[Việt Nam] Hà Hương Phong Nguyệt (1912

Quyển 4-Chương 7 : Chốn phòng nội Hai Long bị bắt, Dựa thang lầu Ái Sĩ lầm thương




Nói về Bạch tĩ Thoàn vác Hai Long chạy xuống thang lầu, vừa muốn thoát ra cửa, bỗng gặp Ái Nhơn bước vào, cản lại mà hỏi rằng: “Mi ở đâu mà lạ mặt, dám tới bắt vợ ta, muốn thuận thời để xuống, bước ra, bằng nghịch ắt không tha tánh mạng.”

Thoàn cả tiếng cười nghe rảng rảng: “Khuyên mi đừng cản đãng thiệt mình, Công tử Thoàn ai chẳng biết danh, đừng lấp lửng mà sanh sự tệ. Ta chẳng phải là người vô lễ, song cái mối tình há để cho mi, vợ chồng ta vui đạo xướng tùy, mi dám khiến phân ly hai ngả.

Ta nào bắt vợ mi mà biểu trả, phải mau tránh ngả ta đi, mi dầu mogn nhiều tiếng vân vi, nhắm lại chẳng ích gì cho đó.”

Nhơn nghe nói mặt phừng như lửa đỏ: “Ta khá khen cho đó to gan, mi là đồ ăn cướp sát nhân, ta cũng đã tầng nghe tiếng. Nhưng mà cọp dầu sanh ba miệng, ta cũng chẳng biết ghe, huống chi mi lực bất phược kê, dám tới chốn phòng khuê cướp gái.

Bởi mi làm phi ngãi, chớ trách ta ăn ở bất minh, lưỡi gươm nầy chẳng biết vị tình, biết khôn khá lánh mình cho khỏi.”

Thoàn dòm thấy lưỡi gươm liền nói: “Tại mi toan làm thói bạo tàn, vĩ chi chút hồng nhan, mà quyết chí phân cang giáo nhục. Mi gây oán lẽ nào ta tháo trúc, song ta sợ cho mi, ta lỡ tay rồi như thủy phúc nan thâu.”

Để Hai Long nằm dựa thang lầu, rồi Thoàn cũng rút dao làm dữ. Long nằm đó chưa tường sanh tử, hổ ra oai quyết thử sức hùng, lại qua dường như tiếng gió dông, mấy hồi hiệp mà không mỏi sức. Nhơn nghĩ càng thêm tức, Thoàn bứt rứt tấm tình. Nhơn cầm gươm nhảy phủ qua mình, quyết triển chí bình sanh thích tử.

Thoàn ráng sức ra tay chống cự, khác nào hai cọp dữ giành mồi, có dè đâu hệ ở trời xui, Nhơn qua lại mấy hồi đã đuối. Bởi vậy cho nên mồ hôi tuôn như suối, bị một mũi vô hầu, ngã ngửa dựa thang lầu, giọt máu trào đọng vũng.

Thoàn đỡ xốc Hai Long lên cõng, bước ra ngoài thoát bóng ruổi dong; Nhơn thì nằm trên vũng máu hồng, bề thác sống cũng không ai rõ.

Lúc Nhơn, Thoàn đánh nhau nơi đó, lối xóm nghe la ó trong nhà, bởi tưởng là một trận bướm hoa, nên chẳng chịu bước ra dòm ngó. Đến chừng lính đi ngang qua đó, nhờ bóng đèn thấy rõ bước vô, thấy tử thi chàng mới tri hô, rồi tức tốc báo cho quan rõ. Quả một đứng nam nhân còn nhỏ, nhơn cớ sao lại có lầm thương, troàn lính tuần chở tới dưỡng đường, lương y sẵn lo phương cứu giải.

Rồi cật vấn từ trai tới gái, đặng mà bắt cường nhơn giam lại ngục hình, chẳng dè, không một người rõ thấu sự tình, làm sao đặng phân minh oan ức. Lính mật thám ra tâm tận lực, cũng không ra tin tức sát nhân; việc càng lâu càng bặt lần lần, đàng sống thác Ái Nhơn chưa rõ.

Nói về Bạch tĩ Thoàn cõng Hai Long ra cửa mà chạy, chạy chơn không bén đất, mệt thở chẳng ra hơi, phần thì trời tối như mực, ngửa bàn tay đà chẳng thấy, phần thì chưa thuộc đàng, cứ chạy phóng chừng, miễn thoát vòng quân lính.

Chẳng dè, Thoán chạy đặng một đỗi, muốn ngừng lại nghỉ chơn, thoát nghe có tiếng sau lưng, dường như “tiếng gót” người truy cản. Thoàn sợ, ráng sức chạy mau hơn nữa, khốn thay, chạy mau chừng nào lại nghe tiếng thịch thich sau lưng chừng nấy, bởi vậy Thoàn không dám ngừng, cứ việc chạy hoài, chạy qua khỏi một cái cầu sắt, đuối sức, rung chơn, chạy không nổi nữa; Thoàn đánh liều để Hai Long xuống, rồi nằm đại trên cỏ mà thở dốc.

Hồi lâu bớt mệt, ngồi dậy, đụng nhằm đàng rầy xe lửa, mới hay là mình qua khỏi cầu Bông, sực nhớ tới tình nhân, lật đật lại gần thăm thử.

Hại thay, kêu dựt không ư hử, tay chơn lạnh tợ đồng, còn chút hơi tưởng đã không trông, hay đâu kiếp má hồng chưa mãn!

Thoàn mần tợ nhạn kêu sương mà gặp bạn, nàng thì còn mê sảng giấc chiêm bao, mở mắt ra nhìn khắp trước sau, nhà đâu mất chỗ nào đây chưa rõ! Nhơn sao lại nằm trên đám cỏ, hay là hồn dật dờ dị lộ rồi đây?

Giường nệm đâu mà ngủ chốn nầy, hay thiếp gởi thây cho tất đất? Tình nhân ôi! Tình nhân đi đâu mất, chẳng thây năm gần bên ta? Hay là … hay là … vườn xuân đã thêm hoa, chàng lắm lúc bỏ đạo nhà rồi đấy?

Ủa, còn ai lại ngồi bên ta vậy, có phải là hồ mị theo phá khuấy thiếp cùng chăng?

Thoàn nghe qua cất tiếng đáp rằng: “Lai tỉnh bớ bậu! Rồi ta sẽ phân trần sau trước. Ta đây thật là tình cựu ước, ma nào đâu mà dám bước tới đây, nàng ôm cầm sao vội giứt dây, làm cho mổ không khuây tất dạ, bởi thương nàng thới quá, ngày những đêm buồn bã xiết bao, năm canh nằm trong dạ như bào, sáu khắc đứng dường dao cắt ruột.

Ấy cũng bởi xích thằng ràng buộc, cho tôi với mình vầy cuộc phụng loan, cớ ấy nên khiến cho tôi, trong dạ bàng hoàng, mãn thương nhớ không an thửa giấc. Thà mà thác cho đành kiếp mất, sống làm chi vợ bắc chồng nam, khổ bao nhiêu lòng mổ cũng cam, miễn gặp mặt luận đàm đôi tiếng.

Lòng thương bậu rộng dường như biển, ơn nghĩa nàng nặng tợ thái san, duyên nợ nầy nỡ để ai mang, dầu cốt rụi xương tàn bao quản. Gió mấy dầu không hãn, tơ nguyệt cũng tri tình, bây giờ đang giữa chốn lộ trình, hỏi thử đó nợ tình còn hết?”

Long nghe nói tâm thần mờ mệt “Ủa nói vậy thì mi giết chết chồng ta. Ái lang ôi! Tưởng cùng nhau nghi thất nghi gia, nào hay nỗi vì hoa mà thác. Ái lang ôi! Thiếp đâu dám sanh lòng phụ bạc, tưởng cùng chàng sốn gởi nạc thác gởi xương; ra cớ sự ni, nguyện một lòng vàng đá tri tri, dầu sanh tử trọn nghì cùng bạn.

Súc nghiệt nầy! Tội mi dẫu phân thây cũng đáng, đừng có nói sao ta dĩ oán báo cựu ân, mi đành lòng tàn bạo bất phân, còn chi nữa mà phân vàng đá.”

Hai Long nói dứt lời vụt chỗi gót ra đi; Thoàn mau chơn nhảy tới nắm tay, kéo nàng lại mà phân trần hơn thiệt.

“Bậu ôi! Bậu nỡ nào tát biệt, chẳng nghĩ tình giao kết với nhaum như ta mà giết thằng Ái Nhơn, cũng về bướm ỷ tài trộm cái hoa đào, ong tức trí mới rút kim đao làm dữ. Lòng thương bậu chẳng nài sanh tử, ráng sức ra trừ khử bạo tàn, ta cũng nghĩ may thì còn thiếp thiếp chàng chàng, rủi có thác cũng an thửa dạ.

Gây thù oán tại nơi nhà gã, dám chen vào mà khuấy phá duyên ta, Nhơn những dầu hôn xuống diêm la, Thoàn còn tại cũng là tình nặng. Ta cũng từng cay đắng, ta cũng từng dãi nắng dầm sương, bậu ngỡ nào ngơ mắt chẳng thương, mà quyết tới công đường cáo báo.

Khuôn linh đà lừa đảo, dó cùng đây một gáo một chình, bậu chớ mong cựu hủy tân nghinh, mà phụ rẩy gánh tình triệu triệu. Thề có trên cao chứng chiếu, ai lỗi nghì phải chịu búa đao, theo cùng ta hôm sớm có nhau, bỏ chuyện cũ sớm đào tối mận.

Xin bậu nghĩ mà thương đừng giận, giận làm chi duyên phận đôi ta, bậu dẫu mà thương tiếc khóc la, khóc cho mấy Nhơn cũng đà lỡ thác. Bậu nỡ đem lòng bạc ác, tay mặt chặt tay trái sao đành, bậu nghĩ lại mà coi, bậu với qua biết mấy là tình, chớ như thằng Ái Nhơn, quả là ong bướm liệng vành hoa lạ đó bậu.”

Long rằng: “Khuyên chớ kiếm lời che xấu, mi thiệt loài tàn bạo bất nhơn, mi cùng ta từ bé kết dươn, ta cũng tưởng keo sơn gắng chặt. Tin lòng mi như thật, mới nghiêng vai mà cất gánh tình, bỏ cha già quạnh quẽ một mình, muôn dặm lộ trình bao quản.

Có dè đâu lòng mi bảng lãng, dạ không mong vầy bạn lứa đôi, cách ở ăn đã bạc như vôi, không xót phận hoa trôi bèo nổi. Bỏ đành thiếp một mình sớm tối, chẳng thèm lo bữa đói bữa no, mi thả theo quân trộm cướp côn đồ, chẳng nghĩ cuộc danh ô nan thục.

Theo cờ bạc tháng ngày lắm lúc, theo điếm đàng làm nhục họ hàng, mi sanh lòng tật đố với lính quan, hẹn tới chốn đấu tràng mà giết thác. Mi thiệt đồ nẩm ác, dám giết người mà đoạt lấy tài, thấy vậy nên lòng thiếp mới đổi hai, thà cam phận xiêm thay áo đổi.

Nay phận thiếp đà an chăn gối, còn nước nào mà lặn lội theo tầm, chẳng xót thương cái phận hoa bầm, vì ai nổi lỗi lầm nước bước.

Mi lại quyết cướp ta cho đặng, lúc tối tăm xông lướt vào phòng, chẳng khiêng mặt thiếp có chồng, chẳng sợ gông còng bất vị. Làm như tuồng quỉ mị lại rút dao ma thí chồng minh, vác thiếp ra giữa chốn lộ trình, mà ép thiếp nghĩ tình sao đặng.

Một lần đi nước mặn, bị hà cắn lủng chơn, còn dại nào vào chốn lâm sơn, đến nữa phải trách hờn ác thú.

Thôi mi đi, mi chớ kiếm lời khuyến dụ, gạt gẫm phụ nhơn tâm, thù oán ấy ngàn năm ghi tạc. Mau buông thiếp, đi cho khuất mắt kẻo ngồi đây như dao cắt tâm can, đừng mơ câu thiếp thiếp chàng chàng, mà nặng tấc gan vàng tiện nữ.”

Thoàn nghe phân mấy lời tâm sự, quyết ra oai làm dữ với nàng: “Ủa! Nói vậy tại bởi nàng đoạn nghĩa tào khang, đừng trách lưỡi vàng chẳng vị. Ta cũng muốn cho tròn chung thỉ, mới nhiều lời năn nĩ ỷ ôi, nàng lại mong kiếm chước mà hại tôi, nói những chuyện tình rồi duyên mãn.

Muốn thủ tiết cùng Ái Nhơn cho rạng, mới đem lòng xao lãng phụ ta, cho một dao hồn xuống diêm la, dung chi gái dâm đa tình lạt.”

Giở lưỡi gươm đưa tay muốn sát, thấy nàng sa nước mắt không đành, cho hay cái sóng khuynh thành, giảm lực hùng anh chi dị.

Hai Long thấy Thoàn đương nộ khí, sợ giận cùng chàng thì thiệt thân, ngồi khoanh tay nước mắt rưng rưng, rồi kiếm tiếng đỡ nưng lòng giận.

“Chàng ôi! Thiếp cũng muốn trao thân gởi phận, đặng mà lánh câu sớm đào tối mận lân la, thiếp sợ nỗi chàng ở chẳng thật thà, gạt thiếp đến giữa vời mà bỏ đó. Chừng ấy thiếp cũng tỉ như chim bị gió không nơi đùm đỗ, người lạc đàng không chỗ dựa nương, thiếp để đâu vong đạo cang thường, mà phụ rẫy chẳng thương tình cũ.

Như chàng quyết trọn niềm tơ đỏ, chàng khá thề chứng có cao xanh, dường ấy thiếp mới dám theo mà trao mối chỉ mành, bằng chẳng vậy thà mà chịu thác hơn là gởi tình cho đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.