Hỏi Tuyết Ưng về hắc lôi quả nhiên có kết quả, nàng nắm lấy tay hắn phi không bay vụt đi, tốc độ làm hắn hốt hoảng, đến khi đến một vùng u tối có tiếng sấm chớp ầm ầm vang dội thì dừng lại. Vừa tiếp đất hắn đã nhìn thấy từ trên cao vô số tia điện sấm chớp màu đen đánh xuống một lôi đài phía trước làm hắn kinh hãi mà run người.
-Sợ cái gì, chỉ là mấy tia điện bình thuờng thôi mà.
-Bình thường á.
Nhìn nàng ngây thơ làm hắn khổ sở, còn chưa biết làm sao thì Linh Tôn như mong đợi nói với hắn.
-Đúng rồi, là “Hắc Đế Lôi Ảnh”. Tuy so ra thì uy lực vẫn yếu hơn bằng một phần vạn so với trước kia nhưng vậy là rất tốt cũng phù hợp với ngươi hiện trạng.
-Vậy tiền bối, làm sao mà thu lấp hắc lôi kia.
-Còn làm sao, ngồi vào lôi đài kia mà nhận lấy nó. Lấy hết đừng chừa chút nào. Nếu có Âm Lôi Ảnh thì ngươi mới thực sự thức tỉnh dòng máu Mặc gia trong người mà không phụ thuộc vào ta nữa.
Hắn cười khổ, dù chịu đau quen nhưng chịu chết thì khác, Tuyết Ưng thấy hắn lề mề thì tức giận đẩy hắn.
-Làm gì thế, muốn thì đi mà lấy đi, ngươi không muốn cải biến lôi hệ của mình sao.
-ỰC.
Hắn nuốt nước bọt mà bước tới, chắc là Tuyết Ưng cùng Linh Tôn chưa muốn hắn chết đâu nên hắn cũng không ngại. Vừa tiến tới gần thì cảm giác áp bách này làm hắn run sợ, khó lắm mới tĩnh tâm mà tiến sát rạt.
Hắn nuốt vào Nguyệt Tỏa Đan rồi lập tức ngồi vào lôi đài, lần nữa lôi điện đánh tới trực tiếp xuyên thấu người hắn, cơn đau tê tái chín bùi làm hắn tê tái tâm hồn lẫn thể xác, vừa đau lại vừa phê. Chính cảm giác mọi thớ thịt như bóp lại, xương cốt gào thét cùng gân mạch giãn đến cực hạn làm nỗi đau hắn đạt tới giới hạn, dù thế hắn vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, dù là đau dù là khó chịu, dù cảm giác bản thân đối diện vực tử nhưng hắn vẫn phải tiếp tục.
Lần nữa cho tới lần nữa, không biết qua bao thời gian, bao lần hắn phải gào thét trong đau đớn, y phục hắn rách nát vô bờ, nếu đã muốn đi đường tắt thì mấy cơn đau này có là gì. Tuyết Ưng nhìn hắn thống khổ như vậy thì lo lắng, sợ không hoàn thành ý nguyện của Phong Thần.
-Ngươi dừng lại được rồi, như thế là quá sức ngươi rồi. Đế ta lôi ngươi ra ngoài.
-Dừng ở đó. Ta còn chịu được, ngươi không cần tới.
-Tên khổ dâm, muốn làm gì thì làm.
Tuyết Ưng hậm hực quay người nhưng vẫn khẽ liếc nhìn quan sát kỹ càng, hình ảnh của Phong Thần trước kia hiện hữu trong tâm trí, lại nhìn Vương Lăng lẩm nhẩm:
-Tên này xem ra cũng cứng đầu không kém.
Lần này hắc lôi ập tới không chỉ một đạo mà là 3 đạo liên tục khiến hắn phút chốc cơ thể vượt giới hạn mà hộc ra mấy ngụm máu, cơ thể cứng đờ tê liệt thật sự là không thể tiếp tục được.
-Chịu đựng được như vậy là giỏi rồi.
Linh Tôn lập tức tỏa ra một vầng quang thuẫn màu vàng bao bọc cả người Vương Lăng, Tuyết Ưng thấy thế thì ngạc nhiên chính nàng chả biết ánh quang mở nhạt bao bọc Vương Lăng là gì nhưng tạo nàng cảm giác sâu thâm trong nó. Lớp hộ thuẫn này giúp Vương Lăng chịu đựng được liên tiếp mấy đạo lôi điện tiếp đó, cũng nhờ thế hắn có cơ hội mà hồi phục tỉnh lại.
-Chuẩn bị, lần này là quyết định đấy, ngươi cần chuẩn bị tâm thế kỹ càng.
Nghe hiểu lời Linh Tôn, hắn vận khỏi “Ngự Thiên Quyết”, tinh thần vận khởi chịu đợt lôi điện tiếp theo. Cả 7 đợt lôi điện liên tiếp đánh xuống, hắn giờ này tâm chí chỉ còn có suy nghĩ sống sót, dù thế nhưng vẫn phải liên kết với vùng trung vân ở não hải.
Nếu không phải là vì nghĩ tới Tử Y Tiên, nghĩ tới Tần Thành Y, nghĩ Tới Băng Mộ Tuyết thì hắn đã không thể kiên cường tới bây giờ. Tới giờ hắn mới biết bản thân thật tâm với 3 người con gái, dù rằng nữ nhân hắn hứa hẹn không chỉ có vậy.
Bầu trời từ đen chuyển trắng trở lại bình thường, Tuyết Ưng buông lỏng bàn tay lập tức lao tới, cảm nhận hắn vẫn còn thở thì nhẹ nhõm. Hắn ngủ gục quả không biết bao lâu, tỉnh giấc thì biết bản thân đang nằm trên bộ lông mềm mượt của Tuyết Ưng. Nàng biến trở lại thành linh thú chở hắn quay trở lại tông môn.
Hắn cảm nhận giờ so ra thì bản thân đã mạnh hơn trước, cảm ngộ về lôi điện đã hiện hữu, nhờ vào đó “Ngự Thiên Quyết” có cơ hội đột phá tầng 4, lôi hệ ma pháp hắn đạt đạo sư cao đoạn. Dù thế cảnh giới linh lực chả có chút dấu hiệu đột phá, quả nhiên như vậy vẫn còn chưa đủ.
Nằm dài vuốt ve đám lông mềm mượt làm Tuyết Ưng tỏ vẻ cáu giận, hắn nhận ra có nhiều nguồn linh lực bên dưới. Ngó xuống thì hắn nhận ra tràn cảnh chém giết của đám người đang tranh giành nhau tài bảo cùng linh dược kiếm được.
-Chút linh dược đó mà cũng chém giết kinh khủng như vậy.
Hắn cười mặc kệ đám người, bất chợt giật mình vỗ trán la ó.
-Sao lại quên mất chứ. Còn phải kiếm Thủy Linh Chi nữa.
-Ngươi la cái gì thế. Im lặng giùm cái, ngươi nặng muốn chết.
-À, đúng rồi. Ngươi ở đây có biết ở đâu có Thủy Linh Chi không.
-Hừ. Không biết.
Hắn biết Tuyết Ưng nói nặng sẽ không tiết lộ cái gì nên chuyển sang giọng ngọt.
-Tuyết Ưng tỷ dễ thương có thể cho đệ biết ở đâu kiếm được Thủy Linh Chi không.
-Ta nói nhưng người phải hứa kiếm đồ ngon cho ta.
-Tỷ muốn bao nhiêu cũng được.
-Tốt. Cái ngươi muốn tìm ta ăn hết rồi.
-Cái gì!!!
Vương Lăng giật mình, sốc tới tận óc, tùy thật thất vọng nhưng dù sao thì kiếm không được cũng đâu còn cách nào, mà đúng thật linh thú thích ăn linh dược mà. Tuyết Ưng thấy hắn im lặng nói tiếp.
-Nếu không lầm thì ngươi kiếm nó dùng chữa bệnh cho ai đó phải không.
-Đúng rồi. Tỷ thông minh quá.
-Nếu vậy ngươi khỏi lo. Ta có thứ cho ngươi.
-Cái gì.
Hắn hỏi thì Tuyết Ưng đã biến thành hình dáng la lỵ làm hắn giật mình rơi xuống được nàng nắm lấy góc áo, nàng móc ra từ trong miệng một viên đan màu xanh đưa hắn.
-Tuyết Hồi Lực, giúp ngươi chữa bách bệnh. Ta chỉ có một viên, ngươi nhớ lời hứa cho ta ăn đó.
-Ta nhớ chứ.
Hắn vui vẻ cầm lấy, nhìn cũng cảm thụ độ thuần của “Thủy Linh Chi” này, so ra thì tốt hơn lũ luyện dược sư ngoài kia có thể làm. Hắn cầm lại mau tò mò.
-Tỷ làm viên đan này như thế nào.
-Bí mật, Đừng hỏi nhiều.
Tuyết Ưng đỏ mặt quay mặt đi, đến giờ mọi thứ hắn làm đều hoàn hảo, giờ chỉ cần gặp lại nữ nhân của mình là hắn vui lòng rồi. Cả hai người đáp xuống đi bộ vì giờ đã đến cổng ra nếu bay tiếp sẽ gây thêm chú ý, khoác lên áo choàng mặc kệ đám người giao tranh xung quanh. Nhìn hai người lao nhanh ra có mấy kẻ cả gan đứng chặn lại.
-Đi đâu, kiếm được bảo vật gì mau giao ra.
-Dám cản đường ta.
Tuyết Ưng mau cáu mới thở nhẹ mà làm mấy kẻ lao ra xa bất tỉnh, xương cốt nghe rắc rắc như đã gãy. Ảnh hưởng lớn tới nỗi mà bất cứ ai ở gần cũng còn cảm nhận dư lực cường đại là như thế nào. Vương Lăng vuốt trán cười khổ vì cái bọn chọc nhầm thứ dữ. Hắn nắm lấy tay nàng kéo đi không hề muốn gây sự thêm nữa, ai chả biết cô nàng nhìn nhỏ nhắn trong áo choàng kia lợi hại, ai cũng mau tránh đường tránh liên lụy.
-Sao ngươi lại chạy. Ở lại cho chúng bài học.
-Làm ơn đi. Ra ngoài sớm mới có đồ ăn cho tỷ.
-Ngươi nói vậy thì chắc chắn phải ngon đấy nếu không …
-Biết rồi, sẽ là những món mà tỷ chưa ăn bao giờ.
Dụ dỗ vậy hắn mới làm bình ổn tâm tính nàng một chút.