[Việt Nam] Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 16 :  Chương 16: Tham Lam




Tiêu Thành trố mắt, không tiếp nhận tờ giấy, mà ánh mắt tập trung vào chiếc nhẫn trên tay trái của Diệp Tử Phàm, trong lòng hò hét:"Nhẫn trữ vật, là nhẫn trữ vật a".

Hắn Tiêu Thành là Võ Mạch cửu trọng võ giả, linh giác cư chi cường đại, vừa rồi Diệp Tử Phàm từ hư không xuất ra tờ giấy đến, tuy là rất nhanh nhưng không thể qua được linh giác cường đại của hắn.

Hắn tuy là quản sự của Linh Dược các, nhưng mà cũng không có tiền để mua một chiếc a.

"Đây là thảo dược luyện chế Trùng Mạch đan, bổn các đều có, người muốn hai mươi phần, tổng cộng sáu ngàn kim tệ, không có vấn đề gì chứ! "Thu lại phức tạp tâm tình, Tiêu Thành nhìn tờ giấy ghi bảy loại dược liệu, đại đa số đều là cấp thấp, chuyên dùng luyện chế Trùng Mạch Đan.

Đối với cái này, hắn cũng đã nhìn mãi quen mắt, có một số người nghĩ mình là thiên tài, muốn luyện chế đan dược, tuy nhiên đan dược là dễ dàng luyện chế đến sao.

Muốn trở thành luyện đan sư sao mà khó khăn, hắn lúc trước tấn thăng Võ Mạch thất trọng, trong cơ thể chân khí có thể sinh ra hỏa diễm.

Hắn cũng có tham vọng trở thành nhất phẩm đan sư.

Nhưng mà luyện đan suốt ba tháng tốn hao hết thân gia tài sản, một viên đan dược hắn cũng không thấy.

Kể từ đó, hắn đành phải thành thật tốn tiền mua đan dược tu luyện.

Hắn nhìn Diệp Tử Phàm chỉ có Võ Mạch tam trọng, muốn mua nhất nhất phẩm trung giai Trùng Mạch đan tu luyện còn có thể.

Muốn luyện đan, đó là đừng có nằm mộng, nhưng đây cũng không phải là hắn cần nhắc nhở, giống Diệp Tử Phàm chỉ có tam trọng Võ Mạch, ngay cả chân hỏa cũng chưa sinh. Muốn luyện đan đó là không thể.

Có lẽ hắn nhiều tiền không có chỗ hoa, tìm một ít thú vui cũng không tệ. Người mang trữ vật giới chỉ có ai là người thường chứ. Tiêu Thành trong lòng hơi toan vị nghĩ

"Không có việc gì, đây là sáu ngàn kim phiếu, mời ngài kiểm tra! "

Diệp Tử Phàm ngoài mặt nói không có việc gì, nhưng mà trong lòng lại đem Linh Dược các mắng máu chó phun đầu.

Một phần thảo dược luyện chế Trùng Mạch đan, Linh Dược các mua vào của các gia tộc cũng chỉ có hai trăm kim tệ, nhưng mà bán ra đến ba trăm, hắn mua số lượng nhiều còn không có giảm giá, hắn thề lần sau tuyệt đối không bước vào Linh Dược các nữa bước.

"Vậy là tốt, người chờ một chút, ta sẽ đưa dược thảo đến!" Nói xong, hắn cũng không chờ Diệp Tử Phàm trả lời. Đi vào dược liệu khu lấy ra hai mươi phân dược thảo đưa ra, xem như hoàn thành giao dịch.

Diệp Tử Phàm vốn đối với Linh Dược các không có cãm mạo, cũng không muốn dừng lại, đảo mắt nhìn quanh chen chúc dòng người, lập tức rời khỏi Linh Dược các.

"Tiểu Ân!Người trông coi Linh Dược các giúp ta, ta ra ngoài có chút chuyện! " Nhìn Diệp Tử Phàm thân ảnh khuất dần, Tiêu Thành đã hạ quyết định.

"Vâng! Tiêu quản sự! "Tiểu Ân tuy là mang chữ tiểu, nhưng hắn cũng không có nhỏ dại gì, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, Võ Mạch bát trọng thiên tu vi, là đệ tử ngoại môn của Dược Thần cốc, tại tông môn không ngốc nổi mới chuyển đến nơi đây.

Ngày thường, hắn làm phó thủ cho Tiêu Thành, lần này cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy Tiêu Thành dùng giọng nói như vậy.

"Chỉ mong người có thể giữ được tánh mạng a!" Tiểu Ân nhìn theo Tiêu quản sự đi theo hướng của Diệp Tử Phàm, trong lòng chỉ cầu cho hắn giữ được tánh mạng mà thôi.

Mỗi lần Tiêu quản sự ra ngoài sử lý chuyện riêng, hắn rất ít khi thấy người mà Tiêu quản sự quan tâm có thể xuất hiện lần nữa.

Tây Thành, một nơi thuộc về vắng vẻ khu phố.

"Xuất hiện đi? Người đã đi theo ta một canh giờ rồi! "Diệp Tử Phàm dừng lại bước chân, quay người lại phía sau nói.

"Bốp Bốp Bốp! " từng tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Thành từ một con hẻm nhỏ bước ra.

"Đệ tử danh môn quả nhiên có khác, chỉ là võ mạch tam trọng có thể phát hiện ta, xem ra người cũng không đơn giản a?"thật ra, Tiêu Thành cũng rất là giật mình, hắn đã dùng Linh giác quan sát Diệp Tử Phàm hồi lâu, nhưng cũng không phát hiện điều gì khác lạ,chân chính Võ Mạch tam trọng, lại không nghĩ đến hắn có thể phát hiện mình theo dõi.

"Tiêu quản sự trăm công ngàn việc, tại sao lại có nhã hứng theo dõi tại hạ vậy chứ! " Diệp Tử Phàm biết rồi cố hỏi.

"Tiểu Tử, người ngay không nói tiếng lóng, ta nghĩ người là người thông minh, chỉ cần người giao ra trữ vật giới chỉ, ta có thể bỏ qua cho người! " Tiêu Thành thu hồi nụ cười, tuy là không biết Diệp Tử Phàm làm như thế nào có thể nhận ra sự có mặt của mình.

Nhưng hắn rất tin tưởng, với Võ Mạch cửu trọng thiên của hắn, cho dù Diệp Tử Phàm giãy giụa cũng chỉ phí công.

Phải biết rằng từ tam trọng võ mạch đến cửu trọng võ mạch không phải chỉ cách nhau sáu cái tiểu cảnh giới đơn giản như vậy.

Đó là thiên địa chi gian chênh lệch a.

Võ mạch tam trọng chỉ có sáu trăm cân lực lượng, trong khi đó võ mạch cửu trọng có đến tám vạn bốn ngàn cân, cho dù chỉ là một lóng tay hắn cũng có thể nghiền chết Diệp Tử Phàm không biết bao nhiêu lần.

"Ý của người là nó a!"

Thật ra Diệp Tử Phàm cũng không có nhẫn trữ vật gì. Chiếc nhẫn đeo trên tay hắn chính là Luyện Thần đỉnh biến hóa mà thành.

Mục đích của hắn cũng chỉ dẫn dụ ra một số người lòng tham mà thôi. Hắn tu luyện Hỗn Độn Bá Thần Quyết, không những cần cao cấp yêu thú mà nhân loại võ giả hắn cũng cần a.

"Đúng vậy! Chính là nó! " Nhìn Diệp Tử Phàm tháo trên tay chiếc nhẫn ra,Tiêu Thành đã không ức chế được ánh mắt tham lam của mình.

"Tiêu quản sự! Nếu như ta giao nó cho ngài, ngài có thể thả ta rời đi hay không? "Diệp Tử Phàm âm thanh giống như có chút run rẩy cầm trên tay chiếc nhẫn hỏi.

"Đương nhiên! Bản tọa đến lần này chỉ là cầu tài, chỉ cần người có thể giao ra nhẫn trừ vật, la có thể cam đoan không làm khó người! "Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đôi tay của hắn đã tụ đầy chân khí, một khi Diệp Tử Phàm giao ra chiếc nhẫn, hắn sẽ lập tức ra tay diệt sát:"Tiểu Tử. Ta chỉ nói không làm khó người, nhưng mà không có nói là không có giết người a, người cũng thật quá ngây thơ, ta để người rời khỏi, người về tìm người đến đối phó ta sao. Ta cũng không có ngu như vậy! "

"Được! Tiêu quản sự, ta giao chiếc nhẫn cho người! "Dường như nghe được lời bảo đảm của Tiêu Thành, hắn đã tin tưởng giống như, giọng nói cũng không còn run rẩy nữa.

"Vèo!"

Diệp Tử Phàm dùng lực ném chiếc nhẫn về phía trước, Tiêu Thành cũng đã đưa tay ra bắt lấy.

"Cái gì!!! "

"Cho ta chặn!"

Tiêu Thành thanh âm cất cao,dường như không tin vào mắt của mình, chỉ thấy chiếc nhẫn nhỏ như hạt đào đến cách hắn chỉ có một mét bỗng nhiên biến lớn hơn gấp ba lần thân thể hắn, tuy nhiên, hắn dù sao cũng là uy tín lâu năm cửu trọng cường giả, lập tức điều động trong cơ thể chân khí cùng chi chống lại.

"Ầm ầm ầm! "

"Phốc "

Từng tiếng nổ lớn vang lên, Tiêu Thành đã bị đánh văng ra xa. Mang theo một đạo huyết tiễn rơi vào không trung.

"Oa!phốc! "

"Tiểu Tử! Ta xem thường người, không ngờ người lại có được Đạo khí!" Tiêu Thành từ dưới đất đứng dậy, phun ra một ngụm máu tươi, gian nan nói.

Đạo khí, có thể biến lớn biến nhỏ, đã sơ bộ có được Linh trí, Đại Lục hiện nay cũng chỉ có tám vị có tám món Đạo khí mà thôi, đó là nhân tộc bát đại Pháp Thần cường giả.

Nhờ có những món Đạo khí này, nhân tộc bát Thần đã nhiều lần đánh lùi tứ giai thú Thần, bảo vệ nhân tộc mấy vạn năm không suy.

Không thể ngờ hôm nay mình lại gặp được một kiện, đó là phúc phận ba đời a.

"Đạo khí sao? Xem như là vậy đi!" Nhìn thấy Tiêu Thành trọng thương, hắn cũng không có quá nhiều giải thích, Luyện Thần đỉnh vô cùng thần bí, hắn là chủ nhân cũng không biết nó ở cấp bậc nào. Nhưng hắn biết Luyện Thần đỉnh xa xa cao hơn Đạo khí, chí ít Đạo khí khí Linh cũng không có cường đại như Là Đại Hắc.

"Ha ha, thật không ngờ ông trời lại cho ta gặp phải Đạo khí, lần này thật là không uổng chuyến đi! "

"Chết đi! Phần Thiên Chử Hải!"

Nghe Diệp Tử Phàm nói đại đỉnh kia là Đạo khí, Tiêu Thành cười như điên nói.

Hắn biết mình đã bị thương nặng, vừa rồi một đỉnh kia va vào làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn bị lệch vị, phải nhanh chóng quay lại Linh Dược các trị liệu thương thế, nhưng hắn cũng không thể bỏ qua Đạo khí được.

Phải biết rằng, nếu như hắn có một kiện Đạo khí, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ nhảy lên làm nhân tộc thứ chín Thần, có thể ngồi cùng mâm với Bách Dược Pháp Thần bọn họ.

Không như bây giờ, hắn chỉ là người làm công, vì vậy cho dù có một chút nguy hiểm, hắn cũng tuyệt không bỏ qua.

"Oanh!"

Cùng Diệp Tử Phàm động thủ, thể nội của hắn đều động chân khí không vượt quá năm Thành, nhưng hắn tự tin với hơn bốn vạn cân lực lượng thi triển "Phần Thiên Chử Hải".

Cho dù là một số Võ Mạch bát trọng cũng sẽ tan thành Mây khói, huống chi chỉ là một tam trọng sâu kiến.

Tiêu Thành môn võ kỹ này cũng không phải là của Dược Thần cốc, mà là hắn vô tình sát hại một tên Chân Truyền đệ tử của Phần Thiên môn được đến.

Tên Chân Truyền đệ tử của Phần Thiên môn này vì đến Long Uyên căn cứ, chống cự lại yêu thú nên mới bị thương, đi đến Linh Dược các mua đan Dược, vì vậy chịu độc thủ của hắn.

Chỉ thấy một tôn to hơn ba mét hỏa chưởng, trực tiếp xé rách hư không, hướng Diệp Tử Phàm phương hướng vỗ xuống.

"Rắc rắc rắc rắc.. Rắc!! "

Mặt đất rạn nứt, to như thế khu vực chìm vào trong biển lửa.

"Ầm ầm! "

Hỏa chưởng nổ tung, hóa thành vô tận hỏa diễm, hướng Diệp Tử Phàm bao phủ lại.

Diệp Tử Phàm vị trí khu vực đất đá lập tức nổ tung, hình thành một đoàn mây nấm, phóng lên tận trời. Cuồng bạo đem một mảnh khu vực không khí, triệt để bốc hơi, hỏa diễm tàn phá bao phủ.

Thượng phẩm võ kỹ, uy lực khủng bố như vậy.

"Ha ha..tiểu súc sinh... Được chết dưới thượng phẩm võ kỹ xem như là phúc phận của người.... Oa..phốc! " Tiêu Thành cười to nói. Có lẽ đụng phải vết thương, hắn lại nôn ra một ngụm máu tươi.

"Kiếp sau đầu thai nhớ rõ, cho dù tay cầm bảo vật nhưng không có thực lực. cũng đừng nên hoc người khác khoe khoang. Sẽ chết rất thãm..ha ha!"

Đối với hắc y nhân tên này, không hiểu sao tim hắn lại đập nhanh, vì vậy, không vì Đạo khí cũng vì xua tan nổi bất an trong lòng, hắn ra tay đó là một đòn mạnh nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.