Màn đêm đen như một tấm nhung mềm hòa lẫn ánh trăng sáng bạc trên cao phủ xuống mặt đất. Khu ổ chuột ồn ào tấp nập. Mặc dù đây là nơi ở của các nạn dân nhưng mọi người vẫn rất thích tới đây, chỉ bởi mọi thứ ở đây đẹp và rẻ, khác biệt hẳn so với Long trang- Một khu chợ lớn nhất nước nằm tại phía Đông kinh thành.
Quán trọ Duyệt Lai nằm tại trung tâm khu ổ chuột, là một trong số những quán trọ nổi tiếng nhất kinh thành với một nữ chủ nhân nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn : Tiểu Lan cô nương.
Trong quán có khoảng vài chục người, họ vừa ăn vừa nói chuyện vồn vã. Ngoài cửa có hai người tiến vào, một người phong thái ôn hòa, anh tuấn, đó là Lục Nghị, một người nữa ăn mặc lòe loẹt như con vẹt không ai khác là Nhậm Vĩnh Huy- Nhậm công tử. Hai chàng trai anh tuấn nho nhã như gió mùa xuân mơn man chợt khiến cho các cô nương ngồi trong quán ngẩn người. Nhưng mọi người chợt nhận ra còn có một người nữa, cậu ta bất quá mới mười bảy mười tám tuổi, dáng người gầy nhỏ mắt nhỏ, lông mày sắc đậm, người này đi cùng với hai chàng trai kia quả thực vô cùng lạ mắt.
Tiểu Lan từ trong bước ra, mỉm cười:
- Mời ba vị công tử lên lầu.
Trấn Thiên ngước lên nhìn: Cô gái này mặc một bộ đồ trắng, mái tóc đen nhánh chải làm hai búi cài trâm vàng khảm ngọc trai. Khuôn mặt thanh tú kiều diễm, nét cười say đắm lòng người. Vĩnh Huy ngẩn người, hai mắt dại đi.Trấn Thiên nháy mắt với Lục Nghị, nhỏ giọng:
- Huynh coi Vĩnh Huy kìa.
- Cậu ta là vậy đó ... - Lục Nghị khẽ lắc đầu, hai vai bắt đầu run run.
Nói đoạn, cậu bèn giơ tay vỗ mạnh vào vai Vĩnh Huy làm cái người đang đờ đẫn tâm thần kia giật bắn. Khó khăn lắm mới có thể nhịn được cười, Lục Nghị hắng giọng :
- Khụ... Mau lên thôi.
Vĩnh Huy gật đầu, cổ cứng ngắc. Liếc sang Trấn Thiên, hai mắt bỗng tối lại. Chỉ thấy Trấn Thiên cúi đầu, hai vai run run, khóe môi hơi nhếch lên, có vẻ như đang cười trộm. Nói thật chứ ruột già ruột non của Trấn Thiên đang muốn thắt thành nơ bướm, " Con vẹt" này dù có thích con nhà người ta thì cũng không cần khoa trương đến vậy chứ!
Vĩnh Huy trầm giọng:
- Trấn Thiên!
- Hả!? - Trấn Thiên giật mình, nhìn quanh, biểu hiện vô tội - Có chuyện gì sao!?
Vĩnh Huy giơ tay, muốn gõ vào đầu tên này một cái nhưng cuối cùng lại thôi : Ta lớn hơn hắn, ta không chấp nhặt một tên tiểu tử! Hừm! Nhưng thật không chịu được cái điệu cười nhếch mép của hắn! - Vĩnh Huy nhíu mày, túm tay Trấn Thiên lôi lên lầu trên.
Cánh tay của Trấn Thiên đau nhói, nhưng không gỡ ra nổi, đành ngấm ngầm than khổ để " vẹt con" kéo lên gác. Lục Nghị xem rất vui vẻ.
Lên đến nơi, Vĩnh Huy ấn Trấn Thiên xuống một chiếc ghế bên chiếc bàn bát tiên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống bên cạnh, Lục Nghị tủm tỉm cười, khẽ lắc đầu. Lát sau Tiểu Lan mang ra một bình rượu và mấy món ăn mặn cùng một món canh. Vĩnh Huy rót rượu. " cạch" - chén rượu đặt tại bên cạnh Trấn Thiên, vung ra vài giọt mùi thơm nồng.
- Trấn Thiên, uống với ta một chén nào! - Vĩnh Huy nhìn Trấn Thiên, nói.
Trấn Thiên nhăn mặt, mây đen bay đầy đầu, hí mắt nhìn Vĩnh Huy : tóm lại chỉ ba từ thôi- " Lạnh như băng!". Haizzz, sao tên này lại như vậy chứ? ta chỉ cười có chút xíu, cũng không bằng Lục Nghị kia vừa đi vừa cười trộm. Nhưng hắn không nhắc lại thì thôi, hắn cứ tỏ thái độ như vậy làm ta lại buồn cười. Khụ..!
- Được...- Trấn Thiên run run cầm chén rượu lên, khóe môi có xu hướng biểu tình, bèn hắng giọng rồi ngửa cổ uống cạn.
Nhưng, Trấn Thiên bỗng nhận ra ánh mắt kì lạ của Vĩnh Huy đang nhìn mình thì không khỏi lạnh người, hỏi:
- Sao thế sư huynh?
- Ta thấy có điều gì đó hơi lạ, cậu...có cái gì đó rất rất lạ - Vĩnh Huy nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa cằm rồi nhếch mép, buông một câu - Cậu không giống nam nhân!
Da đầu Trấn Thiên chợt ngứa râm ran, mồ hôi túa ra to như hạt đậu: cái , cái cái gì vậy!? Tên này chẳng lẽ tinh mắt đến mức có thể phát hiện ra giới tính thật của mình sao? Mà khoan, mình mới đến nên chưa có bất kì hành động nào làm bại lộ thân phận nữ nhi cả.Xem lại bản thân..khụ...không giống nữ nhân cho lắm nên giờ tốt nhất là phải giữ bình tĩnh, bình tĩnh... - Trấn Thiên nghĩ vậy, hít sâu một hơi, giơ tay đấm cho Vĩnh Huy một cú vào vai, cặp lông mày khẽ chau lại:
- Huynh nghĩ lung tung cái gì vậy?
Vĩnh Huy nhướn mày, đưa tay đỡ cú đấm của Trấn Thiên, cậu cười lớn:
- Haha...Ta đùa đấy, theo ta thì cậu nên ăn nhiều vào,nếu không thân hình gầy như gậy trúc kia sẽ khiến mọi người hiểu nhầm đó!
- ahaha! - Trấn Thiên cười khan mấy tiếng, vội giơ đũa khua khua trước mặt - Ăn cơm, ăn cơm.
Nói xong, nàng cúi gằm xuống đối phó với chỗ đồ ăn trên bàn.
Lục Nghị và Vĩnh Huy nhìn nhau, bất giác cười khổ rồi cũng quay ra gắp đồ ăn. Ba người yên lặng dùng bữa.Ăn xong, Vĩnh Huy gọi tiểu nhị mang ra một ấm trà. Ba người tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm với nhau, đa phần nói về những chuyện xảy ra trong Thái Học Viện.
Một lúc lâu sau, Lục Nghị nhìn ra nền trời đen huyền, thở dài một hơi, đứng lên nói:
- Nào, đến giờ điểm danh rồi, chúng ta mau về thôi, kẻo có kẻ kiếm chuyện làm càn!
Vĩnh Huy gật đầu, quay sang vỗ vỗ vai Trấn Thiên:
- Lục Nghị nói đúng, chúng ta mau về thôi.
Trấn Thiên vừa đưa chén trà lên miệng thì ngay lập tức bị lời nói này làm sặc, ho mất một lúc lâu mới ngẩng lên, đang định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lục Nghị và Vĩnh Huy đứng lên, gấp rút bước đi. Trấn Thiên thấy vậy cũng đành phẫn uất rời khỏi bàn , trong lòng than khổ: Thái Học Viện không hổ là Thái Học Viện, đào tạo Nho sinh vô cùng quy củ. Chỉ là dù sao cũng để ta uống miếng trà đã chứ! ! Haizzz...
Lục Nghị thấy Trấn Thiên đi rất chậm bèn ngoảnh lại nhắc nhở:
- Trấn Thiên, cậu đi nhanh lên, nếu không về kịp là sẽ bị phạt đó!
- Vâng, đến ngay đây...! - Trấn Thiên ngán ngẩm lê bước theo sau.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi...
***
Liên Đường các nằm ở phía Tây của Thái Học Viện, đây là nơi tổ chức các kì thi tuyển tân Nho sinh và các công sự khác của viện. Nó được bao bọc bởi một vườn mai, gồm có mười hai đường ra vào, lối đi như mê cung.
Các Nho sinh xếp thành năm hàng dài trước Liên Đường các đợi điểm danh. Đa phần bọn họ đều đang ngái ngủ. Trấn Thiên kéo áo Lục Nghị, nhỏ giọng hỏi:
- Cái người tên là Lý Minh Văn là người nào?
- Sao cậu biết cậu ta? - Lục Nghị ngạc nhiên.
Trấn Thiên gãi gãi đầu, cười nói:
- À, hôm nọ trong kì thi tuyển ta có thấy mọi người nhắc đến cậu ta. Họ nói cậu ta là kẻ hống hách nhất ở đây, và chuyên gây sự với những người giỏi hơn mình...
Lục Nghị nheo mắt, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa mắt nhìn sang phía bên phải nơi mình đứng. Ngay bên cạnh Lục Nghị có một tên nam tử, mình vận một một bộ đồ trắng, búi tóc đẹp đẽ gài chắc, khuôn mặt như cây xỏ giày, lông mày mỏng, đôi mắt hình tam giác lóe lên tia khinh bỉ với mọi người
Trấn Thiên hừ mũi, khinh thường nghĩ: Tên Minh Văn này quả nhiên tiếng xấu đồn xa! Chỉ cần liếc khuôn mặt đầy "Đức hạnh'' kia của hắn là ta có thể xếp hắn vào hạng người không ai muốn dây dưa cho rách việc! Hừ, trưởng nam của Thượng thư bộ hình? Ta khinh!
***
Lục Nghị đẩy cửa vào phòng rồi đứng sang một bên, nhìn Trấn Thiên:
- Cậu vào đi.
Trấn Thiên khẽ gật, ôm đồ vào, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nàng, căn phòng được bài trí khá sơ sài, đơn giản chỉ có hai chiếc giường, một cái bàn uống trà, hai tủ đồ và một kệ sách.
Bỏ bọc quần áo vào tủ, khoé mắt Trấn Thiên giật giật, trong lòng thầm hô: Có cần tiết kiệm đến vậy không? Dù gì thì hắn cũng là con trai của Trương đại nhân mà!
Lục Nghị ngả lưng xuống giường, hai mắt khép hờ.
- Có một điều ta không hiểu. - Trấn Thiên lên tiếng.
- Cậu cứ hỏi. - Lục Nghị nhàn nhạt đáp lời.
Ngồi xếp bằng trên giường, Trấn Thiên thoáng chau mày:
- Huynh đường đường là con trai của Thượng thư bộ Hình vậy tại sao đồ đạc lại sơ sài như vậy?
- Có liên quan đến cậu không?
Trấn Thiên cười khan:
- Tất nhiên là không liên quan.
Không liên quan? Hừ! Liên quan rất lớn, ảnh hưởng tới cơ hội kiếm chác của ta đó!
Lục Nghị xoay mặt vào trong:
- Vậy thì mau đi ngủ đi, mai chúng ta có bài thi đấy.
- Được rồi. - Trấn Thiên trừng mắt rồi bực bội nằm xuống.
Do đi đường cả ngày trời nên bị cơn mệt mỏi oanh tạc, Trấn Thiên cũng chẳng có thời gian mà tức, chẳng mấy chốc đã ngồi đánh cờ cùng Chu Công.
Tiếng côn trùng rả rích xáo trộn không gian yên tĩnh, cả kinh thành chìm sâu vào giấc ngủ. Khoảng không gian và thời gian bị xé toạc đưa Lục Nghị trở lại cơn ác mộng của mười hai năm trước.
Đó là một đêm đáng sợ, vành trăng trên cao tụ máu, từng đợt gió lạnh buốt không ngừng thốc tới. Đại ca của Lục Nghị là Thiên Trường lết về nhà với thân thể chi chít vết thương, máu không ngừng chảy, không ngừng chảy. Đứa bé tám tuổi Trương Lục Nghị ôm chặt lấy người anh mà nó yêu qúy nhất, gào lên xé gan xé ruột. Thiên Trường dần lịm đi, đôi môi nứt máu khẽ mấp máy, thều thào:
- Thánh chỉ... Hoàng Nhiên đế...!
Cánh tay đang áp trên má Lục Nghị trượt xuống, Thiên Minh chìm vào giấc ngủ miên viễn...
Lục Nghị vội bật dậy, toàn thân đẫm mồ hôi, cậu cúi xuống thở dốc. Bất giác quay sang nhìn Trấn Thiên, Lục Nghị hơi ngạc nhiên rồi khẽ cười, không hiểu sao cậu ta lại có tướng nằm như vậy chứ, chăn một bên, người một bên.
Lục Nghị xuống giường, bước tới chỗ Trấn Thiên, kéo lại chăn cho cậu ta. Hiềm nỗi cứ kéo lại thì cậu ta lại đạp ra, mồm không ngừng nói mơ cái gì mà " một lạng, hai lạng".
"Phì" - Lục Nghị bật cười, vội đưa tay lên che miệng, hai vai run run, lập tức trở lại giường.
Bên ngoài, trời dần sáng...
***
Ánh nắng ấm áp bao trùm lấy kinh thành, một cơn gió mát khẽ thoáng qua khiến tâm hồn mỗi con người trở nên thanh tĩnh lạ thường.
- Này, Lục Nghị, khi huynh cười trông rất là tuấn tú đấy. - Trấn Thiên đi lùi trước mặt Lục Nghị, không ngừng vuốt mông ngựa.
- Cậu thôi đi. - Lục Nghị liếc Trấn Thiên.
Trấn Thiên nhăn mặt:
- Cái này là ta nói thật, chỉ cần huynh chịu cười thì ta cá các vị cô nương trong thành sẽ đổ rạp dưới chân huynh! ( Trong lòng lại nghĩ: Và ta sẽ có cơ hội kiếm chút đỉnh.)
Sắc mặt Lục Nghị tối sầm, cơ mặt giật giật, giơ quạt lên định gõ bốp bốp vào trán tên tiểu tử trước mặt thì chợt có một giọng nói the thé truyền tới:
- Lục Nghị, giờ cậu lại dây dưa với. cả hạng người đó nữa sao?
Lục Nghị đưa mắt nhìn xuyên qua vai Trấn Thiên khiến nàng cũng tò mò ngoảnh lại.
Mắt tam giác, lông mày mỏng, phong thái kiêu ngạo, khinh người. Khoé môi Trấn Thiên khẽ nhếch lên: Tên này đến kiếm hoạ sao?
- Thì ra là Minh Văn sư huynh, tiểu đệ mới nhập trường quên mất chưa đến thăm, đã đắc tội rồi. - Trấn Thiên nhanh chóng chuyển tư thế, ôm quyền nói.
- Ngươi biết ta? - Minh Văn nhíu mày.
Trấn Thiên cười, "chân thành" nói:
- Minh Văn sư huynh "tiếng lành" đồn xa không ai không biết. Nếu nhà có trẻ em quấy khóc, chỉ cần nhắc đến ba chữ "Lý Minh Văn" thôi chúng sẽ nín ngay tức khắc.
- Khụ khụ... - Lục Nghị ho khan.
Khuôn mặt Lý Minh Văn bỗng đỏ lên như tôm luộc, tức nhưng không làm gì được. Hai tên luôn dính lấy hắn thấy đại ca bị bẽ mặt thì thấy tức thay, bèn xông lên đẩy Trấn Thiên một cái. Trấn Thiên quắc mắt, đôi bàn tay nắm lại, vận kình khí khiến hai tên kia vừa chạm vào nàng đã bị đẩy bật ra, văng xa cách đó đến năm mươi bước.
- Đồ hạ đẳng! - Lý Minh Văn trừng mắt.
Trấn Thiên nghe xong, giơ tay chỉ từng người, bắt đầu từ Lý Minh Văn cho đến hai tên đang ngã lăn ra đất, chậm rãi nói:
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
- Ngươi!!! - Lý Minh Văn nghiến răng, hai mắt long sòng sọc, giơ nắm đấm lên.
- Các trò đang làm gì vậy hả!? - Giọng nói trầm khàn của Hoàng phu tử chợt vang lên.
- Phu tử. - Mọi người lập tức cúi đầu.
Hoàng phu tử mình vận Nho sam, chắp hai tay sau lưng bước tới. Ánh mắt sắc bén lướt qua từng người:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Không có gì thưa phu tử. - Lục Nghị đáp.
Hoàng phu tử liếc Lý Minh Văn rồi lại nhìn Trấn Thiên:
- Trò là học sinh mới mà ta sắp xếp chỗ ở hôm qua đúng không?
- Dạ thưa phu tử. - Trấn Thiên khẽ cúi đầu.
Hoàng phu tử gật đầu:
- Các trò mau vào học đi, Hồ phu tử đã lên lớp rồi đó.
- Vâng thưa phu tử! - Mọi người đồng loạt cúi đầu.
Hoàng phu tử mỉm cười rồi quay lưng rời đi.
Khi Minh Văn lướt qua Lục Nghị và Trấn Thiên liền ném lại một ánh nhìn khinh thị. Trấn Thiên giơ chân ra - "Huỵch" - Lý Minh Văn bị ngáng chân đột ngột nên ngã lăn quay ra đất, bộ đồ trắng lập tức lấm bẩn. Hai tên Nho sinh đi theo vội đỡ hắn dậy, phủi phủi bộ đồ cho Minh Văn. Minh Văn trừng mắt:
- Ngươi!!!
Trấn Thiên ôm quyền, tỏ vẻ hối lỗi:
- Mong sư huynh thứ lỗi, là vô tình thôi...
Minh Văn nghiến răng, mắt phủ đầy tơ máu:
- Các ngươi đợi đấy!
Trấn Thiên nhếch mày, cười trộm, ruột gan muốn thắt vào. Lát sau Trấn Thiên và Lục Nghị cũng rảo bước đến lớp học. Lục Nghị vỗ vai Trấn Thiên:
- Cậu quả là khác người, trong Thái Học viện ngoài Vĩnh Huy ra chưa có ai dám làm vậy với Lý Minh Văn cả.
- Haha! - Trấn Thiên lúc này không kìm được đắc ý, ngửa cổ cười lớn - Để cho hắn thấy làm con quan không phải muốn làm gì cũng được!
Khi hai bọn họ bước vào lớp học thì Hồ phu tử bắt đầu ra đề, một tiểu đồng chừng mười tuổi mặc một bộ áo dài xanh lam tay tháo đề thi ra rồi treo lên tường:
" Dân vi quý, xã tắc thứ hi, quân vi khinh. Thị cố đắc hồ khưu dân nhi vi thiên tử, đắc hồ thiên tử vi chư hầu, đắc hồ chư hầu vi đại phu. Chư hầu nguy xã tắc, tắc biến chí. Hi sinh kí thành, tư thịnh kí khiết, tế tự dĩ thời, nhiên nhi can hạn thủy dật, tắc biến y xã tắc"- Câu nói trích dẫn từ cuốn " Mạnh Tử- Tận tâm hạ " hiện ra dưới nét bút cứng cáp của Hồ phu tử Hồ Huy Dũng.
- Các trò bắt đầu làm bài, chỉ một chữ, không viết lan man dài dòng - Hồ phu tử nói, giọng nói trong vắt dễ nghe.
Các Nho sinh cả kinh, thầm nghĩ: Giải đề với chỉ một chữ? Không nhầm chứ!!!
Bọn họ bắt đầu căng trán suy nghĩ, những ngọn bút tưởng như gãy đôi vì bị...cắn. Trấn Thiên ngồi thừ nhìn đề thi, nhất thời không nghĩ ra bất kì điều gì. Nhớ lại trước đây ở phòng sư phụ thường có những bức họa đề những câu nói của Khổng gia như vậy, ngay cả tấm bảng treo... Bảng treo!? khoan đã, tấm bảng treo cao ở phòng sư phụ có viết cái gì mà : " Dân bản" - Như ngộ ra điều gì đấy, nàng bèn đọc kĩ lại đề thi " Dân vi quý, xã tắc thứ hi, quân vi khinh...Dân vi quý..." Trấn Thiên chợt mỉm cười viết vào tấm giấy tuyên một chữ "Dân" rồi úp giấy xuống. Quay sang nhìn Lục Nghị và Vĩnh Huy thì có vẻ bọn họ cũng đã làm xong, Vĩnh Huy nháy mắt một cái với Trấn Thiên, Trấn Thiên khẽ gật đầu.
" Keng..!" - Tiếng kẻng báo hiệu hết giờ vang lên. Các lớp bên cạnh ồn ào như ong vỡ tổ. Hồ phu tử so lại xấp giấy tuyên trắng tinh trên bàn:
- Các trò nộp bài.
Các Nho sinh lần lượt mang bài lên nộp, đến lượt Trấn Thiên, Hồ phu tử ngẩng lên, ông hơi giật mình, đôi mắt nheo lại, hỏi:
- Trò là Nho sinh mới phải không?
- Dạ, đúng vậy thưa phu tử - Trấn Thiên cúi đầu, đáp:
Hồ phu tử khẽ gật đầu, ông cảm thấy hơi ngờ ngợ, khuôn mặt, sống mũi, cái miệng đều rất giống Hoàng hậu Mã Y Vân, còn đôi mắt...Đôi mắt đó chẳng phải rất giống đôi mắt của Hoàng thượng sao?
Trấn Thiên nhận thấy Hồ phu tử nhìn mình như vậy thì không khỏi cảm thấy nhồn nhột sống lưng, bèn vội vã bước ra ngoài. Đột ngột, khi đang rời đi thì Vĩnh Huy không hiểu từ đâu xông ra khoác vai nàng, nhe răng cười:
- Cậu viết chữ gì vậy?
- "Dân" - Trấn Thiên mỉm cười.
- cậu cũng viết chữ "Dân" sao? - Lục Nghị bước tới.
Trấn Thiên khẽ gật:
- Ngay từ đầu đoạn trích đã có đáp án : Dân vi quý . Cũng tức là "Dân" là quan trọng nhất.
- Đúng vậy! - Vĩnh Huy gật đầu tán thưởng. - Ta cũng luận giải như thế.
- Lấy dân làm gốc - Một giọng nói vang lên sau lưng ba người họ - cậu biện giải rất đúng!
Trấn Thiên ngạc nhiên, ngoảnh lại nhìn: Người này trạc hai mươi tuổi, búi tóc đẹp đẽ, vận một bộ đồ màu xanh ngọc nhạt, trên tay ôm hai cuốn "Trung dung" và " Kinh thi". Lại nhìn lên khuôn mặt: Mi thanh mục tú, sống mũi cao, toàn thân toát ra vẻ quyền quý.
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Văn Vĩnh sư huynh - Vĩnh Huy cười nhạt - Quả nhiên không hổ là Tàng Kinh thư của Thái Học viện, hậu duệ của Hữu Thị Lang bộ Binh Hoàng Đạt Nghi!
Trấn Thiên ngạc nhiên:
- Huynh chính là Hoàng Văn Vĩnh?
- Đúng vậy- Văn Vĩnh mỉm cười
- Hôm đi thi tuyển ta thấy mọi người nhắc rất nhiều về huynh, họ nói huynh được mệnh danh là "Tàng Kinh thư" của Thái Học viện. - Trấn Thiên nheo mắt.
Văn Vĩnh xua tay:
- Chẳng qua chỉ là hư danh, vị tiểu huynh đệ này tuổi còn trẻ mà đã có những biện giải cao siêu như vậy trong kì thi đầu, ta thật là thán phục lắm thay!
- Sư huynh quá khen, quá khen! - Trấn Thiên cười, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: Cao siêu gì chứ!? Chẳng qua trước đây ta thường xuyên trốn đọc sách nên hay bị phạt quỳ trước bài vị của tổ sư trong phòng sư phụ, trong lúc nhàm chán bèn quan sát nội thất căn phòng nên kinh nghiệm trở nên phong phú thôi!
Văn Vĩnh lại hướng Lục Nghị, mỉm cười hỏi:
- Chúa phi dạo này có khỏe không?
Lục Nghị cũng cười,đôi mắt thoáng sẫm lại, toàn thân toát ra lãnh khí:
- Cảm ơn huynh, cô cô của ta vẫn khỏe.
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi... - Văn Vĩnh nhướng mày.
Lục Nghị nở một nụ cười u ám, quay sang liếc Trấn Thiên một cái, không khỏi bất giác rùng mình. Chỉ thấy sắc mặt của cậu tối đen, hai mắt trống rỗng, toàn thân cứng đờ.
Trấn Thiên chết sững: Cái, cái cái gì vậy!? Không phải chứ? Tên kia là cháu trai của Chúa phi!? Thế chẳng phải mình rất là khó sống sao? Không ổn chút nào hết! Nếu hắn biết mục đích của mình khi đến đây... Hừ hừ, bây giờ vẫn nên học tập binh pháp, tránh lộ cảm xúc: " Tẩu vi thượng!"
Nghĩ đến đây, đôi chân của Trấn Thiên bỗng dưng phát lực, lắp bắp nói:
- Ta...ta..cần đến Bí thư các, ta chưa hiểu một số vấn đề trong sách Trung Dung...
Nói rồi, Trấn Thiên vội vàng quay đi, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lướt qua rồi biến mất, trong lòng cảm thán mãi không thôi. Vĩnh Huy kinh ngạc:
- Cậu ta có học khinh công sao? chà chà...
Vĩnh Huy xoa hai tay vào nhau, cũng rảo bước về phía Bí Thư các:
- Ta phải bắt cậu ta dạy công phu chạy trốn này mới được...
Văn Vĩnh và Lục Nghị nhìn nhau,âm thầm cười khổ rồi cũng quay đi. Ở phía xa, ánh mắt của Hồ phu tử chợt lóe lên mâu quang rồi lại dịu xuống, ông ngẩng nhìn bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây, khẽ thở dài, rồi phất tay áo, quay về phòng, vừa đi vừa ngâm nga hát...
***
Màn đêm kéo xuống làm nền cho những ngôi sao nhấp nháy trên cao. Khu ổ chuột sáng rực, hàng trăm chiếc đèn đủ màu sắc treo thành hai hàng chạy dọc khu phố. Đến tối nơi này bỗng trở nên rất tấp nập, các thiếu nữ ghé vào những sạp bán phấn son, đồ trang điểm. Các sạp hàng nơi đây bày đầy hoa quả, các món điểm tâm, hương thơm nức mũi , khiến khách qua đường cũng bị mê hoặc phải ghé vào xem. Người mua kẻ bán khiến không khí rất vui vẻ, ấm áp.
Từ xa có một chàng trai đi tới, mình vận một bộ đồ xám tro, dáng đi thẳng tắp. Phục sức tuy giản dị nhưng khí chất ôn hòa của chàng khiến cho tất cả ngẩn người. Đột ngột, có một tên hắc y chạy ngang qua, thân thủ quỷ dị thiếu chút nữa là va vào Lục Nghị. Lục Nghị lập tức xoay người, tránh được. Đúng lúc đó, có tiếng hét lớn:
- Mau bắt tên ăn cướp đó lại!
Người nói là một tiểu cô nương khoảng mười lăm tuổi, mình vận một bộ đồ màu hồng phấn, vừa chạy vừa hét lớn, thở hổn hển không ra hơi, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Lục Nghị đạp một chân vào bức tường đất bên cạnh, phi thân lên mái nhà đuổi theo tên cướp. Đằng xa có một thiếu niên cũng vận khí , phi thân lên mái nhà, thân hình phiêu dật, nhẹ tựa lông hồng, dáng người gầy nhỏ như cây gậy trúc- Trấn Thiên.
Trấn Thiên chẳng qua muốn đi xem thứ gì náo nhiệt một tí để xóa bớt sự nhàm chán, Haizzz...vậy mà mới lật lên lật xuống vài cái mặt nạ mà đã có chuyện xảy ra, thật là phiền phức quá đi. Nhưng cũng không có chuyện gì thiệt cả, Trấn Thiên lẩm nhẩm tính toán: Lục Nghị là con trai của Tả thị lang bộ Hình tức là hắn có không ít ngân lượng. Nay ta giúp hắn, nếu có bị thương hay tổn hại ở đâu thì cũng có thể kiếm được chút ít. Hơn nữa sau này hắn cũng sẽ tin tưởng ta hơn...chà chà! Việc này ta phải ra tay tương trợ thôi...khụ! Bạn cùng phòng mà!
***