“Đem về cho phụ tử hiệp nhứt tràng, kẻo lòng đó không an nhắm mắt.”
Hữu nghe nói chín từng ruột thắt, tại con mình vắng mặt biết sao; nếu mà mình cượng lý chẳng giao, e thân phải lầm vào hổ huyệt. “Vậy thì bậu mau khá đem cho giấy viết, đặng cho ta dĩ thiệt tố chi, kẻo mà nàng bán tín bán nghi, làm ra sự tế vi tội nghiệp.”
Rằng: “Lúc xuân thời làm điều ác nghiệt, nay ăn năn rõ biệc bất nhân, còn bao nhiêu của cải phù vân, nguyền giao lại cho Ái Nhơn lãnh hết. Ta nhẫn dầu sớm chết, Nhơn cứ việc thi hành, Thoàn có về chẳng đặng cản tranh, tên ta ký đành rành nơi giấy.”
Tờ viết rồi thị Hoa tiếp lấy. Nghĩa Hữu thì mắt chảy đôi hàng: “Nghịch tử ôi, Thoàn hỡi là Thoàn, niềm phu tử hai phang cách bức.”
Hoa thấy vậy mới buông lời khuyên dứt: “Mi mựa đừng thán tức ưu tư, đàng tuy xa lòng thiếp chẳng từ, nguyền tới đó tìm cho gặp mặt.”
Xe máy hơi chạy mau thấm thoát, chưa mấy giờ đã thoạt tới nơi, Hoa mới xuống xe hơi, xe kéo liền mời rước. Nơi Đàng Mới Hoa bèn chỗi bước, chơn dõi lần tới trước nhà Nhơn; thị Hoa vào bày rõ nguồn cơn, trao tờ nọ phân trần hơn thiệt: ‘Cậu coi đó giả chơn thì biết, cậu phải mau định quyết ra đi, xin cậu mựa diên trì, e trễ kỳ khó liệu.
Bây giờ thiếp tìm Thoàn mà biểu, nó trở về đái hiếu cư tang, về cùng chăng cũng mặc ý chàng, thiếp trở lại lên đàng cùng cậu.”
Nhơn nghe qua thậm hẩu, có như vầy mới thấu lòng Hoa; nói dứt lời Hoa vội bước ra, đi tầm kiếm Thoàn mà báo tin.
Thoàn từ bữa nghe tin cha lâm bịnh, đã không về lại phỉnh thị Hoa, rồi mau chơn trở lại Xóm Gà, cứ thả luống rượu trà bài bạc. Chiều nọ thả Bến Thành coi hát, bỗng tới ga gặp mặt thị Hoa, Hoa kêu chàng tỏ hết sự nhà: “Rằng Nghĩa Hữu bịnh đà thậm ngặt, trông cậu về thấy mặt, cho người đành nhắm mắt xa chơi, người bây giờ còn một chút hơi, chẳng còn kể cuộc đời sự thế.”
Thoàn nghe Hoa cạn kể, đứng làm thinh như thế nghĩ suy, xem mặt chàng chẳng chút ai bi, coi sắc cậu chẳng chi biến đổi. Rồi lại biểu Hoa thì về hối, đặng giữ gìn tiền của trong nhà: “Nội ngày mai thì thấy mặt ta, mi chớ dần dà không đặng.”
Nói dứt tiếng bỏ Hoa mà đi thẳng, nghĩ cái thằng ác đảng gớm thay, xét lại mình ăn ở chẳng ngay, nên quả báo sanh trai dường ấy.
Hoa lật đật chơn quày trở lại, kêu Ái Nhơn mau trải dặm ngàn, hành lý đồ Nhơn đã sẵn sàng, hiệp cùng tớ trải sang Long Hải. Về tới lầu bước vào liền thấy, Nghĩa Hữu còn nằm đấy trơ trơ, nghe tiếng giày tưởng bước trẻ thơ, nên xây mặt ngó ra mà hỏi.
Thị Hoa liền phân nói, Hữu mới rõ ngọn nghành, còn chi trông phụ tử chi tình, đành nhắm mắt, đợi tin gì nữa?
Hoa với Nhơn liền lo sắm sửa, mua hòm rương nội bữa cho xong, người ở xa hay tựu tới đông, bỗng đâu thấy Thoàn dông về tới.
Chuyện dường ấy mà không hỏi lợi, cũng không thèm ngó tới thây cha, Thoàn bước vào trỗi tiếng kêu Hoa, to nhỏ hỏi tra tài vật. “Món nào còn món nào mất, nàng khá mau khai thật ra đây?”
Nghĩ cuộc đời có trả có vay, nào sái chữ ác lai ác báo; người ở thế có nhơn có đạo, đặng cậy trông con thảo chẳng sai, làm người mà ăn ở chẳng ngay, tránh sao khỏi sanh trai ngỗ nghịch.
Mắt xem qua sự tích, hkuye6n khá sửa lấy mình, phải biết rằng những việc chẳng lành, quả báo thế tình thường có.
Nhơn nghe hỏi xúc tâm la ó: “Mi mau ra đứng ngõ ngó vô, mi là loại côn đồ, đừng nói phọ chi hết. Mi về tới thấy cha mi chết, không tưởng tình lo việc tống chung, không động lòng nhỏ một giọt hồng, lại quen thói ước mong của cải.
Sự nghiệp nầy nào phải của cha mi để lại mà mơ, chúc ngôn cha mi để sờ sờ bút chỉ có giấy tờ minh bạch.”
Thoàn hổ thẹn tức mình ấm ách, mắc kế rồi trở trách phụ thân, muốn ra tay giết thác Ái nhơn, đặng rửa sạch lòng hờn dạ oán; nhưng bởi thấy đông người lai vãng, sợ một mình khôn cản khó đương, phải cắn răng trở gót ra đường, tức tối bấy cũng dường té nặng.
Đưa tay nhắm Sài gòn chỉ thẳng, lại kêu Nhơn mà dặn tiếng ni: “nơi Bồn Kèn nhứt nguyện cùng mi, trả đặng oán quản gì sanh tử.”
Nói dứt tiếng Thoàn liền bỏ khự, chẳng đoái câu phụ tử tình thâm; ai trông vào cũng phải ngán ngầm, người thấy vậy thảy lòng căm giận. Nhơn bỏ qua không hận, lo việc tẫn liệm thây, nơi sơn tiền an táng thi hài, rồi kiểm đếm gia tài của cải.
Thoàn về tới Xóm Gà hơ hãi, chạy đi tìm cậu bảy anh ba, nỗi ức oan Thoàn mới phân qua, người liền cúi tới tòa mà kiện. Muốn vậy phải kiếm người biết chuyện, như anh tám Các, thiệt tay có tiếng Bến Thành, việc cửa công luật phép ảnh rành, nhứt là sang đoạt của cùng tranh tài vật.
Thoàn mới nói: “Nếu làm vầy mười phần chắc thất, tôi dám đoan hẳn thật như lời, ảnh là tay sang đoạt của đòi, gian trá gạt người có tiếng. người biết mặt là thằng nhiều chuyện, có tài hay thọc miệng vào ra, muốn làm cho bình địa nổi phong ba, đặng bươi móc đòi ba đồng bạc. Nếu nhè ảnh đem mà phú thác vậy thà gởi trứng cho con Ác còn hơn.”
“Không, tao biểu mầy mướn ảnh làm đơn, và thăm hỏi đàng hơn lẽ thiệt. Ảnh cướp giựt ai mà không biết, mầy tưởng tao biểu mầy tầm ảnh mà giao việc hay sao; mầy mà tới ảnh dầu thiếu tiền ảnh cũng dám bao, hệ gì, chừng đươc kiện mầy chia miếng đất Cà Mau cho ảnh mà?”
“Nếu được vậy thì là may quá, mà tôi e, chạy đàng mồ mắc đàng mả ắt tiêu; ối thôi, tôi cũng nghe lời anh, đưa chưn nhắm mắt đánh liều, may rủi tới đâu hay đó.”
Anh ba mới dắt Thoàn thượng lộ, noi đàng rầy lần bộ ruổi giong, tới khám đường xuống Ma-ma-hông, thấy Tám Các đứng trong cửa sổ. Bộ tịch ngó coi thiệt ngộ, đầu đít có một gang, gương mặt lớn bằng sàn, bụng chang bang như Nóc. Cái đầu thì trọc lóc, râu lại mọc nhạnh trê, hai má ngó chề bề, mũi như ghe Bà Chiểu. Hình coi xa còn tiểu, lại gần nhắm đã già, chẳng phải bộ Lang sa, không giống Chà mà inh Chệt … lai!
Phân chủ khách Thoàn liền bày hết, kể những hồi cha chết đến nay; Các nghe qua múa mỏ khoe tài, ta giúp kiện đây ai không biết. Tội người dầu đáng giết, ta ra công làm riết sống nhăn, đứa nào mà bị mất phần ăn, ta giúp cũng phải phân minh bạch.
Ta không ưa kiểu cách, chuộng những người kim thạch chi tâm; kiện gia tài tốn một đôi trăm, chẳng phải chuyện hao năm ba cắc. Cháu đem chồng bạc mặt, đặt soát hết cho qua, mướn ông Đờ-mê-rô-na, tới giữa tòa bào chữa cho!”
Thoàn nghe nói xăng văng xó vó, tay mằn lưng chẳng có một đồng, Thoàn lạy xin “Ông khá rộng lòng giúp giùm của với công cho tiện. Sau những dầu đặng kiện, cháu cũng nguyện tính sao, chia cho ông một miếng vườn cau, ở tại xứ Cà Mau ông ở.”
Các nghe qua mắc cỡ, ngồi lỡ chịu lỡ không: “Ai đời kiện thưa gì chẳng có một đồng, việc gì cũng cứ ông sao đặng. Mà thôi, ta cũng chẳng nói dài nói vắn, cháu chịu vầy qua cũng ráng cho, kèm thêm miếng đất Cầu kho, đặng qua tính cất nhà cho bác ở mà.”
Thoàn vưng lời dạ dạ, liền cất bút tả tờ, xin ông ráng giúp cháu thơ, kẻo vơ vơ chưa biết. Thâu tờ nọ Các liền cầm viết, hỏi lại Thoàn rõ việc trước sau, đơn trạng xong đưa bạc Thoàn vào, phòng Lục sự bạc thâu chấp tụng.