Kể từ thuở Nguyệt Ba bặt tin, Nghĩa Sơn không biết tính hà phương, thằng Hữu thì sa đắm Hà Hương, chẳng nể mặt thung đường còn tại, một bữa nọ Nghĩa Sơn nhắc lại, sự dâu mình lâm hại mà thương. Vợ nói rằng: “Nghe ở Gò Đường, hiện có chủ thầy Đương thiệt giỏi, rằng thầy ấy tu tiên biết bói, tôi muốn tìm đến hỏi việc dâu, nếu để vầy ức lý biết bao, nó sống thác đường nao không rõ.
Nghĩa Sơn biểu: “Mụ đi tới đó, xin thầy coi cho rõ mọi đều; Dẫu tốn hao mụ cũng đánh liều, chớ nệ cuộc ít nhiều tiền bạc.”
Lúc xế chiều trời mát; Vợ xách áo ra đi, mặt dàu dàu chi xiết sầu bi, lòng thiết thiết cũng vì Nguyệt thị, dựa triền lộ có người ngồi nghỉ, tuổi độ chừng hai kỷ có dư; Kêu Mụ rằng: “Tôi là tâm phúc họ Hà, mới bị chủ đuổi ra khỏi cửa, nhắc đến nỗi đôi hàng lụy ứa, công ba năm một bữa mà thôi, tức mình vì chẳng xét công tôi, đem công nghiệp thả trôi giòng nước, vì tôi đã có lời giao ước, cùng tớ nhà mai trước sánh đôi, Hà Hương hay đánh đập đuổi tôi, thiệt là bạc như vôi chẳng sái, nàng Nguyệt Ba xưa mà lâm hại, thân nổi trôi cũng tại Hà Hương, nếu bác đem tôi đến công đường, tôi khai hết cho tường áo lý.”
Vợ họ Đậu nghe qua ngụ ý, liền nắm tay năm nỉ biểu đi: “Sau những dầu việc ấy ra chi, Mụ giàu có tiếc gì tiền bạc, vậy cháu hãy mau chơn theo bác, khó dễ gì mặc bác liệu toan; miễn là con phân rõ cơ quang, đặng minh vấn kẻo oan Nguyệt thị.”
Tới nhà hội liền kêu Phó lý, cậy đi mời chú Xã ông Hương, xin mau mau tựu đến công đường, đặng minh vấn nỗi oan cho rõ; chưa mấy phút việc làng tới đó, họ Đậu liền bẩm rõ khúc nôi. Chú Xã nghe phân rõ đầu đuôi, bèn mới nói để tôi đi báo.
Vấn khăn xốc áo lật đật bôn ba,
Gặp thầy Cai vừa bước chơn ra, chú Xã mới bẩm quan mọi lẽ.
Việc nầy chẳng dễ, chậm trễ khó toan;
Xin mời thầy mau đến nhà làng, lấy khai báo cho toàn áo lới.
Thầy Cai theo tới, hỏi lợi ngọn ngành.
Mới hay rằng sự tích chẳng lành, tại Hà thị biến sanh mưu hại, “Xã trưởng mau vưng lịnh dạy, dân hượt tróc Hà Hương, dẫn đem về giam tại thính đường, ta tra vấn cho tường hắc bạch.