mái mà nghĩ dưỡng một chút, cơ thể giờ vẫn còn ê ẩm, mà điều làm hắn ngạc nhiên là vết thương ở bụng hoàn toàn hồi phục thậm chí không để lại dấu vết bị đâm xuyên.
Hoàn toàn qua 2 ngày ăn chơi ngủ nghỉ hắn giờ khỏe mạnh trở lại cũng nhờ Sở Ngọc thời gian này chăm hắn như bảo bối vậy. Sở Ngọc dĩ nhiên rất vui khi thấy hắn khỏe lại, nhìn hắn nàng đỏ mặt mới nói:
- Mẫu thân ta muốn gặp chàng.
-Ta hiểu rồi, ta cũng rất mong được bái kiến nhạc mẫu đại nhân.
Hắn cười trêu nàng nhưng chỉ thấy nàng e thẹn mà cúi gầm mặt, hắn thấy nàng thay đổi cũng quá nhanh đi, so với lần đầu gặp mặt hoàn toàn là 2 người khác nhau, là do hắn mị lực quá lớn sao?
Sở Ngọc dẫn hắn tới một hoa viên tràn ngập mùi hoa cỏ thơm ngát, ở giữa chốn hoa viên này có một mái viện sắp sẵn một bộ bàn ghế bằng bích thạch vô cùng ưu nhã. Hắn thấy được một mỹ phụ nhân sắc mặt tươi hồng đang ngồi đó, trên bàn có bày sẵn những món bắt mắt. Hắn vừa tới thì lễ độ kính chào.
-Kính chào phu nhân.
-Cậu là người là Ngọc nhi nhắc tới sao.
Vị phu nhân đánh giá hắn vui vẻ gật đầu, tuy thật rất trẻ nhưng không hề có chút gì để chê, vừa tuấn tú lại hành xử rất chuẩn mực, còn nghe hắn rất có thiên phú.
-Không cần phải tỏ ra kính nhường như vậy. Cứ ngồi xuống cùng dùng bữa đi.
-Nếu phu nhân đã nói vậy thì tiểu bối xin phép.
Chỉ có 3 người ngồi vào bàn thức ăn thịnh soạn kia, hắn cũng biết mẫu thân của Sở Ngọc không thích sống hưởng thụ, luôn tự làm những gì có thể làm, những món này có lẽ cũng do nàng nấu. Hắn cũng trở nên tự nhiên hơn mà lấy vò rượu mà uống, vị phu nhân không có ý kiến gì nhìn hắn hỏi:
-Có phải giữa cậu và Ngọc nhi xảy ra quan hệ không.
-Vâng. Nhưng quan hệ giữa giữa chúng cháu rất thuần khiết, sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng đâu.
-Nếu thế thì tốt. Dù sao hai đứa vẫn còn trẻ nên suy nghĩ cho sự nghiệp trước mắt.
Vương Lăng cũng nghe Sở Ngọc tường thuật mà trình bày lại, vị phu nhân nghe hắn nói không chút nghi ngờ chỉ có Sở Ngọc thì xấu hổ muốn độn thổ, nói dối thế cũng quá tre trẽn rồi, "thuần khiết" thấy sợ luôn. Vị phu nhân tự tay rót cho hắn một ly rượu lại nói tiếp:
-Ta cũng nghe Ngọc nhi nói rồi. Ngươi đã hứa sẽ trở thành nam nhân cường đại nhất, liệu có thể làm được không.
-Phu nhân yên tâm. Vãn bối tự hiểu được thực lực của mình, dù chưa thực là cường đại nhất nhưng không phải ai cũng có thể so sánh.
-Tự tin cũng tốt nhưng cũng đừng quá háo thắng để mà sau này hối hận.
-Đa tạ phu nhân chỉ bảo.
Cuộc trò chuyện này với hắn thật quá quen thuộc rồi, cứ như đọc thuộc mấy câu thoại trong tiểu thuyết mà ra vậy, cũng nhờ vậy mà hắn không khó khăn với lối nói chuyện thời viễn xưa này. Trải qua cuộc trò chuyện hắn biết vị phu nhân này thật sự rất quan tâm tới nữ nhi của mình, xuyên suốt cả một cuộc đối thoại toàn liên quan tới nữ nhi nàng, hắn còn chả có cơ hội mà đổi đề tài.