Lý Yên Lạc mỉm cười lịch thiệp cảm ơn Tô Tam xong cũng vội nhấc chân bước xuống võ đài tiến đến chỗ Lê Việt An đang đứng. Cô cùng Lê Việt An đứng thẳng lưng, nghiêm túc chờ đợi sự lựa chọn tiếp theo của Triệu Tấn.
Triệu Tấn nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, đôi mắt đen hắc bạch phân tường cẩn thận quan sát đánh giá từng khuôn mặt của những người quân nhân đang đứng nghiêm trang trong hàng ngũ; tình thế bây giờ rất bất lợi cho cậu, vừa nãy, khi giao đấu với Tô Tam đại ca, Lạc ca ca vẫn chưa thực sự phô bày hết thực lực của mình; lại còn An ca ca vẫn chưa xuất thủ nữa, nếu lần này vị đại ca cậu lựa chọn lại không giành phần thắng, cơ hội thực hiện ước mơ của cậu cũng sẽ tan thành mây khói.
Ánh mắt của Triệu Tấn dừng lại trên khuôn mặt của một người binh sĩ dáng người cao to, lực lưỡng gần giống như Tô Tam, đang đứng thẳng lưng, hai tay ôm một cây búa bằng sắt khá nặng trước ngực, một lúc thật lâu. Triệu Tấn cắn môi cân nhắc rồi đưa mắt nhìn về phía Ngô tướng quân, nghiêm túc cất tiếng nói:
“ Tiểu dân xin được phép chọn vị đại ca này ạ! “
Ngô Hiền đưa tay xoa xoa vào chòm râu quai nón, khẽ gật đầu đồng ý rồi nghiêm giọng ra lệnh:
“ Cao Thiêm, ngươi hãy lên võ đài tỷ thí! “
“ Thuộc hạ tuân lệnh! “ – Cao Thiêm bước ra khỏi hàng ngũ, tiến đến trước mặt Ngô Hiền cung kính cúi đầu hành lễ rồi dõng dạc lên tiếng.
Lý Yên Lạc sau khi nghiêm túc đánh giá tác phong của Cao Thiêm, cô khẽ nghiêng đầu sang Lê Việt An, thấp giọng lên tiếng hỏi:
“ Binh khí trên tay vị đại ca kia tên gọi là gì vậy? “
“ … Nếu mình nhớ không lầm cây búa sắt có cán ngắn bằng gỗ, lưỡi búa dẹp có hình bán nguyệt như thế này có tên gọi là “ bản phủ “, đây là loại binh khí thường được sử dụng khi ngồi trên lưng ngựa! … “ – Lê Việt An hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mi tâm cố gắng lục lọi lại ký ức từ mười mấy năm về trước, khi cô được ông nội của mình cho xem những hình ảnh về những loại binh khí thời cổ mà ông đã dày công sưu tầm.
Trên võ đài, Cao Thiêm đứng thẳng lưng, hai chân hơi dang rộng như đang đứng tấn, cả người toát lên một sự uy nghiêm, vững chãi. Cao Thiêm đưa mắt nhìn về phía Lý Yên Lạc và Lê Việt An tỏ ý đã sẵn sàng bắt đầu trận tỷ thí. Lê Việt An hít sâu một hơi rồi vỗ nhẹ vào vai Lý Yên Lạc ngầm ra hiệu lượt đấu này cô sẽ lên võ đài ứng đấu. Lý Yên Lạc khẽ gật đầu đồng ý, cô mỉm cười nháy mắt với Lê Việt An một cách nghịch ngợm thay cho lời chúc may mắn rồi bước sang một bên nhường đường cho Lê Việt An bước lên võ đài.
“ Huynh đệ, ngươi được chọn một loại binh khí bất kỳ để giao đấu cùng ta! “ – Cao Thiêm nhìn Lê Việt An phong thái điềm tĩnh bước lên võ đài, trên khuôn mặt không hề tỏ vẻ ngạo mạn kiêu căng, trong lòng bất giác nảy sinh một sự hảo cảm với Lê Việt An, chàng ta dịu giọng lên tiếng đề nghị.
“ Binh khí Cao đại ca sử dụng là “ bản phủ “, người sử dụng loại binh khí này phong cách thô giản, là người mạnh mẽ hào phóng; đáng tiếc tiểu đệ học võ nghệ chỉ học thiên về quyền cước, mong được Cao đại ca chỉ giáo thêm! “ – Lê Việt An hơi nghiêng người, cúi đầu lịch sự chào hỏi Cao Thiêm rồi chậm rãi lên tiếng đáp lời.
Cao Thiêm nhẹ gật đầu đồng ý rồi lập tức thủ thế chuẩn bị cùng Lê Việt An giao đấu. Lê Việt An khẽ nhíu mi tâm quan sát cách Cao Thiêm vung cao lưỡi búa chuẩn bị ra đòn. Để sử dụng nhuần nhuyễn cây búa sắt khá nặng như “ bản phủ “ cần phải vận sức lực của đôi cánh tay rất nhiều, sức lực dồn vào hai cánh tay sẽ làm cho thân pháp mất đi sự linh hoạt, di chuyển vì thế sẽ nặng nề và khó khăn hơn. Nhận ra được nhược điểm này của Cao Thiêm, Lê Việt An khai thác triệt để sự nhanh nhẹn linh hoạt của các tư thế võ Taekwondo, uyển chuyển hóa giải những chiêu thức khá nguy hiểm của Cao Thiêm. Cao Thiêm càng cố gắng vung búa ra đòn quyết định để mong có được cơ hội dứt điểm lại càng lộ ra nhiều sơ hở, cây “ bản phủ “ lại khá nặng nên càng làm cho chàng ta hao tốn rất nhiều sức lực. Lê Việt An nhân lúc Cao Thiêm vung cao lưỡi búa lấy đà lao người tiến về phía mình, cô cũng lao người tiến lên xông thẳng về phía Cao Thiêm, hành động đáp trả một cách trực diện này của Lê Việt An làm cho tất cả mọi người đang đứng theo dõi diễn biến của trận so tài đều phải cố gắng mở mắt thật to để quan sát. Trên đài cao khi Lê Việt An chỉ còn cách Cao Thiêm tầm một mét, cô bất ngờ khụy một bên gối rồi nghiêng người tung ra một cú đá quét vào ngay bàn chân phải của Cao Thiêm làm chàng ta mất thế, loạng choạng ngã xuống đất, cây búa sắt trên tay cắm phập một nhát xuống sàn đấu bằng gỗ làm cho mặt sàn nứt một vệt dài.
Lê Việt An vội vàng bước đến đỡ Cao Thiêm đứng dậy, chân thành lên tiếng:
“ Xin lỗi Cao đại ca! Tiểu đệ lỗ mãng quá! “
“ Ta không sao! … Chiêu thức đệ sử dụng quả thật rất linh hoạt, thiên biến vạn hóa. Cao Thiêm ta thua tâm phục khẩu phục! “ – Cao Thiêm vỗ mạnh vào vai Lê Việt An, thân thiết đáp lời.
Lê Việt An chỉ mỉm cười nhẹ rồi đứng thẳng lưng, cúi người thật sâu trước mặt Cao Thiêm, kính trọng cúi chào một đối thủ xứng đáng. Cao Thiêm tỏ ra khá bất ngờ trước hành động có phần cung kính này của Lê Việt An, chàng ta bất giác đưa tay xoa xoa vào chòm râu quai nón để che giấu vẻ mặt ngạc nhiên lẫn bối rối của mình.
Lê Việt An cùng Cao Thiêm kẻ trước người sau, lần lượt rời khỏi võ đài. Lê Việt An sau khi bước xuống võ đài, cô không tiến về chỗ Lý Yên Lạc đang đứng mà xoay người bước đến đứng trước mặt Triệu Tấn. Lê Việt An nửa quỳ nửa ngồi, hai bàn tay giữ chặt hai bả vai của Triệu Tấn nhẹ giọng lên tiếng khuyên nhủ:
“ Ta và Lạc ca ca không phải muốn ngăn cấm đệ thực hiện mơ ước … nhưng thật sự chưa đến lúc, đệ chưa đủ lớn, chưa đủ sức để thực hiện ước mơ đó. Tiểu Tấn, theo ta và Lạc ca ca về nhà thôi! “
“ An ca ca, đệ biết đệ chưa đủ lớn, đệ biết đệ không đủ tài không đủ sức … nhưng huynh có thể nói cho tiểu Tấn biết, tiểu Tấn phải chờ đợi đến khi nào mới đủ lớn, đủ sức, đủ tài để có thể thực hiện mơ ước hay không? “ – Triệu Tấn ngước cặp mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt Lê Việt An, ưu tư lẫn chân thành lên tiếng hỏi.
Lê Việt An thoáng sững sờ khi nghe xong câu hỏi của tiểu Tấn, một cậu bé mới mười lăm tuổi đầu nhưng đã trải qua hai lần chiến tranh loạn lạc, phụ mẫu đều mất như tiểu Tấn nhưng lại có một ý chí kiên định, một lòng muốn cống hiến cho non sông tổ quốc đến mức sắt son như thế này sao?
Lý Yên Lạc cũng nhấc chân bước đến đứng bên cạnh của Lê Việt An, cô lặng im lắng nghe từng câu từng chữ của Triệu Tấn. Cô quả thật không thể ngờ cậu bé tiểu Tấn ngay thẳng, mộc mạc nhưng cũng rất thông minh sáng dạ lại có nhiều ưu tư trăn trở cùng những suy nghĩ vượt quá độ tuổi của cậu như vậy. Chiến tranh đã cướp đi của cậu mái ấm gia đình, cướp mất cha mẹ, cướp mất cả tuổi thơ của cậu … Có khi nào chỉ vì khư khư giữ vững lập trường muốn bảo vệ mạng sống cho tiểu Tấn, cô và Lê Việt An lại vô tình tước đoạt mất cả ước mơ cùng lý tưởng của cậu không?
“ … Chỉ cần đợi thêm hai năm nữa … khi mọi chuyện đã đâu vào đấy … ta và Lạc ca ca sẽ để cho đệ tự mình quyết định tương lai của đệ! “ – Lê Việt An đưa tay nhẹ vuốt mái tóc đen của Triệu Tấn, mấp máy môi khẽ lên tiếng nói.
“ … Nhưng bây giờ triều đình đang rất cần chúng ta giúp sức, bọn giặc Nguyên mọi rợ hung hãn kia vẫn còn giễu võ giương oai, vẫn ỷ đông hiếp yếu, vẫn bắt dân ta phải chịu nhục cam tâm khuất phục làm chư hầu của bọn chúng … An ca ca, Lạc ca ca … tiểu Tấn chờ đợi thêm hai năm nữa có phải đã quá muộn rồi không? “
“ Khá khen cho một thiếu niên tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng lại có một tấm lòng yêu nước thương dân, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ non sông đất nước như vậy! “ – Lê Việt An chưa kịp lên tiếng đáp lời Triệu Tấn đã nghe một giọng nói trầm ấm uy nghiêm vang đến.
“ Mạt tướng tham kiến đại vương! “
“ Thuộc hạ tham kiến đại vương! “
“ Chúng thảo dân tham kiến đại vương! “
Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An kinh ngạc mở to mắt nhìn tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, cung kính trang nghiêm hành lễ bái chào vị đại vương có dung mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú cùng thần thái uy dũng, oai hùng tựa như thiên tướng ngự trên chốn cửu trùng thiên hạ phàm … đặc biệt là đôi mắt sáng rực, tinh anh nhạy bén tựa như loài hùng ưng làm bá chủ cả bầu trời … hình như cả hai cô đã từng gặp qua thì phải … Vị đại vương này là vị nào trong lịch sử a???
“ Thảo dân tham kiến đại vương! “ – Lý Yên Lạc và Lê Việt An chiêm ngưỡng thần thái bất phàm của vị đại vương đang đứng trước mắt vừa mải mê suy nghĩ đến mức quên cả phép tắc, Triệu Tấn đang quỳ gối trên đất phải vội vàng dùng tay lần lượt giật nhẹ vạt áo của của hai vị ca ca nhà mình ngầm nhắc nhở mới làm hai cho hai cô bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống dập đầu hành lễ.
“ Mọi người hãy đứng dậy hết cả đi! “ – Hưng Đạo đại vương lướt mắt nhìn tất cả mọi người đang quỳ trên mặt đất uy nghiêm ra lệnh rồi đưa mắt nhìn Lê Việt An và Lý Yên Lạc trầm giọng nói:
“ Chúng ta lại có duyên hội ngộ! “
Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An đưa mắt nhìn nhau rồi lại vội vàng quỳ gối, Lê Việt An thấp giọng phân trần:
“ Khởi bẩm đại vương, chúng thảo dân tên là Lê Việt An và Lý Yên Lạc, là người Trấn Thanh Dương thuộc Lộ Hải Đông. Hôm nay chúng thảo dân mạo muội đến quân doanh với hy vọng được đưa tiểu đệ của chúng thảo dân trở về nhà ạ! “
“ Vốn dĩ đây chỉ là chuyện nhà của các ngươi, ta không muốn can thiệp … nhưng những lời cậu thiếu niên này vừa nói rất chí tình chí lý; lập trường của hai ngươi cũng không sai. Giang sơn xã tắc Đại Việt ta vẫn chưa hoàn toàn qua cơn hung hiểm, triều đình quả thật đang dốc sức chiêu mộ binh sĩ để đào tạo huấn luyện, sẵn sàng ứng phó khi chiến tranh binh biến xảy ra… Hai ngươi các ngươi đều là nam nhi trai tráng, hùng tài vĩ lược đều hội đủ nhưng tại sao lại không có tấm lòng trung quân ái quốc bằng một phần của cậu thiếu niên này như vậy? “
“ … Chúng thảo dân … “ – Lê Việt An lẫn Lý Yên Lạc mấp máy môi nhưng không tài nào mở miệng nói nên lời, vì hai cô là phận nữ nhi sống trong một triều đại phong kiến nên không thể hiên ngang góp sức cho triều đình? … Hay là vì hai cô chỉ một lòng tâm niệm bảo vệ tính mạng của bản thân cùng những người thân thuộc với mình mà thôi? … Hai cô chỉ biết nghĩ đến mình cùng gia đình mà không nghĩ đến bách tính trăm họ cùng giang sơn xã tắc thật sao??? ….
“ Cậu thiếu niên, ngươi tên họ là gì? “ – Hưng Đạo đại vương quay sang nhìn Triệu Tấn dịu giọng hỏi.
“ Tiểu dân họ Triệu tên Tấn ạ! “ – Triệu Tấn vội vàng quỳ gối, ánh mắt sùng bái nhìn Hưng Đạo đại vương, cung kính đáp lời.
“ Triệu Tấn, vụ cá cược này ngươi đã thua hai vị ca ca của mình rồi! “
“ Tiểu dân sẽ theo An ca ca và Lạc ca ca trở về nhà ạ. Khi tiểu dân tròn mười bảy tuổi, tiểu dân nhất định sẽ đăng ký nhập ngũ, quyết chí làm một quân nhân để bảo vệ giang sơn xã tắc ạ! “
“ Rất tốt! “ – Hưng Đạo vương vuốt râu, hài lòng lên tiếng; ánh mắt thâm trầm của ông không biết vô tình hay hữu ý dừng lại trên hai khuôn mặt vẫn còn bối rối cuả Lê Việt An và Lý Yên Lạc …
“ Lê Việt An – Lý Yên Lạc, hai ngươi đã đặt ra điều kiện, nếu Triệu Tấn chọn được ba người quân nhân có thể đánh thắng được hai ngươi thì hai ngươi sẽ để cho cậu ấy ở lại quân doanh rèn luyện nhưng đáng tiếc cậu ấy đã thua cuộc; vậy nên ta cũng muốn đặt ra một điều kiện với hai ngươi … “ – Hưng Đạo vương chậm rãi lên tiếng.
“ Nếu hôm nay hai ngươi có thể đánh thắng hai thân tín ta chỉ định, ta sẽ để cho hai ngươi cùng Triệu Tấn trở về nhà; còn nếu như hai ngươi thua cuộc, hai ngươi các ngươi sẽ phải ở lại quân doanh làm việc theo sự sắp đặt của ta! “
Lê Việt An cùng Lý Yên lạc vẫn quỳ trên nền đất, hai cô đưa mắt nhìn nhau âm thầm trao đổi: Nếu như đã không còn sự lựa chọn nào khác, hai cô chỉ có thể dốc hết sức mình mà tiến về phía trước!
Spoilers: Chương sau sẽ có “ cảnh nóng “ giữa một trong hai cặp nhân vật chính, các nàng hãy đoán thử xem là cặp nào nhaaaa!