Hoàng nhìn người thiếu nữ vừa mới bước vào kia.
Cô ta có dáng người dong dỏng cao, mặc một cái váy xếp, để tóc búi, mặc dù ăn mặc không quá cầu kỳ song phong thái đậm chất quý tộc , nhất là cặp mắt xếch tô vẽ thêm mấy phần cá tính. Cặp mắt xếch ấy lúc này đang nhìn về mấy người bọn họ, không, chính xác là Aiki với vẻ không mấy hảo ý..
- Aiki, ông lại định giở trò gì? Cô gái vừa vào đã cách li Aiki với bà cụ: - Hôm nay mẹ Gonga khó chịu trong người đấy, không tiếp anh được đâu.
Nói rồi đuổi hai người ra ngoài.
- Cô ấy là.. Hoàng nhìn Aiki hỏi.
- Còn ai vào đây nữa, là người cậu tìm đấy.
- Là cô ta?
Hoàng giật mình. Mà cũng phải, hồi ở trên tàu của Chúc Tôn Địch, cô ta che mạng nên hắn không nhìn rõ mặt.
- Đúng thế. Aiki này không nói phét đấy chứ? Cô ta là tiểu thư nhà Maychild, tên là Adele Maychild. Cô ta là học trò của nhà tiên tri Gonga. Tôi cũng có mối giao hảo với bà Gonga, biết dạo này cô ta thường xuyên ở đây nên mới gọi cậu tới. Thế nào, thỏa mãn rồi chứ?
- Lần này đúng là phải cám ơn ông rồi, nhưng mà..Hoàng chợt ngưng giọng, hỏi: - Những người kia..là sao vậy?
Hắn vừa nói vừa nhìn ra đám đông bên ngoài. Lúc này những người đó đều đang dùng ánh mắt khó hiểu pha chút ghen tỵ nhìn hai người bọn họ.
- À, cậu cũng chú ý đến hả? Aiki thở sườn sượt một cái, tỏ vẻ ưu tư: - Nói đến cũng khổ, dân vùng này phải chịu một tai ách không giống bất cứ nơi đâu trên thế giới này. Những người sinh ra ở đây đều bị lão hóa rất nhanh, có người mới hai lăm hai sáu tuổi đã trông như cụ già sáu mươi là chuyện thường. Tất cả đều bắt nguồn từ ngọn núi Thao Thiết này.
- Chuyện này thì tôi cũng đã nghe qua, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến thế.
- Đấy là cậu chưa biết, dân ở đây khổ lắm! Cậu thấy chưa, nhìn đám người bên ngoài kia mà xem.
- Nếu đã vậy tại sao họ còn cố ở lại nơi này làm gì? Tại sao không di cư?
- Nói như cậu thì..mọi thứ đâu có đơn giản như vậy! Cái gì cũng có mặt lợi mặt hại, thiên sứ đã bỏ ngỏ nơi này, đây chính là thiên đàng của quỷ sai. Hơn nữa, vẫn còn những người như bà Gonga đây.
- Là vì ngọn núi kia sao. Hoàng trầm tư nhìn lên ngọn núi trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
- Chính nó. Aiki như bắt được vàng, gật gật đầu lia lịa:- Chính là tại nó. Là cái thứ giấu ở trong “Đền tử chú” đó! Chính nó là mầm mống tai ương, là thứ gây ra bức màn tai họa này! Ngày nào nó còn ở trên đời, người dân nơi này còn không thể sống cuộc đời bình thường. Cậu nỡ lòng nào nhìn thấy chuyện như vậy sao?
- Chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi?
- Hơn 200 năm rồi.
Hoàng thở dài.
- Tại sao truyền nhân Chiến Thần khi đó lại làm việc thất đức đến vậy? Tôi cứ nghĩ là người của thiên đàng thì sao có thể làm những chuyện như vậy chứ?
- Cái này thì khó mà nói được. Người ta nói truyền nhân Chiến Thần đã đặt hàng người thợ rèn huyền thoại thứ vũ khí mạnh nhất. Thế nhưng thứ nhận được lại là một con dao hai lưỡi, không ai phủ nhận nó là tuyệt thế thần binh, thế nhưng cuối cùng bà ta đã chọn cách phong ấn nó tại trên đỉnh Thao Thiết Sơn. Kể từ đó, khu vực này cứ như bị ếm bùa, mặc dù sản vật phong phú tốt tươi vượt trội những nơi khác, thế nhưng con người lại rất nhanh bị lão hóa.
- Lại là Chiến Thần.
Hoàng trầm mặc. Đoạn hắn quay sang nói với Aiki:
- Tôi muốn gặp vị tiểu thư kia một chút. Aiki, ông có thể giúp tôi không?
Aiki dẫn Hoàng đi vào, đoạn bỏ mũ xuống chào rất thân sĩ:
- Tiểu thư Adele, người bạn này của tôi muốn được gặp tiểu thư một lần. Xin hãy thành toàn.
Hoàng bước vào cất tiếng chào. Song vị tiểu thư kia chỉ nhìn qua hắn một chút rồi quay đi tiếp tục vuốt lưng cho bà cụ mù lòa kia. Chỉ thấy bà ta cứ ho khù khụ liên hồi.
- Tiểu thư, hẳn người vẫn nhớ tới lần suýt mất mạng giữa hải khơi hai tháng trước chứ?
Cô gái kia nghe thế thì hơi giật mình, đoạn trừng mắt nhìn Hoàng từ trên xuống dưới một hồi, đôi mắt xếch hết co vào rồi lại giãn ra.
- À, ta nhớ ra ngươi rồi. Ngươi chính là người hôm đó đã nhảy xuống biển.
- Tiểu thư có trí nhớ thật là tốt.
- Ngươi đến đây tìm ta là vì chuyện này? Muốn báo đáp sao? Bao nhiêu tiền?
Cô gái nhìn Hoàng thẳng thừng nói. Bà cụ cũng ngước đầu về phía hắn.
- Đúng là tôi tới đây là để gặp tiểu thư, nhưng không phải vì tiền.
- Muốn gì thì nói nhanh lên. Ta không có thời gian.
Hoàng nói ra thỉnh cầu của mình.
- Ngươi nói sao? Muốn thả người?
Cô gái lạnh lùng đáp:
- Không bao giờ có chuyện đó.
Thấy thế, Aiki lập tức đứng ra nói đỡ. Song coi bộ hắn cũng không được cô gái này để vào trong mắt. Chính Hoàng cũng biết ngay từ đầu rằng chuyện này nói thẳng ra là năm ăn năm thua, chẳng dễ gì đối phương lại chấp nhận yêu sách, thế nhưng vẫn cố vớt vát phần nào hy vọng.
Song xem ra cô tiểu thư này rất kiên quyết giữ lập trường.
- Aiki, lâu rồi không gặp. Dạo này đã bỏ thuốc rồi đấy à?
- Ha ha, chỉ có bà là hiểu tôi. Aiki cười.
- Ông Aiki, tốt nhất là ông đừng nên làm phiền thầy lúc này. Mấy hôm nay thầy không được khỏe trong người đâu.
- Thật sao? bà Gonga, bà bị ốm à?
- Không có việc gì, không có gì..
Bà cụ ho khù khụ mấy tiếng, lắc đầu.
- Thầy, thầy nên chú trọng sức khỏe của mình. Người bị như thế này còn không phải vì phục vụ lũ dân đen ngoài kia sao? Từ sáng đến giờ đã là hơn một trăm người rồi, mỗi người là một phần tuổi thọ, thầy đánh đổi cả một phần tuổi thọ của mình để cứu giúp bọn họ, bọn họ đã trả ơn thầy được những gì..
- Adele, đừng hỗn.
Bà cụ nghiêm giọng. Cô gái kia chỉ đành bất đắc dĩ im lặng.
Hoàng dù chỉ nghe qua cũng thấy chấn động, sự đánh đổi và hy sinh này..quả thật không dễ tưởng tượng! Hắn nhìn bà cụ kia với ánh mắt kính phục.
- Bà Gonga, tôi đã dặn bà nên để ý đến sức khỏe của mình. Aiki nói: - Bà cần phải nghĩ xa hơn tí , nếu bà có mệnh hệ gì thì mấy ngàn người dân xứ Valre sẽ trông vào ai đây?
- Có mà ông có mệnh hệ gì thì có, đừng có nói gở.
Cô gái trừng mắt nhìn Aiki.
- ..Cụ, cháu có thể giúp gì cho người không?
Nhìn bà cụ tóc bạc da mồi, Hoàng buột miệng:
- Bằng vào sức của nhà ngươi sao?
Cô gái kia nhìn Hoàng nhếch môi.
- Adele, ta nói rồi. Không được hỗn.
Bà cụ nghiêm giọng quát học trò của mình, sau đó giương đôi mắt đục ngầu về phía trước. Bà ta bị mù.
- Chàng thanh niên, cậu tên gì?
- Cháu là Lê Minh Hoàng.
- Ồ.. ở cậu ta cảm nhận được một luồng gió tươi mát, điều đó cho thấy rằng cậu là một người có tấm lòng nhân ái. Thế nhưng..Bà cụ hơi nhíu mày, sau đó ngập ngừng hỏi: - Xin lỗi nếu có sỗ sàng, nhưng có điều này ta muốn hỏi..có phải tay cậu đã từng.. dính máu?
- Phải.
Hoàng gật đầu.
- Đúng là như vậy. Không trách được, không trách được.
Bà cụ còn muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, đoạn quay về phía cô học trò kế bên:
- Adele, con có thể giúp đỡ anh chàng này được không?
- Chuyện này..Cô gái cầm tay bà cụ, đôi mắt xếch dữ tợn bất chợt cụp xuống: - …nếu như đó là ý của người.
Hoàng không giấu nổi vẻ mừng rỡ. Hắn cầm lấy tay bà cụ cảm ơn liên hồi.
- Đừng khách sáo. Xin lỗi vì bà già này tò mò..nhưng cậu cũng tới để hưởng ứng chiến dịch do nhà Maychild chủ trì lần này?
- Dạ vâng.
Hoàng hơi lưỡng lự, song cuối cùng vẫn gật đầu.
- Được lắm chàng trai, ta có linh cảm rằng cậu nhất định sẽ thành công.
Bà cụ
- Cháu nhất định sẽ cố hết sức.
- Sư phụ, giá mà đôi mắt của người có thể nhìn thấy được. Không thể tùy tiện đặt hy vọng vào một gã phu xe.
- Tôi sẽ cố hết sức.
Hoàng lặp lại.
- Ngươi nghĩ chỉ cần cố là được sao?
Cô gái còn muốn châm biếm Hoàng thêm nữa, song bị bà thầy bói Gonga ngăn lại. Hoàng và Aiki sau đó được đưa ra để cho bà cụ nghỉ ngơi.
Hoàng trên đường về lúc đầu cảm thấy rất cao hứng vì mục đích chuyến đi đã hoàn thành. Dù gì thì người ta cũng là người có địa vị, một lời nói ra chắc là sẽ không thay đổi. Vậy là mạng của Chúc Tôn Địch đã được cứu.
Thế nhưng niềm vui đó chỉ vụt thoáng qua rồi biến mất, từng cảnh tượng ở dãy nhà kia, từng gương mặt tang thương già nua của biết bao trai gái già trẻ lại hiện lên trong đầu óc hắn, quẩn quanh mãi không thôi.
Những người dân kia rốt cục đã phải chịu nỗi đau đớn như vậy từ bao lâu rồi, hàng mấy trăm năm ư ? Càng nghĩ, Hoàng càng cảm thấy mình khó có thể ngồi yên mà nhìn.
Nhất là khi trước mắt hắn là một cơ hội hai mươi năm mới có một lần.
- Đang suy nghĩ gì vậy, Judas? À, ta có thể gọi cậu là Lê Minh Hoàng?
- …Có cơ hội nào không?
- Ý cậu là sao?
- Tôi nói là, khả năng để…ừm, khả năng thành công phá hủy cái thứ chết tiệt gieo rắc tai ương suốt trăm năm nay ở đền Tử Chú đó, là bao nhiêu phần trăm?
Aiki nghe vậy thì biết ý hắn ngay, hai mắt sáng lên, song vẫn giả vờ ho khù khụ:
- Hơn hai trăm năm nay, chưa ai làm được. Thế nhưng bây giờ thì khác, có ta và cậu, chuyện gì cũng có thể. Sao rồi? Cậu đã quyết định rồi phải không? Tham gia cùng ta chứ?
Thấy Hoàng tiếp tục trầm tư, Aiki biết đây chính là lúc rèn sắt nhân khi còn nóng.
Hoàng nhìn ra ngoài cửa kính xe không nói.
Một tiếng rưỡi sau, không mất quá lâu để trở về. Thế nhưng đập vào mắt Hoàng khi vừa bước xuống xe là một cảnh tượng khác hẳn lúc mới xuất hành.
- Đã có chuyện gì xảy ra sao?
Hoàng nhìn đống đổ nát hỗn loạn trước mắt, nhíu mày.
Những khoanh đất bị cày xới. Những chiếc lán bị xô đổ, đâu đó còn vương vãi vết máu. Tất cả hợp lại thành một đống hỗn độn. Nơi này mới mấy tiếng trước còn là khu vực hạ trại của đội Cảm tử dong binh đoàn, vậy mà bây giờ đã trở thành một bãi chiến trường đúng nghĩa.
Chẳng lẽ vừa có kẻ nào đột kích? Nhưng họ có mục đích gì?
Aiki lúc này đã nhanh chóng chạy đi hỏi han tình hình. Hoàng không nghĩ nhiều, tăng tốc về phía căn lều nhỏ, nơi mà Schulthu đã cấp riêng cho cô bạn gái của “Judas” mà hắn đưa tới dưỡng thương.
Hoàng thấy bất an.
Tới nơi, như hắn dự đoán, nơi đây cũng không khác gì một bãi chiến trường. Căn lều mà cô gái kia nằm dưỡng thương tuy chưa đổ hẳn nhưng cũng đã xiêu vẹo ngả nghiêng. Hoàng chạy vội vào bên trong.
- Là cậu à?
Là gã thanh niên tóc vàng, em trai cô gái kia.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Vừa nãy có một loạt quái thú hung tợn tấn công vào đây, chỗ này bị chúng làm loạn lên hết cả, nhưng giờ thì ổn rồi.
- Ồ..vậy chị cậu đâu?
- Anh tìm tôi?
Hoàng giật mình vì tiếng nói phát ra từ ngay phía sau lưng. Hắn quay trở lại thì đã thấy người mà hắn hỏi ở đó từ lúc nào.
Cô gái tóc vàng mặc đồ da màu đen, tóc cột sau gáy, gương mặt tuy không có gì quá nổi bật song mang đậm nét khỏe khoắn rất tây.
- Ha ha, không có gì..mà vết thương của cô thế nào rồi? đã đi lại được rồi à?
Cô gái không nói năng gì, chỉ chăm chú thu dọn đồ đạc, sau đó nói với cậu con trai kia:
- Erik, đi thôi.
Hoàng đoán hai người họ định rời đi. Hắn đứng đó gãi đầu không biết nên nói gì hay không.
- Về chuyện vừa qua, cảm ơn anh.
Cô gái nước ngoài ôm túi đồ ra đến cửa thì ngoái lại nhìn hắn, song gương mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào. Hoàng đang định đưa tay ra bắt thì cô ta lại đã hạ tay xuống.
- Thế nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh có thể bôi nhọ danh dự cá nhân của người khác. Nói cho anh biết, tôi, Sylvia này đã có người yêu rồi.
Nói rồi rời lều đi thẳng.
- Xin lỗi, nhưng gu của chị ấy là những người đàn ông mạnh mẽ. Dù gì cũng vô cùng cám ơn anh vì ơn cứu mạng.
Gã thanh niên tóc vàng đập đập vào vai Hoàng hai cái trước khi chào hắn mà đi.
Hoàng gật gù. Không có việc gì là tốt. Mặc dù hắn thì vẫn phải giải quyết một chút rắc rối từ hai người này, nhóm Schulthu vẫn đang thúc giục hắn nhanh chóng gọi “bạn tốt” Judas tới đây nè!
Hoàng bước ra khỏi lều. Lúc này trời đã mờ mờ tối, hắn hít một hơi dài, nhìn dãy núi sừng sững trước mắt. Quả núi như một con quái vật khổng lồ nằm vắt ngang chia cắt xứ Valre với thế giới bên ngoài.
Hắn trầm tư một hồi, sau đó đi về phía lán dựng cách đó hơn hai trăm mét về phía tây. Nơi đó là khu vực đoàn phu xe của hắn tạm trú. Bọn họ cũng chỉ vừa mới hạ trại được hai tiếng đồng hồ.
Chỉ qua đêm nay thôi, họ sẽ chính thức đặt chân lên ngọn núi chết chóc kia cùng hơn năm mươi người của cảm tử dong binh đoàn, đó là chưa kể những dong binh đoàn khác và những đội nhóm quỷ sai từ bốn phương tám hướng đổ dồn đến Thao Thiết Sơn.
Dọc đường đi, Hoàng thấy rõ bầu không khí tan hoang pha lẫn hoảng hốt của những quỷ sai có mặt tại đây. Đâu đó còn có xác của mấy con vật kỳ dị nửa thú nửa cá giống như loài lưỡng cư nằm la liệt. Mặc dù vậy có vẻ như thương vong là không lớn.
Mới chỉ là ở chân núi thôi đấy.
Tối hôm đó, trái ngược với bầu không khí có phần hỗn loạn, Hoàng ngủ rất ngon, cơ bản là vì không bị cơn ác mộng kia quấy nhiễu. Chỉ là sáng hôm sau, khi Hoàng còn đang cùng với anh em bốc dỡ hàng hóa thì Aiki từ đâu chạy tới, lôi hắn đi một mạch.
- Cậu còn ở đây làm cái gì? Aiki trợn mắt với tay đội trưởng, lúc này còn đang định hỏi Hoàng đi đâu: - Hoàng, cậu đi theo tôi, có tin này muốn báo cho cậu biết.
Hoàng ra hiệu với tay đội trưởng rằng không có vấn đề gì, sau đó mới để Aiki lôi đi.
- Có tin gì thì nói luôn đi.
- Hai người bạn kia của cậu bỏ đi rồi phải không? Aiki hỏi.
- Phải, có chuyện gì không?
Hoàng đáp, linh cảm cho hắn biết rắc rối lại sắp đến rồi.