[Việt Nam] Hà Hương Phong Nguyệt (1912

Quyển 5-Chương 6 : Hoa ép Hữu ký tên giao của, Nhơn đuổi Thoàn khỏi cửa lầu trung




Hoa đem chuyện thằng Thoàn nói lợi, Hữu nghe qua chắt lưỡi than thầm, ôi thôi rồi phụ tử tình thân, còn chi đợi hiếu tâm ấu tử! Vi nhơn phụ bất tử như thử, cho nên sanh con dữ trả ơn! Bất oán thiên, hề mạc vưu nhơn, mựa trách thế chớ hờn trời đất.

“Bậu ôi, nghĩa phu thê nhứt nhựt, ân tạc để ngàn thu, ta nhẫn dầu hồn xuống vực sâu, xin bậu nghĩ tình phu nghĩa phụ!”

Hoa mới giở chuyện xưa tích cũ, nỗi oán thù kể đủ khúc nôi.

“Nghĩa Hữu nầy, thiếp thuận tình mà chịu đấm ăn xôi, nào phải cuộc lứa đôi yêu ấp. Thù ngày trước thiếp không đạp đất, oán nhà ngươi oán chẳng đội trời, lẽ thì nay mi trả sạch nợ đời, cho phải cuộc trả vay có chỗ.

Bởi thấy gã gần miền dị lộ, thiếp không lòng giết đó cho đành, khuyên đó đừng tưởng việc chung tình, phải nhớ chuyện bất minh ngày nọ. Vì sắc tốt mà mi tật đố, đâm chủ ta mi có nhớ không? Làm cho cha xa con, vợ lại xa chồng, rồi trở lại quyến lòng Hà thị.

Ngỡ là mi biết tưởng niềm chung thỉ, dè đâu mi chẳng nghĩ trước sau, thấy của nhiều kế độc muốn trao, quyết giết hết cho mau chiếm đoạt. Mi lại nhè ta mà gạt, trói giữa rừng nghĩ ác biết bao? Thiếp nhẫn dầu trả oán cách nào, chẳng vừa cái nghĩa sâu tợ biển!!!

Nhơn tương tử kỳ ngôn giả thiện, xét lỗi mình mượn tiếng thở than: “Bậu ôi, cho hay ta tội lỗi trăm đàng, xin nghĩ đạo tào khang dung thứ. Làm sao đặng gặp thằng nghịch tử, mà tỏ phân tâm sự đôi lời, phải bậu đừng nệ cố sự đời, ráng tầm kiếm khắp nơi cho đặng.”

“Chuyện còn dài đằng đẳng, để thiếp phân cho rồi, thỉnh thoảng muộn chi; Mi trói thiếp rồi bỏ đó mà đi, về lầu thượng mi thi kế quỉ; quăng Ái Nhơn xuống giòng hải thủy, chẳng nghĩ câu: Ấu ngô ấu dĩ cặp nhơn, làm cho Hà Hương trêu đắng ngậm hờn, phiền đến đỗi hồn nương mây bạc.

Cả gia tài tay mi thâu đoạt, xét lại coi mi ác biết bao? Thiếp mà còn đeo đứng ra vào, vì thiếp quyết rửa sao sạch oán. Mi lại ngừa lúc thâm canh dâm loạn, làm những điều bướm chán ong chường, phận liễu bồ sức cả không đương, cắn răng chịu, bất bường để dạ.

Thù oán ấy có ngày thiếp trả, dám hở môi gọi đá với vàng, khá khen cho lòng thú dạ lang, thác chưa biết ăn năn chừa cải.”

Hữu nghe nói đôi tròng mắt chảy, nghĩ mới hay lòng gái hiểm thâm, sách còn ghi phụ độc nhơn tâm, xét kỹ lại chẳng lầm một mảy. Mà cũng tại bởi mình bất ngãi, đem mối dây oan trái buộc mình, cuộc ở đời sanh sự sự sanh, đừng trách lẫn hại nhân nhân hại.

“Bậu ôi, bậu bao nỡ nhớ thù mà quên ngãi, chẳng nghĩ tình ân ái bấy lâu, cho hay rằng thiện ác đáo đầu, song đoái chút tình sâu mà bỏ quá. Nghĩ chặng kịp ta đem lòng gian trá, nay ăn năn thì đã muộn rồi, tuy vậy mà nghe Ái Nhơn dương thế còn ngồi, nào có phải nổi trôi dựa bãi.

Từ ấy nhẫn nay, ta cũng biết sự ta làm trái, nên muốn đem gia tài mà trả lại cho Ái Nhơn, ngặt nỗi, đàng vạn hải thiên sơn, không thấu đặng hà phương xiêu lạc.”

Hoa mới nói: “Ái Nhơn đã bãi bùn gởi xác, mi hãy còn tráo chác nữa sao? Đứa nên năm gởi lượng ba đào, không ai cứu lẽ nào chẳng chết?”

Hữu rằng: “Bởi vì bậu không hay không biết, để ta phân lẽ thiệt cho tàng, Ái Nhơn nhờ có chiếc ngư thoàn, vớt về xứ dưỡng an từ ấy.”

Hoa hỏi: “Mi đã biết rõ ràng như vậy, bây giờ đây mi phải tính sao? Của cải nầy kêu nỏ về giao, hay mi định lẽ nào nói thử?”

Hữu nói: “Ta cũng muốn trả cho nó giữ, để làm chi cho nhục tử nó oán vưu, ng8a5t chưa tường hà xứ phiêu lưu, dường ấy biết hà mưu khả định.”

“Muốn như vậy có chi mà khó tính, miễn mi đừng dạ phỉnh lòng phờ; bút chỉ kia mi khá tả tờ, giao cho thiếp kiến cơ nhi tác, Ái nhơn tuy ngày nay xiêu lạc, sau thiếp tìm, mất mát đi đâu, chịu như vậy thì thiếp bỏ hết oán thù, bằng chẳng mi tử vu đao kiếm. Thiếp chẳng nệ chi đàng diệu viễn, nguyện ra công tầm kiếm thằng Thoàn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.