[Việt Nam] Hậu Duệ Hoàng Gia

Chương 1 : Truy đuổi




Đã từ rất lâu rồi, từng tồn tại một tiểu quốc mà theo thời gian nó đã biến mất. Những hình ảnh tươi đẹp, phồn vinh của đất nước này nay chỉ còn là những vết mờ của quá khứ, là những mảnh vụn kí ức hòa tan vào lịch sử...Câu chuyện sau đây kể về thời kì hưng thịnh nhất của tiểu quốc đó.

***

Thanh Trúc Sơn, núi đúng như tên, khắp nơi mọc đầy trúc xanh, chảy xuyên qua rừng trúc là một con sông nhỏ, đánh một vòng rộng bao quanh ngọn núi sau đó tuôn thẳng ra hồ Thanh Hà ngay cạnh Lâm Hoa thôn. Lại nói đến nơi này, theo truyền thuyết ,năm xưa Thánh Vũ đế - Hoàng đế khai triều của Đại Nam đã được một Long thần sinh ra ở nơi đây nên Thanh Trúc Sơn được lấy làm nơi tế tổ và nhận thiên chỉ của Trời Đất...

Trời tối đen như mực, tiếng chân người gấp gáp xen lẫn tiếng ếch nhái kêu ran vang lên trong khu rừng. Một người phụ nữ, mái tóc xổ tung, mặt lấm lem bùn đất, chân rớm máu, hai tay ôm chặt một đứa trẻ hớt hải chạy về phía trước, theo sau là một toán người cầm đuốc mặc quân phục của thị vệ hoàng cung rượt đuổi theo. Chạy được một đoạn thì nàng ta vấp ngã, hai bàn tay run lên đau đớn, máu chảy ra từng giọt , rớt xuống hòn đá cuội bị chém làm đôi, sắc cạnh. Đứa trẻ bên cạnh khóc ré lên, hai tay huơ huơ ra khỏi mảnh lụa vàng. Người phụ nữ kia vội ôm lấy nó, nựng yêu. Nhưng không hiểu sao đứa trẻ này không những không nín mà còn khóc to hơn. Tưởng chừng tiếng khóc thét của nó có thể khiến cái cổ họng nhỏ bé kia bị xé rách.

Người kia cố gắng dỗ cho đứa trẻ nín nhưng vô ích, mảnh lụa vàng cũng đã nhuốm đầy máu. Nàng ta đành xé lấy một mảnh vải nơi vạt áo băng tạm vết thương, đến lúc này máu mới thôi túa ra. Nàng bèn ôm đứa trẻ đứng dậy, định chạy tiếp thì thấy một cái bóng yểu điệu chắn trước mắt mình. Tiếng khóc của đứa trẻ đã kinh động đến toán người đang truy tìm họ!

- Sở Hoa, giao tiểu công chúa cho ta.- Một giọng nói nhẹ nhàng, trong vắt truyền tới

Sở Hoa từ từ ngẩng lên, sắc mặt đổi ra trắng bệch, hai mắt muốn rớt ra khỏi tròng, đôi môi run lên từng đợt khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình. Nàng lắp bắp:

- Chúa...Chúa...Chúa Phi...

Người phụ nữ trước mặt bất quá chỉ hai mươi tuổi, mình vận trường bào màu đỏ thêu phượng, chân đi một đôi hài dệt từ chỉ vàng, mái tóc đen nhánh tết lại quấn làm hai vòng được gài chắc bằng chín cây trâm vàng khảm ngọc lưu ly, phần còn lại thả dài xuống tận thắt lưng. khuôn mặt nàng thanh tú, đôi mắt sắc sảo ánh lên trí tuệ kiệt xuất khẽ chớp nhẹ bên dưới đôi lông mày lá liễu, đôi môi mềm mại phớt hồng mím lại rồi khẽ nhếch lên phác thành một nụ cười ma quái làm người ta rùng mình. Không đợi Sở Hoa kịp nói câu nào, Chúa phi bèn cúi xuống bế lấy đứa trẻ. Nàng khẽ nhếch mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nó, bất giác nhớ lại lời của Tiên đế Thiện Trân:

" ...Trương Thụy Quân là một kì nữ hiếm thấy trên thế gian, nhưng, nàng ta sẽ cản trở sự phát triển của đất nước và là mối đe dọa tới hậu duệ Hoàng tộc. Vì vậy phải sớm diệt trừ mối họa này!Thánh nữ cai quản họa phúc chúng sinh sẽ hạ phàm dưới chòm sao Song Ngư. Đó là người sẽ cứu giúp đất nước! "

- Cai quản họa phúc chúng sinh? Là người cứu giúp đất nước? Là kẻ đối đầu với Thụy Quân ta? Ha ha!!! - Chúa phi khẽ lẩm bẩm rồi ngửa cổ cười vang khiến cho chúng nhân thất kinh.

Đoạn, nàng trừng mắt, giơ tay chộp vào cổ đứa nhỏ, những ngón tay thon dài khẽ siết lại, gằn giọng nói:

- Thụy Quân ta trước nay chưa từng tin vào thiên ý! Ta có thể lợi dụng thiên ý, há có thể để một đứa trẻ như ngươi cản đường mình sao !?

Đứa bé cựa quậy vì khó thở, làm tung một bên mảnh lụa bọc thân.

Sở Hoa hoảng sợ đến tột độ, máu trong người đông cứng lại, vội nhoài người lên hòng hất Chúa phi ra. Nhưng ngay lập tức đã bị hai tên thị vệ giữ chặt không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn đứa bé kia dần ngạt thở, mồ hôi vã ra như tắm.

- Chúa phi!! - Bỗng nhiên có một giọng nam trầm hét lên, một thân ảnh lao lên nhanh như hồng nhạn cướp bóng hất tay Chúa phi ra rồi đỡ lấy đứa trẻ làm nàng ta loạng choạng ngã về phía sau.

- Ngươi..!- Chúa phi định thần nhìn lại, thoáng sửng sốt rồi nghiến răng quát- Lâm Nghĩa Hoa!!!

Người đàn ông tên Nghĩa Hoa vội quỳ xuống, nói:

- Xin Chúa phi thứ tội, đứa bé này không thể giết!

- Ý ngươi là sao? - Chúa phi lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm nói.

Nghĩa Hoa bèn đứng lên, vén mảnh lụa vàng ra:

- Chúa phi, nó là con trai...hơn nữa đứa trẻ này cũng phải được một hai tuổi rồi, nó không thể là tiểu công chúa được.

Chúa phi chết sững, vô thức đỡ lấy đứa trẻ, vội định thần nhìn lại,cả thân hình run lên, nộ phát công tâm: Chúng dám lừa ta!?

Đoạn, Thụy Quân đưa đứa trẻ cho Nghĩa Hoa rồi từ từ bước đến chỗ Sở Hoa.

" Keng..." , Thụy Quân rút kiếm của tên hộ vệ bên cạnh ra. Sở Hoa thất kinh, đôi mắt mở trừng trừng, cả cơ thể run lên từng đợt.

- Sở Hoa,tiểu công chúa đâu!? - Chúa phi nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên.

Một khoảng im lặng...Sở Hoa chỉ thấy hai mắt hoa lên, hàn khí lóe lên trước mắt hiện nguyên hình là một thanh trường kiếm kề lên cổ mình - Lạnh buốt!

- Chúa phi...! - Nghĩa Hoa thốt lên.

- Ngươi đứng yên đó! - Chúa phi quát - Sở Hoa, ta hỏi lại một lần nữa : Tiểu công chúa đâu!? - Chúa phi gằn giọng.

Sở Hoa thôi run, lãnh đạm ngước lên nhìn thẳng vào mắt Chúa phi, nhấn mạnh từng từ:

- Thứ lỗi cho nô tì, nô tì không thể nói!

Chúa phi nhếch mép, ánh mắt lạnh đi, vung kiếm lên:

- Hãy trách Bệ hạ đi!

Những người xung quanh chỉ thấy quầng sáng kia giận dữ vung lên như con giao long xé nước. Hai ống tay áo của Chúa phi căng phồng do chân khí đạt đến cực điểm. Sở Hoa khép đôi mắt, chờ đợi nhát kiếm tuyệt mệnh đang chém xuống...

***

"Keng!"- Một tiếng kêu chói tai vang lên, đẩy bật kiếm khí của Chúa phi ra làm nàng ta loạng choạng ngã về phía sau. Nghĩa Hoa thất kinh, điểm mũi chân, tung mình đỡ lấy Thụy Quân:

- Chúa phi! Cẩn thận.

Chúa phi vung tay, Nghĩa Hoa bèn bỏ nàng ra, đáy mắt y lóe lên một tia ấm áp. Đột ngột một hắc y nhân từ đâu xông ra cướp lấy đứa bé. Nghĩa Hoa vụt rút kiếm, vận khí tung mình chém thẳng vào người hắc y nhân đó, nhát kiếm xé gió chém xuống, hắc y nhân vội xoay mình, nhát kiếm chém sượt qua chóp mũi làm tung mảnh vải đen che mặt.

Mắt sáng, lông mày lưỡi mác, đường lượn quai hàm cương nghị, thân hình thẳng vững chãi như cây tùng...

-Nguyên Trí? - Nghĩa Hoa kinh ngạc - sao đệ lại...

- Trần tướng quân, xem ra ngài không an phận chút nào...- Chúa phi cười nhạt.

Trần Nguyên Trí mỉm cười, ôm quyền nói:

- Chúa phi thứ tội, thần chỉ là làm theo di mệnh của Tiên đế. Mỗi người một chí hướng, mong người hãy niệm tình tiểu công chúa còn nhỏ mà tha mạng. Thần sẽ đưa tiểu công chúa đến một nơi thật xa...

Chúa phi nhếch mày, đôi môi mím lại:

- Sao ngài không theo ta?

Nguyên Trí chỉ im lặng cúi đầu. Đoạn, Chúa phi mỉm cười:

- Vì bệ hạ tốt còn ta là kẻ ác?

- Chúa phi sai rồi, nếu bệ hạ chỉ tốt thôi thì vi thần nhất định không theo! - Nguyên Trí ngẩng đầu, đáp.

Chúa phi nhếch mày:

- Vậy thì tại sao?

- Vì bệ hạ biết sống vì kẻ khác.

Chúa phi thoáng chau mày, bật cười. Ngừng lại một lát, nàng nói:

- Ta sẽ thả ngài, Trần Tướng quân, nhưng nếu ngài không thể thoát được thì đừng trách ta vô tình!

- Đa tạ Chúa phi! - Nguyên Trí kinh ngạc nhưng cũng cúi đầu, quay sang đỡ Sở Hoa dậy rồi thi triển khinh công, một tay ôm lấy Sở Hoa một tay ôm chặt đứa trẻ thoắt cái đã biến mất.

Gió đêm xào xạc, những thân trúc xanh đâm thẳng, xé toạc màn đêm. Nghĩa Hoa cau mày:

- Chúa phi, sao người lại thả họ đi?

Chúa phi nhếch mày, quay sang nhìn Nghĩa Hoa:

- Ta cần tìm ra tung tích tiểu công chúa chứ không phải là đứa bé kia! Hơn nữa, ta muốn thu nạp Trần Tướng quân về phe mình. Chỉ tiếc...

Nghĩa Hoa chợt bừng tỉnh, Chúa Phi cười nhạt:

- Nghĩa Hoa!

- Có tiểu nhân!

Chúa phi vung tay áo:

- Ngươi mau đi tìm tiểu công chúa về đây. Nếu có sự chống cự....

Dừng lại một lát, Thụy Quân cười nhạt, gằn giọng:

- Giết - không - tha!

Mọi người xung quanh bất chợt thấy lạnh sống lưng, đồng loạt rùng mình. Nghĩa Hoa cúi đầu:

- Thần tuân mệnh!

Nói đoạn, Nghĩa Hoa vận khí đan điền, thân hình nhoáng lên một cái, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

* * *

Tiếng vó ngựa lan đi trong đêm tối. Sở Hoa một tay ôm chặt đứa bé trai, tay kia níu lấy đai áo của Trần tướng quân, thi thoảng ngoảnh lại phía sau xem có người đuổi theo hay không. Hai người mải chạy nên không nhận ra ở phía trên, một thân ảnh lướt đi trên từng ngọn trúc, toàn thân vững vàng nhẹ tựa lông hồng, dưới ánh trăng bỗng trở nên thi vị vô cùng.

Chạy được chừng mười dặm thì Trần tướng quân ghìm cương, nhảy xuống ngựa rồi đỡ Sở Hoa xuống.

- Tướng quân? - Sở Hoa ngạc nhiên.

- Suỵt... - Nguyên Trí lắc đầu, đoạn, ngài rút trong áo ra một cây sáo trúc thổi một khúc.

Bóng trúc khẽ lay, ánh trăng xanh lạnh trên cao tràn xuống mặt đất, từ đâu hơn chục hắc y nhân buông mình từ trên ngọn trúc xuống. Tất cả tiến đến chỗ Trần Nguyên Trí, cúi đầu. Một người trong số họ bước lên, tay ôm một đứa bé, tháo khăn bịt mặt ra. Sở Hoa kinh ngạc:

- Tân Trạng nguyên Hồ Huy Dũng? Sao ngài lại ở đây!?

Người nam nhân trước mặt tuổi chừng đôi mươi, làn da trắng trẻo, chứng tỏ đây là một thư sinh quanh năm đèn sách, nhưng trái lại khinh công của y lại có thể đem xếp vào hạng thượng thừa!

Huy Dũng khẽ gật bèn giao đứa trẻ cho Trần Nguyên trí. Trần tướng quân đỡ lấy nó rồi nhìn mọi người:

- Tất cả mau tránh đi, tốt nhất là nên quay lại vị trí của mình ở Hoàng cung để tránh bị nghi ngờ. Còn nữa...

Trần tướng quân tiếp lời, rút trong người ra một miếng ngọc bích hình rồng, giơ lên:

- Kể từ bây giờ, các ngươi phải quên hết những việc hôm nay đi, phải cố gắng quên. Cho đến khi nhìn thấy chủ nhân của miếng ngọc bội này thì hãy phò tá người đó, đó là chủ nhân của chúng ta. Các ngươi hiểu chứ?

- Chúng tiểu nhân đã hiểu, xin Trần tướng quân hãy yên tâm - Tất cả đám người mặc áo đen cúi đầu, đồng thanh nói.

Trần tướng quân khẽ gật rồi quay qua nhìn Sở Hoa:

- Sở Hoa, hãy mau mang tiểu công chúa đi. Hãy đến Trung Hoa, tìm một người tên là Hoàng Y , đó là một người bạn cũ của ta, nàng ấy sẽ giúp ngươi nuôi dạy công chúa.

- Tiểu nữ hiểu rồi.

- Ta sẽ đến tìm hai người - Trần tướng quân mỉm cười bế lấy đứa bé trai đưa đến gần tiểu công chúa, đứa nhỏ kia cười khanh khách đưa tay vuốt vuốt má cô công chúa nhỏ.

Trần tướng quân mỉm cười, vuốt mái tóc của cậu bé đó:

- Nguyên Minh, đó là công chúa của con đấy!

Không rõ cậu nhóc đó có hiểu hay không nhưng lúc đó nó đã ngẩng lên nhìn Nguyên Trí rồi cười vang.

- Tướng quân, làm sao có thể!?- Sở Hoa lắc đầu - Nó là con trai của Chúa phi, sao có thể?

- Nhưng Chúa phi đã từ bỏ nó! Sở Hoa, Nguyên Minh là Nhị Hoàng tử của Chúa phi và Tiên đế, nó sẽ trở thành Hoàng đế còn tiểu công chúa sẽ là một Hoàng hậu khôn ngoan và chúng sẽ cứu được đất nước !

Thấy Sở Hoa im lặng, Trần tướng quân tiếp lời:

- Đó là số mệnh của hai đứa trẻ này, chúng đều là những nhân tài kiệt xuất và sẽ giúp đất nước thoát khỏi Chúa phi Trương Thụy Quân.

Đoạn, Trần tướng quân giơ tay bẻ đôi miếng ngọc bội hình rồng, một nửa nhét vào áo của Nguyên Minh, một nửa đưa cho Sở Hoa, ánh mắt kiên định:

- Hãy tin ở ta!

Sở Hoa hơi chần chừ nhưng vẫn nhận lấy nửa miếng ngọc bội còn lại, khẽ gật đầu.

Trần tướng quân vận khí nhấc Sở Hoa lên ngựa rồi đánh vào cạnh sườn của con ngựa làm nó lồng lên, lao vụt đi.

- Tướng quân! - Sở Hoa thất kinh, thét lên

- Hãy nhớ lấy lời ta, hãy đi tìm Hoàng Y và nuôi dưỡng tiểu công chúa, chúng ta nhất định còn gặp lại!

Tiếng vó ngựa vang lên rồi mất hút đằng xa. Trần tướng quân nhíu mày, trầm giọng quát:

- Huynh mau ra đây đi, đường đường là Nhất phẩm hộ vệ mà lại làm cái trò lén lén lút lút, thật mất mặt Thanh Trúc giáo!

- Sư đệ, tại sao đệ không vạch trần chân tướng của ta khi thuộc hạ của đệ còn ở đây? - Nghĩa Hoa chau mày, tung mình từ trên ngọn trúc xuống, vững vàng đứng ngay sau lưng Trần tướng quân

Nguyên Trí quay lại, khẽ thở dài:

- Trước khi Sư phụ mất đã nói hai huynh đệ chúng ta phải che chở lẫn nhau, chăm lo cho hàng ngàn đệ tử của Thanh Trúc giáo. Ta chỉ là làm theo di nguyện của sư phụ mà thôi...

- Tại sao đệ phải mạo hiểm bảo vệ một tiểu Công chúa thất thế? Một người xuất chúng như đệ sao không đi theo Chúa phi? Người là một người kiệt xuất...

- Kiệt xuất hay vì huynh có ý gì khác!? - Nguyên Trí cắt lời- Ta biết Chúa phi là một kì nữ trong thiên hạ, nhưng huynh có dám đảm bảo huynh không có tình ý với nàng ta?

- Ta....

Trần Nguyên Trí rút kiếm, ánh mắt lạnh đi.

- Có nhất định phải như vậy không? - Nghĩa Hoa đau đớn thốt ra.

- Hai chúng ta, mỗi người thờ một chủ. Hơn nữa Chúa phi không an phận làm một Thánh nữ ở trong Thần đường mà lại muốn leo lên bảo tọa Hoàng hậu, đó là " tự tạo nghiệt, không thể sống"!Huynh ra tay đi, hai chúng ta sẽ đấu trận này! Nếu ta thua thì ta nguyện đi theo phò tá Chúa phi đồng thời cũng sẽ giao chức Giáo chủ Thanh Trúc giáo cho huynh. Nếu không...Từ nay hai huynh đệ chúng ta ai đi đường nấy!

- Nếu đệ đã cố chấp như vậy thì ta đành phải ra tay.- Nghĩa Hoa khẽ lắc đầu, rút kiếm ra.

Lời vừa nói ra, hai thân ảnh một màu đen, một màu đỏ nhanh như chớp đã quấn lấy nhau. " Roẹt..."- Những tia sáng kim loại lóe lên, tiếng kim loại va vào nhau như tiếng cạo xương cà răng làm người ta sởn gai ốc. Nghĩa Hoa vận khí tức thi triển Thanh Trúc kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này là kết tinh trí tuệ võ thuật suốt bảy mươi mốt năm của Tổ sư Thanh Trúc giáo Trương Hoành, tuân theo nguyên lí lấy nhu chế cương trong Kinh dịch, uy lực vô cùng lớn. Kiếm khí lướt tới tràn qua nơi mà Nguyên Trí đang đứng . Y lập tức điểm mũi chân bật ra sau, thi triển Hàn Băng chưởng, khí lạnh thấu xương lên đến cực điểm khiến mấy cây trúc xung quanh đóng băng. Chưởng phong xô tới, bất ngờ nện thẳng vào ngực Nghĩa Hoa làm hắn bị đẩy bật ra xa đến mươi trượng - Đau buốt.

" Khụ!" Nghĩa Hoa hộc ra một bụm máu, chống kiếm xuống đất, toàn thân co rút, từ từ ngẩng đầu lên. Nguyên Trí hơi tái mặt đi rồi lại lấy lại vẻ lãnh đạm

- Đây không phải là võ công của Thanh Trúc giáo! - Nghĩa Hoa gằn giọng - Thứ võ công tà ma ngoại đạo này...

Nguyên Trí cười lạnh, ngắt lời:

- Đâu là ma đâu là đạo? Ranh giới giữa ma và đạo thực ra chỉ mảnh như sợi tơ. Nay là đạo chưa chắc mai không phải ma! Sư huynh, huynh mau đi đi. Hãy về nói với Chúa phi rằng ý Trời sẽ không ban phát cho ai quá lâu!

Nói đoạn, Nguyên Trí quay lưng, thi triển khinh công biến mất trong nháy mắt. Nghĩa Hoa nằm vật ra đất, thở dốc, khí huyết toàn thân đình trệ, y bèn gượng ngồi dậy, vận công ép máu độc ra ngoài. Nghĩa Hoa lại hộc ra một bụm máu, máu tụ đen bầm. Nghĩa Hoa chau mày, cảm thấy khó hiểu: " Loại võ công này rốt cục là của giáo phái nào? Nay ở Đại Nam ngoài Thanh Trúc giáo và Hồng Y giáo ra không có giáo phái nào có loại tuyệt kĩ như vậy! Chắc chắn đây là võ công của Trung Nguyên!" .

Sau nửa tuần trà, khí huyết trong cơ thể Nghĩa Hoa đã dần lưu thông trở lại, khuôn mặt đã điểm chút ánh hồng, y bèn đứng dậy loạng choạng rời đi, nhưng không phải về Hoàng cung mà đi theo hướng của Sở Hoa.

Đúng vậy, y có tình cảm với Chúa phi, vì Thụy Quân y có thể làm tất cả, kể cả từ bỏ cả cái mạng nhỏ của mình! Nhiệm vụ của Chúa phi giao, y phải làm cho đến cùng!

Lúc này vầng triêu dương bắt đầu ló rạng, ánh ban mai lọt qua từng tán lá trúc đổ bóng lốm đốm xuống mặt đất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.