Một cơn gió cuốn theo mùi hương cỏ xanh trong mát lùa qua từng khóm trúc mơn man trên da thịt. Tiếng vó ngựa vang lên đằng xa, một con ngựa đen tuyền đang phi nhanh tới, trên lưng mang hai thiếu niên. Người ngồi trước, thân hình nhỏ bé, mắt nhỏ, lông mày sắc đậm. Người ngồi sau, sống lưng thẳng tắp, chiều cao vượt trội, vô cùng tuấn tú, thần thái ung dung nhưng người còn lại thì mặt mày cau có, sắc mặt tím đen , hình như đang rất bực mình.
Quả thực xét trong tình huống này thì Trấn Thiên cảm thấy vô cùng bực bội: Con bà nó! Mới sáng sớm đã bị vực dậy, giờ lại còn phải "chung một ngựa" với Lục Nghị. Ta đã nói rằng ta không biết cưỡi ngựa, nhờ hắn thuê lấy một chiếc xe ngựa hoặc cùng lắm là đi bộ cũng được. Cái tên...cứng đầu! Hại ta ê ẩm hết cả mình mẩy nãy giờ! Mà cái tên này, sao ngươi cứ ngồi xáp vô ta làm gì? Bộ không thấy nóng hả!? hừ!
- Ta thực không ngờ rằng cậu không biết cưỡi ngựa. - Lục Nghị lên tiếng, trong giọng nói- theo Trấn Thiên mang theo vẻ mỉa mai vô cùng khó chịu.
Trấn Thiên nhăn mặt:
- Thì sao?
Lục Nghị nhún vai, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, khóe miệng cũng có xu hướng tác hưởng:
- Ta chỉ thấy hơi lạ thôi, cậu một thân võ công tuyệt thế, khinh công tuyệt nghệ...vậy mà...
Trấn Thiên bực bội: Muốn nói thì nói nốt đi, lại còn úp mở! Hừ, một thân võ công tuyệt thế? cho tôi xin, thứ công phu mèo ba chân này mà cũng được coi là tuyệt thế thì phái Thiên Điệp đã nổi danh giang hồ từ lâu. Haizzz...ngặt nỗi, môn phái không được ai biết đến nên cơ hội thuận lợi kiếm tiền cũng không có..
Tất nhiên Trấn Thiên không dám nói ra như vậy, đau khổ tột cùng, chỉ có thể tỏ lòng cùng trời xanh. Nhưng cái kiểu nhếch mép của hắn ta nhìn thế nào cũng thật là ngứa mắt ! Ngồi mãi ở tư thế này làm mình mẩy mình đau nhức kinh khủng - Trấn Thiên thấy các cơ xương rên rỉ biểu tình bèn khẽ ngả lưng ra phía sau, thân hình khẽ cọ vào trước ngực Lục Nghị.
- Ngồi yên! - Lục Nghị trầm giọng, thoáng bối rối - Nếu, nếu cậu không muốn cả hai người bị ngã ngựa thì ngồi yên đi.
Trấn Thiên quắc mắt, dựng thẳng lưng:
- Ta biết rồi, biết rồi!
- Lục Nghị à, ngươi không thấy tội nghiệp Trấn Thiên sao? -Từ đâu truyền đến một giọng nói vui tươi, trong trẻo.
Trấn Thiên và Lục Nghị kinh ngạc cùng ngoảnh đầu lại.
Từ phía xa, một người đang thong dong cưỡi ngựa đến. Người này vận một bộ đồ màu xám tro, đeo đai lưng bằng vải màu trắng, bên hông đeo một thanh kiếm vỏ xanh, khuôn mặt tuấn tú văn lãng lại mang theo nét góc cạnh nam tính. Nụ cười thường trực trên môi lấn át cả ánh sáng của vầng Thái dương trên cao.
Trấn Thiên nhất thời xem ngây người. Lục Nghị ngạc nhiên:
- Nguyên Minh?
Nguyên Minh khẽ gật đầu, thúc ngựa đến bên cạnh hai người. Trấn Thiên chau mày:
- Tội nghiệp ta? Tội nghiệp cái gì?
Nguyên Minh xoa xoa cằm, nháy mắt:
- Ta thấy ngươi ngồi trên ngựa của Lục Nghị rất là khó nhọc, sắc mặt lại lúc xanh lúc trắng như vậy không khỏi có chút đau lòng. haha!
Trấn Thiên trợn mắt, mây đen bay đầy đầu: Đau lòng cái con khỉ! Nhưng mà hắn nói cũng đúng, nghĩ lại ta lại không khỏi tủi thân. Haizzz
Trong khi Trấn Thiên còn đang " Tủi thân " thì người ngồi phía sau cũng chẳng rảnh rỗi gì. Lục Nghị bỗng nhiên lảng mắt đi nơi khác, không hiểu sao trên khuôn mặt lại xuất hiện đôi vệt hồng vô cùng khả nghi.
Lát sau, Lục Nghị hắng giọng, nói:
- Sao cậu lại ở đây. Hôm qua chúng ta hẹn gặp ở rừng trúc mà.
- Sư phụ ta không hiểu tại sao mới sáng sớm đã lôi ta dậy, dặn dò mãi. À, người còn cho ta cái này...- Nguyên Minh gãi gãi đầu, đưa tay rút trong áo ra một bình sứ nhỏ màu xanh lam tráng men đỏ, bên trên nút bằng một nút vải màu vàng.
Trấn Thiên đưa tay cầm lấy, nàng mở nút bình ra: Bên trong chứa một chất bột màu đỏ, mang mùi thơm nhẹ.
- Thiên Hoàng Phục Mệnh tán? - Trấn Thiên khẽ thốt lên, tuy tiếng nàng rất nhỏ nhưng hai người bên cạnh vẫn nghe rõ mồn một.
Nguyên Minh ngạc nhiên:
- Ngươi biết nó sao? Nó là gì vậy?
Trấn Thiên trầm giọng:
- Ta nghe nói nó là một trong những linh dược có thể giải được mọi loại độc trong thiên hạ, vốn chỉ được biết trong truyền thuyết.
- Thật sao? - Nguyên Minh kinh ngạc, vẻ mặt tỏ rõ vẻ hứng thú quay sang nhìn Trấn Thiên. Nhưng chỉ mới liếc sang người kia một cái thì Nguyên Minh bất chợt rùng mình.
Thực ra không chỉ có Nguyên Minh mà ngay cả Lục Nghị cũng thấy lạnh hết sống lưng khi thấy đôi mắt nhỏ kia tuy híp lại chỉ còn một khe hẹp nhưng từ đó lại tỏa ra ánh sáng xanh những muốn xuyên thủng lọ linh dược.
Trấn Thiên cao hứng thầm tính toán: Aiza...Cái này không bình thường đâu nha! Loại linh dược hiếm có khó tìm này ( Thực ra muốn tìm cũng không có ấy chứ!) quả là rất có giá trị, hô hô. Nếu như ta bớt lại một chút rồi đem giao dịch với các hiệu thuốc trong thành thì lời lãi quả không nhỏ đâu!
- Trấn Thiên? - Lục Nghị lên tiếng.
Trong thành có hai hiệu thuốc lớn nhất là Thiên Y y quán và Lăng Lương y quán, ta có thể mang đến hai nơi đó để giao dịch. Bất quá là hét giá cao một chút.
- Trấn Thiên! - Lục Nghị cao giọng.
Mà hét giá cao cũng đáng thôi! Mọi người nghĩ coi, ta một thân nữ nhi yếu ớt nay phải liều mạng xông vào Hồng Y tổng đà để làm cái gì mà " Tránh cho giang hồ đổ máu, giúp đỡ triều đình". Haizzz...Ta vẫn cảm thấy mình bị lỗ!
Lục Nghị thoáng tức giận, quát:
- Hoàng Trấn Thiên!
Tiếng quát này vang lên như Thiên Lôi đánh xuống, làm cho Trấn Thiên giật mình, bị dọa đến hồn phi phách tán, ánh sáng xanh trong mắt dịu lại mấy phần, cuối cùng đành giao lại bình linh dược cho
Nguyên Minh, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Nguyên Minh trong lòng phát run, ghé vào tai Lục Nghị, hỏi nhỏ:
- Hắn khi nãy làm sao vậy?
- Không có gì đâu, chỉ là thói quen thôi. - Lục Nghị khẽ lắc đầu.
Khuôn mặt Trấn Thiên nhăn thành một đống, bực bội: Không nhầm chứ!? Ta chỉ bày tỏ lòng sùng kính của mình với " Linh vật" thôi mà, cũng không cần phải to tiếng thế chứ!? Bộ muốn dọa chết ta hả!?
- Được rồi chúng ta mau đi thôi! - Lục Nghị trầm giọng rồi thúc cương phi ngựa đi.
Nguyên Minh tặc lưỡi phi ngựa theo sau, trong lòng chợt thở dài, kết luận: Người của Thái Học Viện thật khó chơi!
***
Thị trấn Hàn Gia nằm dưới chân núi Hỏa Liên Sơn, cách kinh thành khoảng ba mươi dặm về phía Bắc. Tuy đây chỉ là một thị trấn nhỏ lại nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh nhưng do núi Hỏa Liên Sơn là địa bàn hoạt động của Hồng Y giáo nên trấn Hàn Gia vẫn thường xuyên có khách giang hồ lui tới, đặc biệt là các môn hạ của Hồng Y giáo.
Vài hạt mưa xuân lất phất buông xuống. Ngoài đường, mọi người đang rảo bước về nhà hoặc tìm đến một mái hiên để tránh mưa. Người đi lại trên đường bắt đầu thưa dần.
Tại trung tâm thị trấn có một quán trọ tên Viên Phong, đây là quán trọ duy nhất trong trấn nên cũng không ngạc nhiên khi nơi đây rất đông khách. Tuy nhiên không hiểu hôm nay xui xẻo hay khi sáng phải vía ai mà quán trọ rất vắng khách, mà nói thẳng ra là ế khách! Tên tiểu nhị trên vai vắt một chiếc khăn, đầu đội mũ vải, đang gà gật trên chiếc ghế tựa bằng gỗ, tay không quên đuổi mấy con ruồi thi thoảng lại đậu vào tay hắn.
- Tiểu nhị, ở đây có còn phòng không? - Một giọng nói từ đâu truyền tới.
Tên tiểu nhị kia đang ngủ gật thì bị giọng nói này làm giật mình thiếu chút nữa là đập đầu vào thành ghế. Hắn ngẩng lên nhìn người trước mắt. Người này mặc một bộ đồ bằng vải thô màu xám tro trông hết sức bình thường, thân hình gầy như cây gậy trúc, đôi mắt dài nhỏ có thần, nom chưa quá mười sáu tuổi, xem ra cũng chỉ là một tên tiểu tử. Nếu như bình thường thì hẳn tên tiểu nhị này đã đuổi hắn đi nhưng hôm nay thì...Haizzz...Ta đã nói ông chủ phải đi hành thiện tích đức mà!
Rốt cục tên tiểu nhị cũng đứng dậy, đon đả mời chào:
- Khách quan, chỗ tiểu nhân vẫn còn phòng.
- Giá thuê phòng là bao nhiêu tiền một ngày?
- Mười lăm văn tiền một ngày - Tiểu nhị vừa đáp vừa nghĩ bụng: Ta đoán không sai mà! Tên này bất quá cũng chỉ là một kẻ khố rách áo ôm thôi. Nếu như mọi khi thì...
Người kia vừa nghe thấy đã nhảy dựng lên, hai mắt trợn trừng muốn rớt ra khỏi tròng, giọng nghe chói tai:
- Mười lăm văn tiền!?
Tiểu nhị bị thái độ này dọa cho nhảy dựng lên, nhất thời không thích ứng được, gắng gượng gật đầu.
Người kia nhăn mặt, ôm đầu, lẩm nhẩm tính toán:
- Mười lăm văn tiền một ngày, thời gian ở đây ít nhất cũng phải nửa tháng. Một phòng ở trong nửa tháng là một lượng bạc mười văn tiền, ba phòng là ba lượng ba mươi văn tiền, cộng thêm cả tiền ăn uống, phí phát sinh rồi còn thuốc men, ước tính tổng cộng phải hết khoảng ba mươi lượng bạc ( Đã có tính toán cả công ta đi đặt phòng nữa là bốn mươi lượng bạc, hô hô!).
Tiểu nhị thấy người kia tính toán cả nửa ngày trời đã muốn mất hết kiên nhẫn bèn bước tới gần hỏi:
- Khách quan, thế nào? Ngài có muốn thuê phòng hay không?
- Có, cho ta hai phòng, một phòng đôi. - Người kia đáp rồi ngập ngừng hỏi tiếp - Giá phòng đôi thuê rẻ hơn thuê hai phòng đơn chứ?
- Đúng vậy thưa khách quan, nhưng cũng chỉ rẻ hơn mười văn tiền thôi.
- Thế là tốt rồi.
- Không hay ngài muốn ở bao lâu? - Tiểu nhị hỏi tiếp.
- Trước mắt là nửa tháng. - Người kia đáp.
Tiểu nhị nhe răng cười:
- Để tiểu nhân đi chuẩn bị phòng? Khách quan, ngài có muốn dùng bữa luôn không?
- Được, ngươi cứ chuẩn bị. Nhân tiện cho hai con ngựa ngoài kia ăn cỏ luôn.
- Tiểu nhân hiểu rồi - Tiểu nhị gật đầu rồi chạy đi.
Trấn Thiên cười thầm: Haha, vậy là ta đã kiếm được nửa lượng bốn mươi văn tiền! Để xem có thời cơ phải "xin" ít Thiên Hoàng Phục Mệnh Tán của Nguyên Minh mới được!
Nghĩ đến đấy, Trấn Thiên bèn quay trở ra ngoài cửa, gọi:
- Nguyên Minh, Lục Nghị, ta thuê được phòng rồi.
Nghĩ cũng thật là tội cho hai người kia, đứng ở góc đường cả nửa canh giờ lại còn phải đợi ai đó tính toán gì gì đó nên hai chân giờ đã mỏi nhừ, chỉ muốn vào phòng nghỉ một lát. Nên khi mới nghe xong hai người họ đã rảo bước tiến vào. Tên tiểu nhị lúc này vội đi từ trên lầu xuống, lễ phép nói:
- Ba vị khách quan, xin mời lên lầu.
Ba người gật đầu. Lúc tên tiểu nhị đang định ra ngoài dắt ngựa vào chuồng ở sân sau thì Trấn Thiên kéo tay hắn lại, nói:
- Lát nữa ngươi mang bữa tối lên phòng cho chúng ta có được không?
- Được, lát tiểu nhân sẽ mang lên phòng cho ngài.
- Vất vả cho ngươi rồi - Lục Nghị lên tiếng.
- Đây là việc của tiểu nhân. - Tiểu nhị xua tay, cũng hơi khó xử bởi từ trước đến giờ chưa có ai cảm ơn hắn cả.
Trấn Thiên rảo bước đi trước, hai người còn lại theo sau. Dừng lại trước cửa hai căn phòng nằm cạnh nhau, Nguyên Minh ngạc nhiên:
- Sao lại chỉ có hai phòng?
- Thì ta ở một phòng. - Trấn Thiên chỉ sang phòng bên trái - Các huynh ở phòng còn lại - Tiếp tục chỉ sang phòng bên phải.
- Cái gì!? - Cái này là Nguyên Minh và Lục Nghị đồng thanh nói.
- Phòng của hai người là phòng đôi mà, chỉ có một giường nhưng cũng rộng lắm! - Trấn Thiên cười hì hì, ba chân bốn cẳng chạy tót về phòng mình, leo ngay lên giường, như sợ hai người kia chiếm mất phòng của mình.
Trấn Thiên nhăn mặt: Gì chứ!? Ta mà ở chung phòng với một trong hai ngươi nhỡ nửa đêm các ngươi giở trò muốn ngắt hoa bẻ cành thì sao? ...khụ...! Cho dù ta có cải nam trang đi chăng nữa nhưng trên đời này nhiều người có sở thích " Khác lạ" lắm nha! ( "Ngươi tưởng bở!" - Tác giả nhếch mép, "Ngươi muốn chết" - Nữ chính rút kiếm, " Ta chạy" - Tác giả trốn mất).
Mải suy nghĩ nên chẳng mấy chốc Trấn Thiên đã đắm chìm vào mộng đẹp.
Không biết bao lâu đã trôi qua,chỉ thấy sắc trời tối dần, bên ngoài chợt vang lên tiếng " Cốc ,cốc". Hình như ai đó đang gõ cửa phòng của Trấn Thiên.Nàng nhăn nhó bật dậy, đưa tay lên dụi mắt rồi ra mở cửa. Bên ngoài, tiểu nhị tay đang bưng một khay đồ ăn. Thấy người trong phòng bước ra, hắn nói:
- Khách quan, đồ ăn của khách quan đây.
Trấn Thiên khẽ gật, đỡ lấy khay đồ ăn. Tiểu nhị cười, nhưng ánh mắt hơi lảng tránh đi đâu đó:
- Tiểu nhân xin lui.
- Khoan đã - Trấn Thiên đột ngột kéo tay tiểu nhị lại.
Tên tiểu nhị giật mình:
- Khách quan còn gì muốn dặn dò?
- Không có gì đâu, ta chỉ muốn hỏi ngươi đã đem đồ ăn giao cho hai người kia chưa- Trấn Thiên lắc đầu,nhếch mày đáp, đáy mắt lóe lên một tia băng giá.
- Tiểu nhân đã giao đồ ăn cho họ rồi. - Tiểu nhị hơi cúi đầu.
- Được rồi, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.
- vâng, vậy tiểu nhân xin lui.
"Cạch", Trấn Thiên đặt đồ ăn lên bàn , ra ngoài đóng cửa lại rồi trở vào ngồi xuống ghế.
- Aiza...! Đi đường suốt cả ngày lại còn phải ngồi trên con ngựa không biết điều kia không những làm ta đau nhức khắp mình mẩy mà dạ dày cũng có xu hướng biểu tình. - Trấn Thiên tay cầm đũa gắp thức ăn vào bát với tốc độ...chim bay, mồm lẩm bẩm cằn nhằn.
Sau khi lúng búng nuốt nốt miếng cơm, Trấn Thiên vô cùng xúc động, cảm khái nói:
- Tên tiểu nhị kia chân tay quả là nhanh nhẹn, nhanh như vậy mà đã chuẩn bị đầy đủ năm món ăn. Hương, sắc, vị cũng không tồi nha! Lời của cha ông nói thật là đúng:" Có thực mới vực được đạo ", bây giờ có thể an tâm đi ngủ để mai còn đột nhập vào tổng đà Hồng Y giáo rồi!
Trấn Thiên vươn vai, ngáp ngáp hai cái rồi leo lên giường tiếp tục giấc mơ đẹp mà tên tiểu nhị đã phá vỡ khi nãy. Không quên đút vào áo một vật gì đó mới thu hoạch được trên người tên tiểu nhị kia. ( "Ngươi không trộm đồ của người ta đấy chứ?"- Tác giả, " Có ngươi mới trộm!" - Nữ chính, "Cho ta xem đi" - Tác giả năn nỉ, " Ngươi cứ ở đó mà nằm mơ" - Nữ chính hừ mũi)
Mà lúc này bên phòng "Hàng xóm" vẫn còn có tiếng rì rầm phát ra, kèm theo đó là những tiếng lạch xạch đến khó chịu.
- Ngươi nằm dịch vào chút có được không hả!? - Đây là giọng của Nguyên Minh - Ta sắp bị rơi xuống đất rồi đây!
- Ngươi không thấy ta cũng bị dán sát vào tường rồi sao? - Khỏi phải hỏi! Đây là giọng của Lục Nghị.
Nguyên Minh càu nhàu:
- Sao cái giường này chật thế?
- ... - Lục Nghị đã đoán ra "ý đồ" của ai đó, hiện đang rất muốn xông sang phòng bên kia để xử lí hắn một trận.
- Rõ ràng Trấn Thiên nói giường rất rộng mà? - Nguyên Minh tiếp tục cằn nhằn - Chắc tại người hắn nhỏ nên mới thấy nó rộng!
- Chỗ nằm của huynh còn rộng hơn của ta kìa! - Lục Nghị cũng tác hưởng theo.
- Còn nữa...
- Trấn Thiên, hắn...
Bô lô ba la, xì xà xì xồ.
...
Im lặng, im lặng, im lặng. Nguyên Minh xoay qua xoay lại, ngồi dậy vò vò đầu, lại nằm xuống, tiếp tục xoay mình.
- Aizzz...! - Nguyên Minh cáu gắt bật dậy, ôm chăn gối xuống đất, trải tạm mảnh chăn mỏng ra làm đệm rồi lăn ra ngủ.
Vầng trăng tròn tụ đỏ như máu đã nhô cao, những ngôi sao lấp lánh nhẹ nhàng điểm xuyết cho nền trời đen mịn như nhung. Gió khẽ thổi, cuốn theo hương hoa mùa xuân lùa vào lồng ngực. Trên nóc quán trọ, vài bóng đen xuất hiện...
***
Mặc dù bây giờ đã là đầu xuân nhưng tiết trời về đêm vẫn còn khá lạnh, cái lạnh và màn đêm bao trùm lấy thị trấn nhỏ. Mấy bóng đen trên nóc quán trọ tung mình xuống đất, vô thanh vô tức, nhẹ tựa lông hồng.
Hai ngọn đèn treo trước cửa quán trọ khẽ đung đưa, hình dáng của họ hiện rõ dưới ánh sáng vàng vọt: Một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, tay ôm đàn tỳ bà, mặc trang phục Ba Tư, đôi môi đỏ mọng huyết nhiễm, đôi mắt được kẻ sắc lạnh, sống mũi cao thẳng thớm có phần quái dị; Bên cạnh là một người đàn ông cao gầy và khô khốc như thân gỗ khô, mình vận một bộ trường bào tím sẫm, mái tóc có màu đỏ như máu rất hiếm gặp, bên hông có đeo một túi độc dược, một con rắn độc đang quấn lấy vai ông ta có vẻ rất trung thành với chủ nhân của mình; Hai người còn lại giống nhau y như đúc, có vẻ là huynh đệ song sinh. Hai người này đều mặc y phục màu đỏ, dáng người thấp béo. Mỗi người cầm một thanh trường kiếm, một màu xanh, một màu trắng.
Cả bốn người hình dạng rất quái dị, chắc chắn không phải là người của Đại Nam lại càng không phải là môn đệ thuộc bất kì giáo phái nào ở chốn này! Chỉ có thể khẳng định được một điều: Các môn phái ở Trung Nguyên đã bắt đầu ra tay rồi.
" Cộc cộc" - Người phụ nữ ôm đàn tỳ bà giơ tay gõ cửa quán trọ.
" Két..." - Tiểu nhị mệt nhọc mở cửa, hắn hơi bực bội vì đã khuya như vậy rồi mà có người còn không cho hắn nghỉ ngơi. Tiểu nhị càu nhàu, hai mắt còn chưa thể mở ra hẳn:
- Có chuyện gì!?
- Chúng ta muốn thuê phòng... - Người phụ nữ kia lên tiếng, giọng nói hơi the thé làm người ta sởn gai ốc.
Tiểu nhị định thần nhìn lại người đang đứng đối diện với mình rồi quét ánh mắt sang ba người còn lại, trong lòng thoáng kinh hãi. Tuy hắn không phải là người trên giang hồ nhưng do làm ở đây đã nhiều năm nên hắn có thể khẳng định được rằng lai lịch của bốn người kia ắt không tầm thường! Chỉ nhìn trang phục và thần thái của họ cũng đủ hiểu rằng nếu đắc tội với đám người này thì chỉ có một con đường chết!
Nghĩ đến đây, tiểu nhị không khỏi run sợ, vội vàng ngọt giọng:
- Vâng, vậy mời các vị quan khách vào trong!
Bốn người lạ tiến vào. Tên tiểu nhị run run, lễ phép hỏi:
- Bốn vị ở mấy phòng?
- Cho ta ba phòng. - Người phụ nữ kia nói.
- Vâng, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay - Tiểu nhị đáp rồi ba chân bốn cẳng chạy đi như có lửa đốt sau mông, thực ra hắn cũng không muốn tiếp xúc lâu với đám người quái dị này!
Người đàn ông cao gầy thấy tiểu nhị đi rồi mới quay sang nhỏ giọng nói với người phụ nữ:
- Huyết Tử, muội xem thử trong quán trọ hiện giờ có bao nhiêu người.
Huyết Tử gật đầu, tay trái khẽ chuyển động, nâng cây đàn tỳ bà trong tay lên. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên dây đàn, tiếng đàn trong vắt vang lên như tiếng suối róc rách len lỏi vào từng ngõ ngách của quán trọ. Huyết Tử lắng tai nghe âm thanh dội lại, lát sau ngừng đàn, nói:
- Trong quán trọ ngoại trừ chúng ta và tên tiểu nhị khi nãy ra thì hiện còn có khoảng hai mươi người.
- Hai mươi người sao? - Người đàn ông béo lùn tay cầm kiếm vỏ trắng ngạc nhiên.
Huyết Tử gật đầu, rồi nói với người đàn ông cao gầy:
- Sư huynh, có một điều rất lạ.
- Lạ chuyện gì?
- Lần này Tứ trấn giang hồ giao tranh, hầu hết người trong quán trọ là môn đệ của bốn đại phái này cũng không có gì là lạ, nhưng muội nhận ra còn có ba người không phải là người của bất kì phái nào...
- Muội nhận ra được thân thủ của họ chứ? - Người kia hỏi.
Huyết Tử đáp, trên mặt thoáng nét phân vân rất hiếm gặp:
- Ba người này, hai nam một nữ. Một trong hai tên nam nhân kia thân thủ cũng không tồi nhưng chỉ là học võ công để phòng thân, không có gì đặc biệt; Người nam nhân còn lại võ công khá kì quái, theo như hô hấp của hắn thì hắn học kết hợp cả võ công của Thanh Trúc giáo và Thiên Sơn Độc giáo. Hai tên này nói đáng sợ cũng không phải đáng sợ, có thể đối phó được. Tuy nhiên, điều đáng lo ngại là ả nữ nhân còn lại!
Hai huynh đệ song sinh kia cùng tiến lên, nói:
- Haha! Cho dù ả ta có bản lĩnh cao thế nào cũng không thể địch được Độc Tôn sư huynh!
Độc Tôn ở đây chính là người cao gầy kia, hắn ta không nói gì chỉ nhìn Huyết Tử, đợi nàng nói tiếp.
Huyết Tử lắc đầu:
- Người này có một nguồn nội lực khá lớn, võ công tuyệt thế, không thể xem thường. Nếu muội đánh với ả ta cũng chỉ chịu được cùng lắm là năm mươi chiêu. Chỉ có điều...
- Chỉ có điều gì? - Độc Tôn nheo mắt.
- Theo như hô hấp của ả ta thì ả là người của Thiên Điệp phái!
Một trong hai huynh đệ song sinh kia thốt lên:
- Cái gì!? Thiên Điệp phái!? Chẳng phải giáo chủ của Thiên Điệp phái đã tuyên bố giải tán môn phái, thoái ẩn giang hồ rồi sao?
Huyết Tử khẽ gật:
- Cái ta thấy lạ là ở chỗ đó, suốt hai mươi năm qua, Thiên Điệp phái và giáo chủ Thiên Điệp cùng với các môn đệ đã tuyệt tích trong giới giang hồ Trung Nguyên. Nay bỗng dưng mọc ở đâu ra một môn đệ của phái này, hơn nữa võ công lại vô cùng tinh diệu.
Độc Tôn cười nhạt, đưa tay vuốt ve con rắn độc trên vai mình:
- Xem ra chuyến này chúng ta hơi vất vả rồi!
Không sai! Những kẻ quái dị kia chính là những cao thủ võ lâm mà thiên hạ đều kinh sợ,quỷ gặp quỷ khốc, thần thấy thần sầu - " Tứ đại quái nhân " uy trấn giang hồ. Chỉ là tuy họ có lợi hại nhưng trong lúc nói chuyện vẫn sơ ý bị ai đó lúc tỉnh dậy đi tìm nước uống phát hiện ra, giờ thì đang đứng nấp ở cây cột tại góc phòng theo dõi, đôi mắt dài nhỏ lóe lên ánh sáng xanh, trong bụng thoáng cười thầm.
***
Sau khi trở về phòng, Trấn Thiên ra sức lục lọi trong tay nải của mình, lôi ra được năm sáu lọ sứ màu sắc khác nhau. Trấn Thiên bất chợt thấy da đầu ngứa râm ran, toát mồ hôi lạnh, ngồi thừ ra, lẩm bẩm:
- Thôi chết! Sao lại chỉ còn có nhiêu đây? Tầm này độc dược hơi ít, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cái mạng nhỏ này nguy rồi!
Nói đoạn, Trấn Thiên đứng lên, nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn trời, đau khổ nói:
- Mấy tên quái dị kia hại ta đêm nay lại phải thức trắng rồiiiiiiiiiiiiiiiiiii...!
Lúc này " Tứ đại quái nhân" vang danh giang hồ của chúng ta đang ở trong phòng bàn chuyện, không hiểu do đi đường trúng gió hay sao mà tiếng hắt xì vang lên không ngớt. Haizzz...Chẳng biết họ gặp phúc hay họa nữa.